Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã đi ra ngoài, nhìn bác sĩ Trương bằng ánh mắt lạnh lẽo, "Cô ấy sao rồi?" "Trì thiếu đừng sốt ruột, hiện giờ đang đổi mùa, chắc là cô Lạc bị lạnh, dẫn tới cơ thể phát sốt, tôi đã cho cô ấy truyền nước rồi, không có vấn đề gì lớn cả." Trì Nguyên Dã nghe vậy thì ánh mắt mới dịu lại, trầm giọng nói: "Ông ra ngoài trước đi, tôi ở lại đây với cô ấy." Bác sĩ Trương tốt bụng nhắc nhở: "Trì thiếu, mấy chai nước thuốc này cần phải truyền từ từ, nếu truyền nhanh thì mu bàn tay sẽ bị đau, có lẽ tới rạng sáng thì cô Lạc mới truyền xong hết mấy chai nước thuốc, tôi thấy hay là cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi ở lại đây trông chừng cô Lạc…" "Tôi bảo ông đi ra ngoài thì ông đi đi." Trì Nguyên Dã bất mãn, nổi giận nhìn chằm chằm bác sĩ Trương. Ông bác sĩ này nói nhiều quá! "Vâng vâng vâng, vậy tôi đi xuống lầu một đợi, có vấn đề gì thì cậu cứ gọi tôi bất cứ lúc nào." Bác sĩ Trương không dám nói nhiều, vội vã lên tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Nhìn bộ dạng ngủ say của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã thở nhẹ xuống, ngồi bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm đăm đắm nhìn cô. *** Điềm Tâm nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi cô nằm mơ đúng không? Cô mơ thấy mình mê man, đầu óc như muốn nổ tung, cả người đều đau nhức. Trong mơ hồ, hình như còn có cái gì đó lành lạnh cọ vào môi cô, xúc cảm rất thoải mái… Điềm Tâm đờ đẫn nhìn trần nhà, muốn chống người ngồi dậy, lại phát hiện tay mình đang ghim kim truyền nước. Cô tiếp tục nhìn xuống, rồi sững sờ ngay tại chỗ. Cô nhìn thấy cái gì? Cô nhìn thấy tên ác ma Trì Nguyên Dã đang nằm úp sấp bên mép giường của mình ngủ yên bình. Điềm Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã. Đôi mắt của cậu nhắm lại, đôi lông mi thật dài tạo thành bóng râm nhàn nhạt trên khuôn mặt đẹp trai kiểu yêu nghiệt, dưới sóng mũi cao thẳng là đôi môi mỏng gợi cảm mím thành một đường thẳng. Trên trán là vài lọn tóc lòa xòa, phác họa lên vẻ gợi cảm và lười biếng, mê người nói không nên lời. Trì Nguyên Dã... Tại sao cậu lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cậu vẫn luôn ở bên cô suốt cả buổi tối sao? Điềm Tâm có chút không dám tin tưởng, không kiềm được vuốt ve khuôn mặt của cậu. Không thể không thừa nhận tên ác ma này rất đẹp trai… Lúc cậu không nói lời nào, không nổi giận, thật sự rất đẹp. Hừ, ông trời thật sự không công bằng, cho thiếu niên này quá nhiều thứ tốt đẹp. Ngón tay mượt mà của Điềm Tâm nhẹ nhàng miêu tả đường nét khuôn mặt Trì Nguyên Dã. Một giây kế tiếp, đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau ở trên không. Ánh mặt trời sáng sớm đầu tiên xuyên qua cửa sổ sát đất, ngược sáng chiếu lên tròng mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã, rạng ngời rực rỡ. M* nó! Điềm Tâm giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cuống quýt dời ánh mắt, "À, tôi, tôi…" Ai ngờ Trì Nguyên Dã nhìn thấy Điềm Tâm đã tỉnh, liền đứng dậy ngay, vươn tay sờ trán Điềm Tâm, "Thức rồi hả? Có khó chịu chỗ nào không?" Cậu thu lại bộ dáng kiêu căng thường ngày, để lộ ra hết tất cả dịu dàng chưa từng có ở trước mặt Điềm Tâm. Trời ạ, ai có thể nói cho cô biết Trì Nguyên Dã bị làm sao không? Bị ma quỷ bám vào người à? /(ㄒo ㄒ)/~~ Hai người vốn còn đang chiến tranh lạnh, nhưng vì Trì Nguyên Dã chủ động lên tiếng hỏi, nên hoàn toàn phá vỡ tình thế căng thẳng. Điềm Tâm dời ánh mắt, "Tôi không sao." "Sốt tới bốn mươi độ rồi mà còn nói không có chuyện gì? Tôi thật muốn đập đầu cô ra xem bên trong chứa những thứ gì?" Trì Nguyên Dã dịu dàng không đến hai giây, thì lập tức biến thành bộ dạng trước đây, hung dữ trừng Điềm Tâm. Điềm Tâm nhìn Trì Nguyên Dã, chợt nhớ tới cuộc gọi tối qua, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, dời mắt sang chỗ khác, không thèm để ý tới cậu, dáng vẻ xa cách. "Nhìn tôi!" Trì Nguyên Dã nắm cằm của cô. Điềm Tâm tức giận cắn môi dưới, bị buộc phải nhìn thẳng vào cậu, đáy mắt nổi lên ấm ức. Nhìn thấy bộ dạng này của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã hơi ngẩn người, vô thức buông Điềm Tâm ra. Điềm Tâm dẩu môi, "Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình." "Cô gái kia là chị họ của tôi!" "Cái gì?" Điềm Tâm ngẩn ra. "Cô gái nghe điện thoại của tôi vào tối qua là chị họ của tôi, chỉ thế thôi." Chị họ… chị họ của Trì Nguyên Dã… Thì ra là thế. Điềm Tâm rũ mắt xuống, băng sương chồng chất trong lòng như dần hòa tan. "Ngu ngốc!" Trì Nguyên Dã lại mở miệng.