Tại khu cao ốc, trụ sở của tập đoàn AW. Trụ sở tập đoàn AW nằm tại trung tâm thành phố, diện tích tòa nhà rộng rãi, độ cao 28 tầng, xung quanh tòa nhà được trồng cây xanh chăm sóc kĩ lưỡng xanh tốt nên không khí thoáng mát. Văn phòng tổng giám đốc ở tầng 27 Người trợ lý của Âu Dương Thiên Hoàng đứng trước văn phòng gõ cửa \*cốc cốc cốc\*. "Vào." \- Giọng nói quen thuộc của Âu Dương Thiên Hoàng cất lên, anh ta đang ngồi chăm chỉ làm việc thật cẩn trọng. "Boss, việc ngài dặn dò, đã thu mua thành công và phát hiện ông ta có liên quan đến những việc bất chính." \- Người trợ lý tôn kính đứng trước mặt anh trình bày sự việc nên báo cáo. "Lão ta chưa bị hành chết chứ?" \- Nghe một mạch lời trợ lý của anh trình bày xong, xoay xoay cây bút ký lên tài liệu. "Thưa ngài, vẫn chưa." \- Trợ lý tôn kính trả lời câu hỏi của anh. "Chết dễ quá chả còn gì vui." \- Thân hình hoàn mỹ của anh đứng dậy, quay mặt ngắm nhìn cảnh đẹp từ độ cao ấy xuống thì đột nhiên anh nhớ ra vài vấn đề, sau sự kiện không hay tối qua xảy ra : "Cử người đi bảo vệ cô ấy đi." Người trợ lý đang hoang mang không biết "cô ấy" trong miệng boss nhà anh nói là cô gái đang ở nước ngoài hay thiếu phu nhân, trong lúc còn đang suy nghĩ thì bên tai nghe rõ : "Bảo vệ thiếu phu nhân.", nhận rõ được sự nghi vấn nên anh chỉ thị rõ ràng hơn. "Mật danh gửi đống tài liệu bất chính của ông ta tung ra đi." \- Đôi môi mỏng tà mị của anh cong lên. "Vâng!" \- Trợ lý hiểu rõ cúi người cung kính lùi hai bước, quay lưng mở cửa đi ra ngoài. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Hàn Đồng Ân sau khi tới công ty liền xử lý đống tài liệu cần thiết, thì có người gõ cửa \*cốc cốc cốc\*. "Vào đi." \- Âm thanh trong trẻo của cô cất lên. "Giám đốc, ...nhị tiểu thư tới gặp cô." \- Trợ lý của cô là một nữ nhân thân hình ngọt ngào. Hàn Nhược Nhi? Tới đây làm gì? Hàn Nhược Nhi là con gái cùng cha khác mẹ với Hàn Đồng Ân, năm nay đã 19 tuổi, khi người mẹ đã mất của cô \- Đàm Tuyết biết được kết quả của sự ngoại tình lén lút Hàn Ôn Vũ giữa một người phụ nữ làm việc trong quán bar, thì đã ầm ĩ đến lúc không còn chịu nỗi thì hai mẹ con dắt tay nhau đi tìm chỗ bình an mà sống. Khi đó, Hàn Đồng Ân đã 5 tuổi, biết nhận thức được sự việc, căm ghét người ba của mình và thương yêu mẹ cô hơn. Đến năm ngoái, người mẹ hiền lành của Hàn Đồng Ân trước khi mất nhớ đến lời hẹn năm ấy với Huệ Vân \- mẹ của Âu Dương Thiên Hoàng về mối hôn ước nên khi nằm viện đã gửi gắm đứa con gái này lại rồi trút hơi thở cuối cùng mà ra đi. "Con và thằng bé ấy lúc bé có gặp vài lần giờ chắc không nhớ gì đâu haha" \- Khi ấy mẹ cô còn giỡn với cô như vậy. Xong rồi ra đi, ra đi mãi mãi. Khi hoàn thành xong học vấn của mình, với sự nâng đỡ của mẹ chồng hiện tại cuả cô nên đã quay lại, giành