Editor: Nguyetmai Tô Khả Nhi đứng ở bên cạnh khoanh tay nhìn Điềm Tâm chằm chằm, khuôn mặt hơi vặn vẹo. "Thưa cô, cô muốn tặng cho bạn trai mình sao?" Quản lý cười tủm tỉm hỏi. Ba chữ bạn trai mình làm mặt Điềm Tâm đỏ ửng. Bạn trai… Trì Nguyên Dã… Ôi trời, cảm giác thật ngượng quá đi. "Nếu là tặng cho bạn trai thì chiếc áo sơ mi này rất thích hợp đó, bởi vì đây là phiên bản giới hạn của nhãn hiệu này, cả nước chỉ có duy nhất một cái đó thôi!" Ôi trời… Áo sơ mi độc nhất vô nhị, tặng cho Trì Nguyên Dã có một không hai. Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trong tủ kính, sau đó bất chấp giậm châm một cái, mở miệng nói: "Tôi muốn chiếc áo sơ mi đó, gói lại giúp tôi đi." "Được!" Gương mặt của quản lý hớn hở, tiếp đó nghiêng đầu trừng mắt nhìn Tô Khả Nhi: "Mang găng tay vào rồi lấy chiếc áo sơ mi kia xuống, gói lại cho vị này đi, cẩn thận một chút đó!" Tô Khả Nhi cắn răng đi tới, mang bao tay vào với vẻ không cam lòng. Đợi đến lúc quản lý xoay người đi, Tô Khả Nhi cười lạnh nhìn Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, không nghĩ tới cô thật sự phất lên làm Phượng Hoàng được rồi. Cầm tiền của người khác ra ngoài giả dạng làm người giàu có sao? Cô không thấy xấu hổ à?" "Đây là tiền của tôi, được chưa?" Điềm Tâm lườm cô ta. Tô Khả Nhi cười lạnh, "Tự cô có thể mua được áo sơ mi quý giá như vậy á? Tôi cười rớt hàm luôn rồi!" Điềm Tâm im lặng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cô ta vậy chứ… Dù bị suy bại nhưng vẫn bày ra dáng vẻ mắt chó xem thường người khác. Điềm Tâm không muốn tranh cãi nhiều nên cười tủm tỉm thúc giục, "Cô bán hàng ạ, làm ơn nhanh tay lên đi, nhớ cho tôi cái túi nào đẹp một chút, đây là quà tôi muốn tặng cho Trì Nguyên Dã đó." Tô Khả Nhi siết chặt nắm đấm của mình lại, tức giận đến mức run người: "Lạc Điềm Tâm, cô đang ra oai với tôi?" Điềm Tâm nhún vai, "Tôi chỉ nói sự thật thôi mà." "Đừng tưởng cô làm vậy là có thể kích thích được tôi, đối với Trì Nguyên Dã, tôi đã hết hy vọng từ sớm rồi!" Hết hy vọng á? Tô Khả Nhi từng yêu Trì Nguyên Dã đến phát điên, thật sự hết hy vọng rồi sao? Điềm Tâm không nói thêm gì nữa, cô xoay người đi tới bàn tính tiền để thanh toán. Tô Khả Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Điềm Tâm, đáy mắt hiện lên vẻ đố kỵ độc ác. Trả tiền xong rồi, Điềm Tâm cầm lấy túi đựng đồ muốn đi khỏi. "Lạc Điềm Tâm!" Đột nhiên Tô Khả Nhi gọi cô lại, "Lý do khiến tôi trở nên như ngày hôm nay, tất cả đều do cô làm hại, chẳng lẽ cô không thấy bứt rứt trong lòng sao?!" Điềm Tâm hơi ngừng lại một chút, cô quay đầu nhìn lại, "Họa trời gây ra có thể tránh, nhưng tự mình gây ra thì không thể tránh được." Nói xong, Điềm Tâm thu hồi tầm mắt rồi cất bước rời đi. Tô Khả Nhi nắm chặt vạt áo, hung hăng nhìn bóng dáng đang rời đi của người kia. Điềm Tâm vừa xách áo sơ mi vừa thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng chọn được quà tặng rồi, nỗi lo lắng trong lòng đã được giải quyết xong. Không biết Trì Nguyên Dã có thích không đây? Dù thế nào thì Điềm Tâm cũng thấy nó rất đẹp, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng là đẹp nhất… Cô mang theo tâm trạng vui vẻ ngâm nga bài hát chuẩn bị trở về nhà, ai ngờ lại đi ngang qua một cửa hàng nhẫn DIY. Phía ngoài cửa treo một tấm áp phích thật to, ở trên chứa đầy ảnh chụp những chiếc nhẫn thành phẩm của mấy cặp đôi yêu nhau. Điềm Tâm đặt ngón trỏ lên môi, hơi suy tư. Có vẻ như rất quý giá, rất ý nghĩa nhỉ? Mình tự tay thiết kế nhẫn đó… "Cô gái, có muốn tự tay làm nhẫn không?" Chủ tiệm là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, vừa nhìn đã cảm nhận được đây là thanh niên có phong cách nghệ thuật. (*) Do It Yourself có nghĩa là tự làm. "Ơ. Em…" "Mình tự tay làm thì sẽ mang nhiều ý nghĩa kỷ niệm hơn, cho dù là mình đeo, hay là tặng cho người ta cũng vô cùng thích hợp, cô gái xinh đẹp có hứng thú không?"