Editor: Nguyetmai Trì Nguyên Dã rũ mắt xuống, lông mi thật dài run run, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Cả người Điềm Tâm đều mơ màng, treo trên người Trì Nguyên Dã giống như con koala, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lung tung lên khuôn mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã. Hừm, cảm giác lành lạnh thật thoải mái. Cơ thể Trì Nguyên Dã hơi cứng lại, để mặc cho Điềm Tâm cọ liên tục lên người mình, đôi mắt sáng như sao có chút tối sầm lại. Chết tiệt, con nhóc tiểu học này đang quyến rũ cậu sao? Trong nháy mắt, hành động mớm nước trở nên rất mập mờ. Trì Nguyên Dã giữ chặt đầu của Điềm Tâm, ngón tay với khớp xương rõ ràng luồn vào trong mái tóc mềm mại của cô, cố định lại. Cậu lập tức cúi người, từ phòng thủ chuyển thành tấn công, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn. Đôi môi lạnh như bánh pudding ướp lạnh hung hăng nghiền đôi môi mình, Điềm Tâm không kìm được ưm một tiếng, vừa mới hé miệng ra, Trì Nguyên Dã đã vươn đầu lưỡi của mình, bá đạo đưa vào, mạnh mẽ quấn quýt theo đuổi đầu lưỡi của Điềm Tâm. Nụ hôn nóng bỏng khó dứt. Ưm, khó chịu quá, vì sao cô lại cảm thấy càng lúc càng khó hô hấp, mặt cũng càng lúc càng nóng hơn? Điềm Tâm bất mãn đẩy người trước mắt ra, trong miệng phát ra tiếng ư ưm, làm người ta suy nghĩ miên man… Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mắt Trì Nguyên Dã run lên, rốt cuộc lý trí cũng quay về. Cậu đang làm gì vậy? Con nhóc thối này vốn đang phát sốt, vậy mà cậu lại… Cậu mắng thầm một tiếng, rồi buông Điềm Tâm ra, nhưng vừa mới buông ra, trong lòng lại nổi lên một chút không nỡ, một lần nữa hôn nhẹ lên môi cô. Cửa bị người ta mở từ bên ngoài, bác sĩ Trương mang theo hộp cấp cứu chạy vào, nhìn Trì Nguyên Dã nói xin lỗi, "Trì thiếu, thật ngại quá, bên ngoài mưa to quá, nên tôi…" Trì Nguyên Dã không kiềm được nhíu mày, "Bớt nói nhảm đi, còn không mau tới xem cô ấy thế nào rồi." "Vâng, vâng." Bác sĩ Trương vội bước lên, khám bệnh cho Điềm Tâm. Nhìn Điềm Tâm đang mê man nằm trên giường, rồi nhìn đôi môi bị hôn tới sưng đỏ của cô, Trì Nguyên Dã có chút mất tự nhiên dời ánh mắt, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo màu đỏ ửng không được tự nhiên. Chị Trương đi theo vào, nhìn khuôn mặt đỏ của cậu chủ nhà mình, hô lên: "Trời ạ, cậu chủ, không phải là cậu bị cô Lạc lây bệnh đấy chứ? Sao khuôn mặt của cậu đỏ thế này?" Trì Nguyên Dã hung hăng trợn mắt trừng chị Trương, "Mặt tôi đỏ ở chỗ nào? Con mắt nào của chị thấy tôi đỏ mặt? Lắm miệng!" Chị Trương vô tội nháy mắt, hai mắt của chị đều thấy được mà, khuôn mặt của cậu chủ nhà chị đỏ bừng kia kìa. Trì Nguyên Dã nói xong thì chạy nhanh vào phòng rửa mặt, ấn xả nước, ngón tay thon dài hứng nước rồi hất lên khuôn mặt đẹp trai của mình. Cậu chống tay xuống bồn rửa tay, ngước mắt nhìn mình ở trong gương, hình như bên tai hơi đỏ thì phải. Mà tim cũng đập rất nhanh. Trong lòng có một loại rung động khác đang kêu gào khắp toàn thân. Chết tiệt, chẳng qua là một nụ hôn mà thôi, vì sao nhịp tim của cậu lại đập nhanh như vậy? Trong phút chốc, lời nói lúc chiều của Kim Thánh Dạ lại vang lên trong đầu: Nguyên Dã, thu lại sự kiêu ngạo của cậu đi, thừa nhận cậu để ý tới cô ấy đi. Để ý… Trì Nguyên Dã không kiềm được siết chặt mép bồn rửa tay, khóe môi bỗng nhếch lên một độ cong thoải mái, làm mê hoặc lòng người. Đúng vậy, cậu để ý cô, vô cùng để ý cô!