được sự xứng đáng của mẹ và bản thân, an ủi vong hồn của mẹ nơi chín suối. Mong mẹ phù hộ cho con. Kết thúc hồi ức bằng những tiếng ầm ĩ ở ngoài phòng, giọng nói đanh đá quen thuộc ấy, không ai khác chính là Hàn Nhược Nhi. Đôi mắt đang chăm chú xử lý những thứ trên bàn di chuyển tầm nhìn lên về phía cô trợ lý. Con nhỏ đó tới đây làm gì? "Để cô ta vào đi." \- Dừng tất cả những việc đang làm. "Vâng." \- Cô trợ lý vâng lời đáp lại. Cô trợ lý chưa kịp ra khỏi cửa thì đã bị bàn tay của cô gái đang đi tới đẩy ra, dáng vẻ mặc hở hang, cổ váy khoét sâu lộ bầu ngực. "Tôi đang nói để tôi vào còn lắm chuyện." \- Cô ta đánh đa nói vào mặt cô trợ lý đứng một bên khi tay đang vịn cửa do lúc nãy bị cô ta đẩy. "Em đi ra ngoài đi." \- Ánh mắt Hàn Đồng Ân nhìn cô trợ lý, sau lại nhìn vào cô gái đanh đá trước mặt : "Tới gây chuyện thì tôi không rảnh đâu em gái." "Cô đừng có phách lối. Hôm nay tôi tới canh cáo cô. Đừng có dùng thái độ dân nông thôn nhà cô mà lên mặt dạy đời mẹ con tôi." \- Ả ta chỉ thẳng vào mặt Hàn Đồng Ân nói. Hàn Đồng Ân hất bàn tay móng nhọn của cô ta đang chỉ vào mặt mình, từng bước đi lại nắm chặt cằm cô ta : "Hàn Nhược Nhi! Đây không phải lần đầu tôi cảnh cáo, gây chuyện thì cút." Bị Hàn Đồng Ân nắm chặt cằm nên đau đớn, hất đẩy mạnh cô ra : "Cô tưởng cô bám được vào anh Thiên Hoàng có thể ra oai." Anh Thiên Hoàng? Gọi thân mật nhỉ? Đôi môi anh đào của Hàn Đồng Ân cong lên, giọng nói đầy sự chế giễu : " Cô gọi "anh rể" thân mật thật. Tiểu tam từ mẹ truyền con nối sao?" "Mày dám sỉ nhục tao?" \- Hàn Nhược Nhi tức điên lên, đưa bàn tay tát giáng xuống gương mặt xinh đẹp của cô. Bàn tay mảnh khảnh của Hàn Đồng Ân bắt được cánh tay của Hàn Nhược Nhi đang ở trên không trung. Tiện thể, thả tay cô tay ra, dùng lực tát ngược lại vào mặt cô ta, hiện lên vết đỏ trên gò má. "Tư cách?" \- Hàn Đồng Ân nhìn xuống cô ta bị tát mà ngã nhào xuống đất nền. Quay lưng lại, nhấn số gọi nhanh : "Kêu bảo vệ đuổi cổ cô ta ra ngoài.", nói xong cười khinh bỉ vào mặt Hàn Nhược Nhi "Bị đuổi khỏi công ty của ba mình, cũng khá đẹp mặt." \- Quăng lại cho cô ta một câu rồi quay lưng ngồi vào chỗ làm việc. "Mày!!!!!!!.....Ba thương tao, ba chiều tao sẽ tống cổ mày ra khỏi công ty, cút về nơi thôn nghèo của mày đi." \- Đứng dậy khó khăn nhưng cái mồm của cô ta vẫn độc. "Tôi sợ quá. Có bản lĩnh thì cứ làm." \- Ngước mặt cười khinh bỉ. Cùng lúc đó bảo vệ chạy lên kéo cô ta lôi ra ngoài. Hàn Đồng Ân đưa tay vẫy vẫy rồi nhếch một cái. Âm thanh cô ta cứ gào thét khi bị lôi đi : " Buông tao ra, tao sẽ đuổi hết một bầy chúng mày." Dựa vào bản lĩnh của cô ta mà muốn tống người đang hái ra tiền cho công ty này sao? Nực cười, quả là chuyện hài nhất trên đời này. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-