Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 185
Editor: Nguyetmai
Cô không ngờ, mối quan hệ của Lăng Dĩ Sóc với Trì Nguyên Dã lại là kiểu này.
Điềm Tâm nặng nề dựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi tiêu hoá lời của Trì Nguyên Dã.
"Vậy, mẹ của Lăng Dĩ Sóc chết thế nào?"
"Tự sát."
"Tự sát?" Điềm Tâm kinh ngạc kêu lên.
Trì Nguyên Dã nhún vai, "Ả đàn bà kia hại nhà anh thảm đến vậy, còn hại chết cả ông nội anh, dĩ nhiên nhà họ Trì không thể cứ thế mà bỏ qua cho ả ta. Sau chuyện này, mẹ anh mua chuộc truyền thông, đem những chuyện ả đàn bà kia làm tung hết ra bên ngoài, trước áp lực và chỉ trích của dư luận, ả đàn bà đó đã nhảy lầu chết."
Trời ơi…
Điềm Tâm chấn động kinh ngạc đến nỗi không biết phải nói gì.
Cho nên mối quan hệ của Lăng Dĩ Sóc và Trì Nguyên Dã mới kém đến mức ấy.
"Thật ra em cảm thấy Lăng Dĩ Sóc cũng thật đáng thương, cậu ta vô tội." Điềm Tâm ngẫm nghĩ một chút mới nói, "Có người mẹ như vậy, cũng không phải là điều mà cậu ta có thể kiểm soát. Hơn nữa dù người đàn bà kia có xấu xa đến đâu đi chăng nữa thì vẫn là mẹ của Lăng Dĩ Sóc, mẹ mình chết khi cậu ta còn nhỏ xíu, tất nhiên sẽ liền ghi hận với nhà các anh."
Trì Nguyên Dã hơi khó chịu, trừng mắt nhìn Điềm Tâm, "Không cho em nói giúp nó!"
Điềm Tâm lắc đầu, "Em đang nói sự thật mà, hơn nữa, thật ra Lăng Dĩ Sóc không xấu, ví dụ như vụ tai nạn hôm qua, nếu không nhờ cậu ta thì có lẽ em không thể ngồi đây nói chuyện với anh được. Không phải chúng ta nên cảm ơn sao? Ân oán của người đời trước vốn không liên quan đến thế hệ này của chúng ta."
Trì Nguyên Dã không nói lời nào, môi mỏng mím thành đường thẳng, hồi lâu sau mới khẽ hừ mũi.
"Chi bằng ngày mai chúng ta đi thăm cậu ta đi?" Điềm Tâm cười tủm tỉm nhìn Trì Nguyên Dã.
"Không đi!"
"Vậy em đi một mình cũng được."
"Em dám!"
Điềm Tâm phùng má, "Sao mà em không dám? Nói thế nào thì người ta cũng cứu em, em không thể vong ân phụ nghĩa được."
Trì Nguyên Dã chửi thầm một tiếng, bất đắc dĩ nói, "Ngày mai em ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ tranh thủ thời gian đưa em đi!"
Sao cậu có thể để mặc con nhóc tiểu học ở riêng với thằng nhóc thối kia chứ!
Điềm Tâm thực hiện được ý đồ, cười trộm một tiếng, "Được, em biết rồi."
Khi nói chuyện, xe đã dừng trước một cửa hàng bán đồ ăn Nhật Bản ở thành phố A, Trì Nguyên Dã đậu xe xong thì cởi dây an toàn, nói: "Xuống xe!"
Lúc sánh vai đi vào với Trì Nguyên Dã, từ xa Điềm Tâm đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Kim Thánh Dạ đang ngồi uống trà một mình bên cửa sổ.
Điềm Tâm chạy tới, xoay đầu như radar, "Dạ, Thất Tịch đâu?"
Kim Thánh Dạ đặt ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười với Điềm Tâm, "Thất Tịch em ấy có việc đột xuất nên không tới được."
Trì Nguyên Dã theo sát phía sau, ngồi xuống cạnh Điềm Tâm, đối diện với Kim Thánh Dạ, cà lơ phất phơ khoanh tay trước ngực, ngầu lòi dựa vào ghế, "Có việc đột xuất? Trong mắt con bé ấy thì còn có việc gì quan trọng hơn việc ăn?"
Đúng vậy đúng vậy, đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây, Thất Tịch là quỷ tham ăn mà lại có việc đột xuất không tới được?
Kim Thánh Dạ cười ôn hoà, "Là Hữu Thần, Hữu Thần về. Hiện đang ở thành phố C, con bé Thất Tịch kia, vừa nghe thấy tin liền mất bình tĩnh, trực tiếp lên chuyến bay gần nhất chạy đến đó."
Trì Nguyên Dã hưng phấn vỗ bàn, "Cậu nói thật sao? Thằng nhóc thối kia về thật rồi?"
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
60 chương
121 chương
10 chương
129 chương