Hotboy Ác Ma: Ăn Sạch Cô Bé Ngọt Ngào
Chương 154
Editor: Nguyetmai
Cô cọ gò má mình lên cái tai đáng yêu của Tiểu Dã, rồi lại hôn thêm một một cái.
Trì Nguyên Dã trừng Tiểu Dã trong ngực Điềm Tâm, thấy Điềm Tâm hôn nó một cái, đáy mắt lại bừng lên lửa giận.
Khốn kiếp, cậu thế mà lại đang ghen tỵ với con mèo này!
Chị Trương trộm cười, cất lời: "Trì thiếu, cô Lạc, tới giờ ăn tối rồi, để tôi xới cơm giúp hai người."
"Chị Trương, để em giúp chị." Điềm Tâm đứng dậy, thả Tiểu Dã lại trên sofa, híp mắt cười nói: "Tiểu Dã ngoan, chờ chị về nhé."
Dứt lời, cô lại không yên lòng ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã cảnh cáo, "Không được bắt nạt nó!"
Nói xong, Điềm Tâm chạy đi mất.
"Meo..." Cặp móng nhỏ của Tiểu Dã ấn trên sofa, ngoẹo đầu nhìn Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã hừ lạnh, vươn ngón tay thon dài chỉ thẳng chú mèo, nghiêm nghị cảnh cáo Tiểu Dã: "Mi đừng có giả vờ đáng yêu với ta, không có tác dụng đâu! Đừng có ỷ mình là mèo mà đắc ý làm bậy! Nếu không ta sẽ ném mi ra ngoài đường đấy, nghe rõ chưa?!"
Tiểu Dã lại kêu meo meo hai tiếng, nghiêng cái đầu nhỏ xíu cọ ngón tay Trì Nguyên Dã, tỏ vẻ nịnh hót lấy lòng.
***
Điềm Tâm vừa xới xong một bát cơm, điện thoại trong túi áo cô đã chợt rung lên.
Cô vội mở điện thoại ra nhìn.
Lại là ba cô gọi điện tới…
Thật không dễ dàng, hai kẻ phản bội là ba mẹ mình, ném mình vào nhà họ Trì không thèm hỏi han, vậy mà hôm nay lại chủ động gọi điện thoại cho mình?
Điềm Tâm vội vàng nhận điện thoại, "Alo? Ba à?"
"Điềm Tâm à, đang làm gì vậy con…?"
"Đang chuẩn bị ăn cơm tối ạ, con đang xới cơm đây, ba, hiện giờ ba mẹ đang ở đâu vậy? Đi chơi có vui không?" Điềm Tâm vừa đặt bát cơm xuống bàn ăn vừa tiện miệng hỏi.
"À, hiện giờ ba mẹ đang ở Thái Lan, Điềm Tâm, báo trước với con là mấy hôm nữa ba mẹ sẽ về nước một chuyến."
"Về nước?" Điềm Tâm ngẩn người.
"Đúng vậy, lâu lắm rồi ba mẹ chưa gặp con, nhớ con quá nên tiện thể về nước xem con thế nào! Ở lại mấy hôm rồi lại tiếp tục lên đường!"
Điềm Tâm giật giật khóe miệng, chỉ là tiện đường nên mới về thăm con sao? Hai người có thật là ba mẹ ruột của con không vậy? /(ㄒ o ㄒ)/~~
"Vậy khi nào thì ba mẹ về? Con tới sân bay đón hai người."
"Ba mẹ vẫn chưa biết, đến lúc đó ba sẽ gọi trước cho con! Được rồi con gái yêu, mau đi ăn cơm đi, ba không làm phiền con nữa."
"Vâng vâng... con biết rồi."
Điềm Tâm ngắt điện thoại, trong lòng rất vui vẻ…
Cẩn thận tính ra thì cô đã không gặp ba mẹ gần hai tháng rồi, thật nhớ hai người họ.
Nói đi nói lại mình cũng ở nhờ nhà họ Trì được gần hai tháng rồi...
Từ lúc ban đầu, cô và Trì Nguyên Dã như nước với lửa, đến bây giờ mối quan hệ đã dịu lại đôi chút, cảm giác như vừa mơ một giấc vậy.
Lúc này, Trì Nguyên Dã đã rửa sạch tay, ngồi xuống đối diện Điềm Tâm, ung dung thong thả cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Cậu tao nhã nhai kỹ cơm, đôi mắt đen láy nhìn Điềm Tâm rồi ra vẻ thờ ơ cất tiếng: "Mai là cuối tuần rồi."
Điềm Tâm gắp một miếng thịt kho bỏ vào trong miệng, dửng dưng đáp, "Ừ, vậy thì sao?"
Thấy dáng vẻ không biết gì của Điềm Tâm, Trì thiếu mất hứng, gương mặt đẹp trai ngay lập tức thay đổi, nhắc nhở rõ từng câu từng chữ, "Quà sinh nhật."
Á?
Đúng rồi! Suýt nữa thì cô quên mất.
Quà sinh nhật của Trì Nguyên Dã... Nên tặng cậu quà gì đây?
Truyện khác cùng thể loại
188 chương
60 chương
121 chương
10 chương
129 chương