Buổi sáng 6:00 Đôi mắt long lanh khẽ động đậy sau khi bị ánh nắng mặt trời chiếu vào. Mở mắt to nhìn lên trần nhà rồi đảo mắt khắp không gian phòng. Mình về nhà bằng cách nào? Mình nhớ cả hai cùng gặp rắc rối mà. Aaaa đầu đau nhức như búa bổ. Lật mền đi xuống giường thì mới phát hiện bản thân không mặc đồ. "Aaaaa gì đây?" \- Vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Đồng Ân khi soi mình vào trong giương, dùng khăn quấn xung quanh. Trên cổ ngực còn có những vết chứng tỏ sau ân ái. Cùng lúc đó, Âu Dương Thiên Hoàng nghe thấy tiếng hét. Dậy rồi sao? Không ngoài dự đoán, môi mỏng tà mị khẽ nhếch lên, đưa tay mở cửa. "Aaaaa anh vào làm gì, đi ra!" \- Hàn Đồng Ân nghe thấy tiếng mở cửa liền thấy bộ dạng mặc mỗi chiếc khăn choàng tắm của anh, nhanh tay lấy gối ném về hướng anh. "Em che lại làm gì? Cái gì nên hay không nên tôi đều thấy rồi." \- Đưa tay chụp lấy cái gối cô ném, ánh mắt chăm chú nhìn vào thái độ hiện giờ của cô. Tại ai tối qua khơi dậy mà không chịu dập? Tại ai mà tối qua anh phải ngâm nước lạnh cả mấy tiếng? Tại ai mà cả đêm phải ở thư phòng? Tại ai mà anh không ngủ được, phải chui đầu vào đồng tài liệu? Hiện tại để cô chịu một chút cũng không qúa đáng gì đâu, tiện thể trừng phạt. "Là em cưỡng tôi. Không nhớ sao?" \- Thu lại ánh mắt chứa ý cười. Đi lại đứng trước mặt cô, vạch áo choàng tắm để lộ vết trên cổ và ngực anh những vết đỏ ân ái còn có dấu răng. "Cô nào làm anh rồi anh đổ thừa tôi à?" \- Đưa tay che mặt sau khi nhìn thấy những vết tích ấy. Sao mình có thể cầm thú đến vậy? "Em nghĩ tôi dễ dàng lên giường với bất cứ ai vậy sao? Tôi không ngại đưa em đi xét nghiệm đâu." \- Anh ép cô vào vách tường, nhìn xuống cô. "Hmm....tôi....tôi...không biết...anh...đang nói gì hết." \- Giọng nói của cô có chút khó khăn, úp a úp úng. "Em cảm thấy bản thân mình cầm thú không? Đừng che mặt, xem kĩ kiệt tác của em trên người tôi đi." \- Vươn tay gỡ hai bàn tay đang che mặt cô ra, ép chặt vào tường. "Anh...anh làm gì vậy? " \- Bị anh kéo tay ra, cô liền quay mặt qua trái để né ánh mắt lẫn thân hình anh. "Không nhìn sao? Ngại?" \- Thái độ ngại ngùng của cô khiến anh có chút vui vẻ. Bắt nạt cô nhóc này không tệ. "Ngại cái đầu anh, tránh.....ra!" \- Đưa mắt nhìn vào mặt anh rồi lại né tránh. "Không ngại thì nhìn đi." \- Hơi thở của cô phả vào ngực anh, đưa tay nâng cằm cô lên. "Anh cũng để lại tôi mấy vết trên người, coi như huề." \- Nhìn xuống thân thể mình lại khiến mặt cô ửng hồng. Giờ trên người chỉ có mỗi khăn tắm. "À vậy sao? Chưa huề được đâu, em quên sự kiện tối qua rồi sao?" \- Đôi mắt anh nhìn vào những vết ân ái kia, lại nhếch lên. Đột nhiên nhớ ra vấn đề, nắm chặt vánh áo choàng tắm anh mà kéo lại, giọng hốt hoảng : "Đoan Đoan thế nào? Cậu ấy ổn chứ?" "Ổn. Nhưng tôi nhắc nhở em. Không phải lúc nào cũng may mắn có người giúp. Tửu lượng yếu cứ đòi uống rượu mạnh. Em chán sống hả?" \- Bàn tay anh nắm chặt cằm cô nhắc nhở từng chữ. "...." \- Cô nắm chặt áo choàng tắm anh mà run nhẹ. "Nhớ kỹ lời tôi dặn." \- Bàn tay áp lên đầu cô. Cảm thấy ấm áp lạ thường. "Cảm...ơn..." \- Giọng cô yếu ớt. "Hả?" \- Anh dường như nghe thấy nhưng vẫn giả vờ như không nghe. "Không nghe thì thôi. Không nói lần hai." \- Thu lại vẻ yếu đuối, đẩy nhẹ anh ra mà bỏ đi. Đôi môi mỏng tà mị của anh cong lên, đưa mắt nhìn bóng lưng của cô. ............ Bên phía nhà của Tạ Đình Khang Vương Tâm Đoan thức dậy đã hơn 6:30, đưa mắt nhìn khung cảnh lạ lùng này, bật người dậy. Thì có giọng nói trầm ổn của người bên cạnh : "Dậy rồi?" "Anh là ai? Tôi ở đâu? Chuyện gì? Ơ ai thay quần áo cho tôi?" \- Đưa tay gõ vào đầu mình, đôi mắt cứ dàn vào người trước mặt. Lật mền kiểm tra quần áo trên người. "Qúa nhiều câu hỏi." \- Tạ Đình Khang đang ngồi trên ghế đọc báo vào sáng sớm thì có quá nhiều câu hỏi của người đẹp trên giường. "Nhà tôi. Tôi là bạn của chồng của bạn cô. Người giúp việc thay. Được chưa, thưa cô?" \- Giọng anh dõng dạc đáp lại từng ấy câu hỏi của cô sau khi thấy vẻ mặt hốt hỏang của cô. "Bạn của chồng của bạn tôi?" \- Vương Tâm Đoan ngờ nghệch ra. "Ừ. Hài lòng với câu trả lời chứ?" \- Nụ cười Tạ Đình Khang hiện lên. "Tiểu Ân....Tiểu Ân ổn chứ?" \- Nhớ ra sự an toàn của cô bạn thân, Vương Tâm Đoan gấp gáp hỏi. "Tiểu Ân? Cách gọi thật thân mật. Cô ổn thì tất nhiên cô ấy cũng ổn." \- Tạ Đình Khang cúi đầu thấp xuống, mặt đối mặt trả lời câu hỏi của cô. "Phù..." \- Đưa tay lên vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm. "Tửu lượng kém thì đừng uống. Nhắc nhở cô một cậu thôi." \- Nhớ lại sự việc của tối qua, không khỏi nhắc nhở người đẹp. "Cảm ơn!" \- Vương Tâm Đoan nở nụ cười thật tươi, đưa tay ra sau gãi thì đụng vết thương nên rên lên một tiếng "Ouch...đau đau." "Đừng đụng, bị một chút cho có bài học." \- Đưa tay nắm tay Vương Tâm Đoan cho dừng việc đụng vết thương. "Tôi có thể gọi cho Tiểu Ân không?" \- Vương Tâm Đoan thu lại tay, nhanh chóng tìm vấn đề khác để nói tránh sự ngại ngùng. "Được." \- Tạ Đình Khang thu lại tay, lấy điện thoại đặt gần đó bấm gọi "Tiểu Thiên mặt lạnh" đưa cho cô. Nhìn tên lưu tên điện thoại, Vương Tâm Đoan che miệng lại cười một chút. Đặt tên cũng dễ thương vậy sao? \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Âu Dương Thiên Hoàng đang ngồi trên bàn ăn thì bỗng điện thoại vang lên. Nhìn tên lưu "Khang" trên màn hình, đưa tay nhấn nghe. "Nói." \- Giọng lạnh lùng đặc trưng của Âu Dương Thiên Hoàng cất lên. "Hmm....." \- Lần đầu nghe chất giọng lạnh lùng của Âu Dương Thiên Hoàng không khỏi run nhẹ. "Tiểu Thiên, người ta muốn gặp vợ cậu." \- Vì bật loa ngoài nên âm thanh ấy anh cùng nghe. "Đang tắm. Đợi." \- Nghe thấy giọng nói nữ bên đầu dây anh cũng ngầm hiểu. Không lâu sau, Hàn Đồng Ân với quần áo công sở đi xuống, thì thấy Âu Dương Thiên Hoàng đưa điện thoại. "Nghe." \- Câu nói ngắn gọn xúc tích của anh khiến mặt cô đờn đẫn. "Hả?" \- Mắt cô quét nhìn tên trên màn hình hiện thị, lục tìm trí nhớ hình như không quen. "Bạn em." \- Nhìn mặt cô trông vẻ ngốc nên anh không ngại nói thêm một từ nữa. Lúc này, Hàn Đồng Ân mới hiểu ý anh. Tên này nãy nói nhiều lắm sao giờ tiết kiệm chữ thế? "Đoan Đoan, cậu ổn chứ? \- Ánh mắt thể hiện lên sự lo lắng. "Tớ ổn, cậu ổn không? Anh ta có làm khó cậu không? Khá lạnh lùng." \- Vương Tâm Đoan ở đầu dây bên kia cũng không ngừng lo lắng cho cô. "Tớ ổn" \- Hàn Đồng Ân nhìn anh, quay sang một bên thì thầm vào điện thoại : "Tên ấy không chỉ lạnh lùng mà còn lưu manh biến thái." Khụ khụ.....Tuy Hàn Đồng Ân đã giảm âm lượng nhưng tai Âu Dương Thiên Hoàng khá thính nên nghe được. Cô gan lắm! Được, rất hay, xem tôi trừng trị cô như nào. "Nào gặp nói rõ hơn." \- Hàn Đồng Ân nhận ra sự lạnh lẽo ở khuôn mặt ấy. Nghe rồi sao? Nói nhỏ lắm mà. Vội cúp mặt, trả lại anh. ......... Bên kia, sau khi nghe Hàn Đồng Ân nói tên ấy lưu manh biến thái nên Tạ Đình Khang bật cười thành tiếng làm âm thanh lọt qua điện thoại trước khi cuộc gọi kết thúc và tất nhiên là Âu Dương Thiên Hoàng nghe thấy và nghe rất rõ. .......... Hoàn tất bữa sáng. Trước khi ra khỏi nha, Âu Dương Thiên Hoàng đi tới bên cạnh Hàn Đồng Ân. "Tối nay tôi qua rước em. Có quà." "Hả quà gì?" \- Mặt cô ngạc nhiên. "Secret, tối biết." \- Nói xong, anh quay lưng ngồi vào trong xe phóng đi, bỏ lại vẻ mặt ngơ ngác của cô. Nhìn trong gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt ấy, môi anh lại cong lên. ............ Trong xe, Âu Dương Thiên Hoàng nhấn một cuộc gọi ra lệnh : "Thu mua Ngụy thị." \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-