5 giờ chiều. Hàn Đồng Ân nhìn qua đồng hồ, đã tới giờ tan làm, thu xếp một số tài liệu để về nhà làm cho xong. Vừa bước ra khỏi cửa công ty thì nghe tiếng còi xe ô tô \*bíp bíp bíp\* đang đậu phía bên kia. Không quan tâm đến tiếng còi xe , Hàn Đồng Ân vẫn cứ tiếp tục bước đi thì chiếc xe kia lái tới trước mặt, hạ kính xe xuống, gương mặt lẫn giọng nói quen thuộc. "Hàn Đồng Ân, cô dám lơ tôi à?" \- Giọng nói mang thái độ tức giận. "Ơ..sao anh ở đây? \- Quay sang nhìn thấy Âu Dương Thiên Hoàng mà ngạc nhiên. "Cô quên lời tôi nói lúc sáng ?" \- Mở cửa xe, đi ra đứng trước mặt mà nhìn chăm chú cô. Nhớ ra rồi, lúc sáng Âu Dương Thiên Hoàng nói sẽ có quà cho mình, mà còn thần thần bí bí, khó đoán quá. "Hmmm.....tôi chỉ không ngờ anh đích thân tới đón." \- Vô thức lùi phía sau hai bước giữ khoảng cách không quá tiếp xúc thân mật với anh khi anh ở gần. Nhận ra được sự cố ý tạo khoảng cách với anh thì lại càng được nước lấn tới mà bước lên một bước. Sải chân của anh dài hơn cô nhiều nên rất mau bắt kịp khoảng cách. "Sao thế? Sợ tôi làm gì em sao?" \- Đôi môi anh cong lên. "Không, chỉ là gần quá." \- Lại bước về sau hai bước, giọng nói có chút ngượng ngùng. "Hừ. Cũng không phải lần đầu tiếp xúc gần. Em né làm gì?" \- Bàn tay săn chắc của anh choàng eo cô mà kéo lại. Thật muốn đùa với cô một chút. Rất hứng thú. "Aa...buông tôi ra, đang giữa đường. Anh làm gì vậy?" \- Bị anh kéo lại bất ngờ nên cả người của cô dán sát vào thân thể anh, đưa tay đẩy anh ra. "Em nói vậy....những chỗ vắng người chúng ta có thể làm hơn thế này hả.?" \- Bàn tay kia nâng cằm cô lên đối diện với tầm mắt, đôi mông cong lên rõ rệt hơn. Nghe được lời nói trong miệng Âu Dương Thiên Hoàng tuôn ra, ngỡ nàng. Từ lúc nào anh ta có thể nói những lời đầy ám muội như này? Lưu manh, mặt dày là từ ngữ giành cho anh. "Anh có buông tôi ra không?" \- Lấy lại được sự nghiêm nghị trong ánh mắt và nhìn anh. "Nếu tôi nói không thì sao? Tôi ôm vợ tôi......hợp pháp luật." \- Đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày đang chau lại của cô, cử chỉ ôn nhu. Hàn Đồng Ân đưa chân đang mang giày cao gót mà dẫm lên chân anh. Đế giày cao gót nhọn nên bàn chân cảm thấy đau mà buông cô ra, ngồi xuống ôm bàn chân. "Em tính giết chồng em hả?" \- Gương mặt hoàn mỹ nhăn nhó vì cơn đau ở chân. "Đạp nhẹ không chết đâu. Đáng đời tên lưu manh thối nhà anh." \- Làm bộ dạng thè lưỡi trêu ghẹo anh, quay lại mở của ô tô mà ngồi vào. Được, nhóc con này được. Xem tôi dạy dỗi cô như thế nào? Nhanh chóng chỉnh lại bộ dạng lạnh lùng vốn có của mình, ngồi lên xe. Trợ lý lúc này hết sức ngạc nhiên sau một màn vừa rồi, cảm thấy bản thân đang vừa gặm một chút cẩu lương thì phải. Thật đau tim. ............... Tại nơi cư trú bí mật của Âu Dương Thiên Hoàng. Trên đường đi vào khu biệt thự này nằm xa hơi biệt thư cô và anh đang ở, đi vào trong khu rừng sâu hơn một chút. Cảm thấy có chút sợ hãi nên hơi căng thẳng. "Đây là đâu? Anh đưa tôi đi đâu vậy?" \- Giọng nói hơi run run quay lại nhìn anh. "Sợ?" \- Đưa mắt nhìn dáng vẻ của cô hiện tại. "Tôi mới đạp anh có một cái, không quá đáng tới nỗi anh diệt tôi đâu nhỉ?." \- Ánh mắt hoảng loạn, nắm tay anh. Biết đâu giờ cầu xin vẫn kịp. Sinh mạng bé nhỏ của mình. Bản thân còn rất yêu đời mà. "Nếu thế thì sao? Sợ rồi?." \- Một tràn cười trong bụng của anh đang kiềm nén. Chọc một chút cũng không quá đáng đâu. "Anh không nhỏ mọn vậy chứ? Tôi chỉ đạp có một cái thôi mà. Tôi....anh muốn gì tôi cũng có thể làm trong khả năng. Đừng làm tôi sợ." \- Bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà năn nỉ anh. "Hahahahahaha." \- Thấy bộ dạng bị hù dọa của cô, nhịn không nỗi đành phá lên một tràn cười. Trợ lý đang lái xe nhìn gương phản chiếu, thầm nghĩ gương mặt có chút ngạc nhiên. Boss lạnh lùng trước giờ thế mà lại cười? Hàn Đồng Ân bị tràn cười của Âu Dương Thiên Hoàng mà tức giận, đưa nắm đấm vung về phía mặt anh. Đáng ghét, thế mà anh lại trêu chọc cô. "Anh gạt tôi vui lắm sao?" \- Lông mày thanh tú chau lại. Nắm đấm của cô bị lòng bàn tay to lớn của anh bao lại. Thu lại vẻ lãnh đạm, kéo mạnh cô qua phía mình. "Cảm thấy thú vị." \- Trán anh dán vào trán cô, thì thầm đủ cho cô nghe. Hành động của Âu Dương Thiên Hoàng khá ám muội nên giật bắn về phía sau đụng trúng vào sau đầu khiến nghe một tiếng \*cốp\*, cô đau mà ôm đầu "Aa" "Thú vị cái đầu nhà anh." \- Đưa tay xoa xoa chỗ đau. "Haha. Ai bảo em nghĩ lung tung. Tự mình dọa mình, với lại giết em làm gì, để bên cạnh hành hạ dần dần không phải sẽ thú vị hơn sao, hửm?" \- Vươn tay lôi cô ngồi lên đùi mình, ôn nhu giúp cô xoa xoa chỗ đau. "Anh đúng thật là ma quỷ." \- Mệt, không chống cự nữa, mặc kệ để cho anh làm. Biết tất thời mới là trang tuấn kiệt. Cư nhiên cứ thế hai người đều cảm thấy có chút ấm áp. Trợ lý vừa lái xe vừa thầm nghĩ sao tình hình bây giờ có gì đó vừa ái muội vừa hài hước. Khó đoán. Lần đầu tiên thấy boss của mình có mặt khác như thế này. Thiếu phu nhân này quả thật mang đến cho người khác cách nhìn nhận mới mẻ lẫn cảm xúc. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-