Editor: Nguyetmai Một tay Trì Nguyên Dã chống lên vô lăng, tay còn lại gác lên cửa kính, dáng vẻ lười biếng tuỳ ý, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng về phía trước. Nhắc tới Lăng Dĩ Sóc, đường nét trên gương mặt cậu dần trở nên cứng đờ. Ồ, dù mình và anh ấy đã xác định mối quan hệ, nhưng anh ấy vẫn không chịu nói cho mình chuyện mà anh ấy đang giấu trong lòng sao? Điềm Tâm buồn bực chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, không hỏi tiếp nữa. Ai ngờ Trì Nguyên Dã lại mím môi, chậm rãi mở miệng, "Lăng Dĩ Sóc, cậu ta, là em cùng cha khác mẹ của anh." CÁI GÌ?! Anh em cùng cha khác mẹ? Điềm Tâm khiếp sợ quay lại nhìn Trì Nguyên Dã. Trên mặt viết rõ chữ không thể tin nổi… Lăng Dĩ Sóc… thế mà lại là em trai cùng cha khác mẹ của Trì Nguyên Dã? Mẹ ơi, tin này quá sốc, nhất thời Điềm Tâm không thể tiếp thu nổi. Mắt cô mở to, cứ giữ nguyên tư thế quay đầu nửa ngày mà không kịp phản ứng. Trì Nguyên Dã ngồi thẳng người, hai tay siết chặt vô lăng, tiếp tục kể chuyện bằng giọng điệu xa xăm, "Mẹ Lăng Dĩ Sóc tên là Mộ Dung Chi, đã từng là giúp việc của nhà anh. Nhưng người phụ nữ đáng chết đó, một hôm thừa dịp mẹ anh không ở nhà, lại đúng lúc ba anh uống say, cứ thế leo lên giường ba anh, cuối cùng sinh ra Lăng Dĩ Sóc, chính là như vậy." Trì Nguyên Dã kể tóm tắt, nhưng đầu Điềm Tâm thì đã nổ đùng đùng. Trời ơi, lượng tin tức trong này quá lớn, hãy để mình từ từ tiêu hoá. Cha ruột của Lăng Dĩ Sóc, là chú Trì? "Thế mà anh lại là anh em với Lăng Dĩ Sóc!" Nhưng, nhưng Lăng Dĩ Sóc không phải họ Trì mà lại họ Lăng? Trì Nguyên Dã chán ghét cau mày, "Anh không có loại anh em như vậy! Cũng chính tại mẹ cậu ta, người phụ nữ tham hư vinh đó đã làm hại nhà họ Trì suýt nữa phá sản, còn hại chết cả ông nội anh nữa!" Điềm Tâm không hiểu, hình như cái này là ân oán của đời trước mà? Sao có thể giải thích rõ ràng chỉ bằng hai ba câu được? "Sau khi dùng thủ đoạn mang thai đứa trẻ của ba anh, ả đàn bà kia bắt đầu đưa ra đủ mọi yêu cầu vô lý, hết nhà rồi xe, ba anh đều cung cấp đủ, mọi chuyện lắng xuống được vài năm, ai ngờ bảy năm sau, ả đàn bà kia lại mang Lăng Dĩ Sóc đến tìm nhà họ Trì, hão huyền muốn ba mẹ anh ly dị, còn mình thì trở thành thiếu phu nhân! Đáng chết, anh rất muốn biết rốt cuộc thì ai đã cho ả ta dũng khí này?" Điềm Tâm nghe mà trợn mắt há mồm, cho nên nói đây là câu chuyện mà tiểu tam muốn lên chức? Chậc, da mặt mẹ của Lăng Dĩ Sóc, có cần dày đến vậy không… Cô thật sự quá tò mò, lại vội vàng truy hỏi, "Sau đó thì sao… kết quả thế nào? Bà ta có được như ý không?" Trì Nguyên Dã cười lạnh, "Sao có chuyện đó? Mẹ ruột Lăng Dĩ Sóc thấy ba anh không đồng ý, có lẽ đã nảy sinh ý muốn trả thù, đồ ả ta không có được thì phải phá huỷ, nên đã đem thông tin của nhà họ Trì mà mình thu thập được suốt bao nhiêu năm đi bán cho một thế lực ngầm khác. Năm đó chính là năm mà nhà họ Trì sa sút nhất, ông nội anh bị đuổi giết vào chính năm đó, kéo theo thất bại thảm hại của nhà họ Trì bọn anh. Còn anh thì, cả đêm bị đưa sang nước Anh tị nạn." "Vậy còn Lăng Dĩ Sóc, và mẹ cậu ta thì sao…" Điềm Tâm lại hỏi. Trì Nguyên Dã cười nhạt, "Ác giả ác báo, cuối cùng ả đàn bà kia cũng chết, còn Lăng Dĩ Sóc thì được một nhà họ Lăng giàu có trong thành phố nhận nuôi." Điềm Tâm nghe xong, nháy mắt bừng tỉnh.