Hồng Mông Linh Bảo
Chương 426
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 428 Kính thu liễm mị lực
- Em không muốn để cho bọn chúng tôi tâm luyện tính tự chủ à?
- Không được! Điều này nguy hiểm, dễ dàng gây bất hoà, và một khi vượt qua sức của chúng hậu quả tổn thất lớn không chịu được. Anh nên phụ trách nghiên cứu tìm giải pháp đi, còn việc tổ chức đã có chúng em và các con lo.
- Từ trước đến anh nào có hiểu biết chút nào về mặt này.
- Anh nhất định biết, tuy không nhiều nhưng so với mọi người nhiều hơn.
Minh nhớ lại tất cả các mỹ nữ mình đã gặp, mỗi nàng một vẻ đẹp nhưng mị lực không phải đơn giản chỉ phát sinh từ vẻ đẹp, đành rằng nhan sắc vẻ đẹp về hai mặt thể chất, tinh thần phong cách biểu hiện ra ngoài lôi cuốn qua thị hiếu của đối phương, mỗi mỹ nữ mỗi hơn kém nhau về yếu tố đặc thù riêng của mình, hơn yếu tố này thua yếu tố kia và trái lại. Về mặt thể chất xét đến từ chiều kích cân đối, tạo hình lớn nhỏ, ngắn dài, cao thấp, từng phân tấc da, thịt, cơ bắp, xương cốt, cấu trúc phân bố tuyệt đối phối hợp hài hoà với nhau, hương vị thân thể, dung nhan, ngũ quan, răng tóc, mày mi...
Phong cách khoan thai, cử chỉ kín đáo, biểu hiện tình trạng qua ánh mắt, nụ cười, bỉu môi, nhíu mày, nhăn mặt, giọng nói, tiếng cười, khéo léo, tỉ mỉ ... Tinh thần phương diện rộng bao la muôn mặt, vui tươi sống động, bình tĩnh, điềm đạm, từ tốn, yêu người, quan tâm đến người khác, rụt rè khép kín, can đảm bộc lộ, thần bí nhiệt tình, chịu đựng dẻo dai, rộng lượng, thanh cao thuần khiết, nhịn nhục, siêng năng cần mẫn...
Xưa truyện Nguyễn Du tả nàng Kiều mười phân vẹn mười, mỹ nữ như vậy trên đời có lẽ trên đời không có, vì ngay cả mặt thân thể được mười phân đã khó, huống chi về mặt tinh thần do hai yếu tố mà có, trời sinh đã có những đức tính tinh thần, sau đó được trau dồi mà trở nên tuyệt diệu, hay trải qua tu luyện không ngừng hết tu sửa rồi luyện tập mới có. Chưa kể người này cho những yếu tố này là trọng người khác lại không, mỗi người mỗi ý không ai giống ai.
Minh suy nghĩ một lúc thấy từ trước đến nay không hề chú ý đến mị lực, đôi khi gặp phải chàng phản ứng mãnh liệt dùng tinh thần ý chí chống lại, mà mị lực mạnh nhất mình gặp vẫn là Hồ Khiết-Đạm Bắc Thiên Châu Hồ tộc kia, thân thể nẩy lửa, dung nhan tuyệt thế, nụ cười say đắm đưa hồn người nam nhân vào trạng thái mị hoặc, nửa tỉnh nửa mê... Nghĩ đến đay chàng không khỏi mỉm cười, đó mới là mị lực đáng sợ có thể dẩn đưa người ta vào địa ngục nhưng vẫn không hay.
Hồng-Linh thấy Minh trầm tư một hồi rồi khẽ cười nàng tò mò hỏi:
- Anh nghĩ chuyện gì thế..
- Thì nhớ lại nhân vật có mị lực...
- Ai vậy?
- Em muốn biết làm gì?
- Nói mau! Thì ra anh đã từng gặp mỹ nữ có mị lực như dạng Bích-Quyên.
- Anh không tốt số như vậy, chỉ gặp một yêu tinh thôi.
- Yêu tinh có mị lực lợi hại bao nhiêu, cỡ Hắc Quả Phụ, và Bạch Băng Tâm hay hơn.
Hắc quả phụ là yêu thù nhện đen hóa hình, nước da bánh mật có duyên thân thể nẩy lửa, còn Bạch Băng Tâm là Băng Tằm hóa hình, nước da trắng mịn, băng lãnh mị lực không kém Hắc Quả Phụ.
- Hắc Quả Phụ, và Bạch Băng Tâm là yêu tinh mị lực đối với anh không có, còn yêu tinh kia là một Hồ yêu, mị lực khủng bố đến nỗi thần nhân cũng chịu không nổi vừa gặp đã bị mê hoặc.
- Vậy mà anh không sao, anh lấy gì chống lại được mị lực của nó?
- Thánh Anh tự động phát quang đẩy lui mị lực phục hồi thần trí.
