Editor: Nguyetmai Điềm Tâm vô cùng khó chịu, cô mắc chứng bệnh sợ lựa chọn. Rốt cuộc nên tặng tên ác ma này món quà gì đây? Cơm nước xong xuôi, Điềm Tâm ôm Tiểu Dã quay về phòng, gom toàn bộ tiền tiêu vặt lại. Tiền lương cô đi làm thêm hè năm nay, còn có cả tiền tiêu vặt hàng ngày cô tiết kiệm, cộng lại cũng chưa tới năm nghìn tệ. Không nhắc tới việc đây là toàn bộ gia sản cô tích góp suốt hơn mười năm, quan trọng ở chỗ Trì Nguyên Dã là cậu chủ nhà giàu chuyên môn kén chọn soi mói, mấy nghìn đồng có thể mua được thứ gì tốt đây? A... Điềm Tâm ngã thành hình chữ đại (大) trên giường. Chú mèo nhỏ kêu meo meo hai tiếng, ngồi trên bụng Điềm Tâm, liếm đám lông trên đôi chân của mình. Ngày hôm sau. Điềm Tâm rời nhà từ sáng sớm, tới trung tâm thương mại XX. Cô cầm theo chiếc túi xách nhỏ, đi dạo qua các quầy bán hàng, chọn quà cho Trì Nguyên Dã. Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang phục nam nổi tiếng quốc tế, Điềm Tâm không khỏi bị chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng treo trong tủ kính hấp dẫn. Chiếc áo sơ mi cổ đứng trắng tinh, nếu được mặc trên người Trì Nguyên Dã thì nhất định sẽ rất đẹp trai. Điềm Tâm bước vào cửa hàng. "Hoan nghênh quý khách." Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Điềm Tâm. Điềm Tâm ngẩn người, quay đầu nhìn, không thể tin nổi mà nói, "Tô Khả Nhi?" Tô Khả Nhi mặc bộ đồng phục đen của trung tâm thương mại cũng ngây ngẩn, không ngờ tới việc đụng mặt Điềm Tâm ở nơi này. Trời ạ, đây thật sự là Tô Khả Nhi! Kể từ khi Tô Khả Nhi bị Trì Nguyên Dã đuổi khỏi học viện, Điềm Tâm chưa từng gặp lại cô ta lần nào. Không ngờ là... cô ta lại trở thành nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại? Không phải gia đình cô ta rất giàu có sao? Vừa chạm mặt Điềm Tâm, nụ cười của Tô Khả Nhi đã cứng lại, "Lạc Điềm Tâm?" Khốn kiếp, sao cô ta lại xui xẻo như vậy, sao lại đụng phải người mình hận thấu xương trong hoàn cảnh này chứ? Tô Khả Nhi cắn chặt răng, trợn mắt nhìn Điềm Tâm, kể từ khi cô ta bị Trì thiếu đuổi khỏi học viện, công ty ba cô ta cũng bắt đầu xuống dốc không phanh. Chỉ trong một đêm, cô ta từ thiên kim đại tiểu thư biến thành kẻ đứng dưới tầng áp chót của xã hội, không thể không tự đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân. Tất cả mọi chuyện đều là do bị con khốn Lạc Điềm Tâm này hại! Tô Khả Nhi chỉ hận không thể nhào tới bóp chết Điềm Tâm. Sau khi bình tĩnh lại, Điềm Tâm ho nhẹ một tiếng, vội vàng dời tầm mắt, dường như không dám tin cô gái đứng trước mắt mình lại là đại tiểu thư kiêu căng phách lối Tô Khả Nhi khi xưa. "Tôi muốn xem chiếc áo sơ mi này." Điềm Tâm chỉ chiếc áo sơ mi trắng treo trong tủ kính. Tô Khả Nhi hừ lạnh, "Chiếc áo này là phiên bản giới hạn toàn cầu!" Ý cô ta rất rõ ràng: Lạc Điềm Tâm, cô có tiền không? Cô mua nổi không? Còn chưa chờ Điềm Tâm nói gì, quản lý cửa hàng đứng sau lưng đã trách cứ: "Tô Khả Nhi, cô có thái độ gì với khách vậy!" Nói xong, quản lý vội đi lên, trừng Tô Khả Nhi, "Khách hàng chính là thượng đế, cô phải chú ý lời nói của mình đấy!" Sau đó, quản lý tươi cười nhìn Điềm Tâm, khách sáo nói: "Thưa cô, chiếc áo sơ mi này là hàng giới hạn, không thể tùy ý lấy xuống xem được, nếu cô chắc chắn muốn mua thì chúng tôi mới có thể mang áo xuống gói lại cho cô." Phiên bản giới hạn toàn cầu sao? Có vẻ rất xứng với thân phận của Trì Nguyên Dã. "Vậy, vậy giá tiền khoảng chừng bao nhiêu?" Điềm Tâm hỏi. "Chiếc áo sơ mi này có giá ba nghìn sáu trăm tệ." Điềm Tâm kinh ngạc tới muốn rớt cằm, một chiếc áo sơ mi trắng rất bình thường thôi sao lại có thể đắt tới vậy?