Editor: Nguyetmai Điềm Tâm bị vạch trần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. "Con nhóc tiểu học, cô bị ngốc đấy à?" Trì Nguyên Dã vội vàng đứng lên, rót cho Điềm Tâm một cốc nước. Điềm Tâm cầm cốc nước uống ừng ực. Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Trì Nguyên Dã, cô ấp úng nói: "Tôi, tôi thích ăn mặn, cảm thấy vừa ăn." "Ngu ngốc!" Trì Nguyên Dã giơ tay lên, muốn thưởng cho cô nàng ngu ngốc này một cú cốc mạnh, nào ngờ khi hạ tay xuống, lại biến thành xoa. Cậu xoa đầu nhỏ của Điềm Tâm, vò rối tóc của Điềm Tâm. "Trì Nguyên Dã, cậu cố ý đấy à?" Điềm Tâm ôm đầu của mình, tức giận trừng cậu. Xem ra con nhóc này đã khôi phục lại một chút sức sống, còn có sức để mà trừng người nữa. Khóe miệng Trì Nguyên Dã hơi cong lên, ánh mắt rạng ngời rực rỡ nhìn chằm chằm Điềm Tâm. "Này, con nhóc tiểu học, tuần tới là sinh nhật của tôi." Trì Nguyên Dã đột nhiên mở miệng. Điềm Tâm không thể tin nổi nhìn cậu, "Hả?" Sinh nhật của Trì Nguyên Dã? "Hả cái gì mà hả? Đợi đến khi cô hết bệnh, thì phải đi chọn quà sinh nhật cho tôi." Trì Nguyên Dã hùng hồn ra lệnh. Khóe môi Điềm Tâm hơi nhếch lên, "Quà?" Tên ác ma này thế mà lại chủ động đòi quà sinh nhật với mình? Mọe nó, có phải da mặt của cậu dày quá rồi không? "Tuần sau là sinh nhật của tôi, cô tự xem mà làm." Điềm Tâm thật bất đắc dĩ, vừa định mở miệng nói lại cậu. Nhưng nghĩ lại thì Trì Nguyên Dã đã tặng mình không ít đồ… Ví dụ như cái ngày mình bị nhân viên bán hàng ức hiếp trong trung tâm mua sắm XX, Trì Nguyên Dã đã mua cho mình rất nhiều quần áo. Ví dụ như điện thoại của mình cũng là của Trì Nguyên Dã đưa. Ví dụ như… Điềm Tâm lắc đầu, đáp: "Được, tôi biết rồi." "Phải chọn cho thật kỹ, nếu cô dám tùy tiện mua đồ không ra gì cho tôi, thì cô chết chắc rồi, có nghe hay không?" Giọng điệu của Trì thiếu mang theo vẻ bá đạo quen thuộc, đòi quà tặng mà cũng có thể đòi một cách vênh váo như vậy. "Vâng vâng vâng, tôi biết rồi." Trì Nguyên Dã rất hài lòng với bộ dạng của Điềm Tâm, rồi lại có chút do dự mà mở miệng nói: "Này, con nhóc tiểu học, đến ngày sinh nhật của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Điềm Tâm nghi ngờ nhìn cậu, "Chuyện gì? Không thể nói ngay bây giờ sao?" Trì Nguyên Dã có chút mất tự nhiên ho nhẹ, sau đó quay người, đưa lưng về phía Điềm Tâm, "Tôi nói đến lúc đó nói thì đến lúc đó mới nói." Không hiểu ra sao cả, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ây da, loại người nói được một nửa rồi thôi thật sự là quá đáng ghét! Điềm Tâm vểnh môi, "Tôi biết rồi." Ngày hôm sau. Điềm Tâm mới vừa đi vào cổng trường học, liền thấy bạn cùng lớp, chính là mấy nữ sinh hại mình bị nhốt trong phòng chứa đồ, đang ai oán cầm chổi quét mặt đất. Bởi vì học viện Thánh Lợi Á thật sự rất lớn, cho nên trong trường học có công nhân vệ sinh chuyên phụ trách quét dọn vệ sinh trong sân trường, bạn học của các lớp phụ trách quét dọn vệ sinh lớp của mình. Kỳ lạ, hôm nay không thấy các dì vệ sinh quét dọn học viện, lại đổi thành mấy nữ sinh quét dọn học viện… Điềm Tâm đeo ba lô đi tới, một nữ sinh trong đó hung hăng trừng Điềm Tâm, rồi cố ý cầm chổi lên, hung hăng quét lên bàn chân của Điềm Tâm. Điềm Tâm đi qua trái, cô ta đi qua trái, Điềm Tâm đi qua phải, cô ta cũng đi qua phải. "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Điềm Tâm nhíu mày.