Hồng-Linh nghe vậy mừng rỡ, nàng và bốn đứa con đều tu luyện ra thánh anh, nàng đến nay vẫn mơ hồ không biết Thánh Anh so với nguyên anh lợi hại như thế nào, ngoại trừ tấn cấp hầu như không có bình chướng ngăn cản, hôm nay mới nghe một lợi ích khác là có thể phá mê hoặc cảnh tỉnh tâm thần. Như vậy mình yên tâm phần nào, ba thằng con trai miễn dịch mị hoặc nhưng tám thằng con kia thì sao, như vậy vẫn phải cần có cách phòng ngự.
- Anh phỏng chừng có phương pháp nào phòng ngự mị lực không?
- Có một vài cách. Anh từng nghe có loại công pháp tu luyện mị lực, nếu nàng được tu luyện loại công pháp này thì có thể khống chế thu phát tùy tâm, như vậy người khác luyện mị lực páp quyết để thi triển hại người, còn nàng tu luyện để thu liễm mị lực của mình không để nó hại người. Cách thứ hai đơn giản hơn, tìm cách phá bình hành sự phối hợp của yếu tố hình thành mị lực của nàng, bằng cách thay đổi che khuất đi. Ví dụ như đôi mắt đẹp long lanh đổi thành đôi mắt xếch xấu xí, hàm răng nụ cười khuynh thành làm thành răng sún...
- Mỹ nữ ai lại chịu làm chuyện hủy dung như vậy.
- Đây chỉ là che dấu nhất thời thôi, đâu có phải hủy đi để thay thế.
- Làm sao che được?
- Mắt kiếng đặc biệt.. úp răng giả.., lông mày giả, mũi giả, môi giả...
- Vậy chúng ta gọi nàng đến đây để anh đánh giá, sau đó em hỏi nàng xem.
Tô Bích-Quyên bị hai vợ chồng Minh gọi vào, nàng lo lắng không đoán được chuyện gì. Chẳng lẽ hai bác không thuận mắt vì mình đeo sa che mặt. Có lẽ không, vừa rồi bác gái vui vẻ niềm nở vừa gặp đã truyền cho ẩn khí thuật và bộ ngôn ngữ ngay. Không biết Anh-Đài ra sau chứ nàng cảm thấy bác gái dễ thân cận, gặp một lần đã có cảm giác thân thiện đùm bọc như cha mẹ mình, ngoài ra bác gái tỏa ra một hương vị êm dịu hấp dẫn nàng muốn được gần gũi mãi.
Hồng-Linh tỏa hương từ tâm linh thánh anh, sau khi nàng lập gia đình vời Minh, hương hoa hồng không mất, trái lại càng trở nên tinh khiết hơn. Nàng chăm lo con cái. Giờ còn lại dành cho tu luyện ít, hành y, luyện đan tặng đan nhiều, tâm cảnh tinh thần lực tinh tiến nhưng tu vi cảnh giới vẫn dậm chân tại chỗ, cảnh giới không chính xác hoàng tiên hay huyền tiên, nàng không cần để ý cảm thấy hư vô chỉ và hư vô hỏa của mình càng lúc càng mạnh là đủ rồi.
Tô Bích-Quyên vào cung điện thấy Hồng-Linh, đúng là bác gái mới gặp, tuy gọi là bác gái nhưng bề ngoài trông còn trẻ lắm, nàng thấy bên bác gái một thanh niên vận áo trắng, choàng xanh tướng mạo bình thường, ánh mắt thân thiện nhưng khi ánh mắt nàng chạm phải liền cảm thấy tâm linh bị nhìn thấu, bao nhiêu tu tưởng dự tính bị phơi bày ra hết. Nàng ngạc nhiên không thấy trên người bác trai một khí thế bức người nào, cảm giác như người cùng tu vi cảnh giới với mình, ngoại trừ ánh mắt lúc vừa rồi.
- Cháu ngồi xuống dùng trái, tự nhiên xem như nhà mình đừng ngại. Chúng ta từ từ thoải mái nói chuyện.
Minh vừa xong một đôi chim ngũ sắc đem hoa quả đến đặt trên đĩa trên bàn rồi hói líu lo mấy tiếng rồi bay đi.
Bích-Quyên nghe tiếng hót thánh trót trong veo dễ nghe của đôi chim khiến nàng cảm giác mình như đang ở rừng sâu, nàng ngạc nhiên hơn nữa khi nghe bác trai huýt gió như nói chuyện trao đổi với chúng. Trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ chỉ vài âm thành lại hiểu được nhau..
Minh đoán được nàng nghĩ gì nói:
- Loài chim cũng có riêng ngôn ngữ của chúng, cháu học tinh thông âm luật học không khó. Cháu thử món quà chúng vừa kiếm đem về.
Chờ nàng dùng xong hoa quả, chàng mới hỏi:
- Bác có nghe bác gái kể cháu có mị lực tự nhiên nên quanh năm ngày tháng khi ra ngoài phải dùng sa che mặt nên, vừa rồi bác suy nghĩ cách có thể giúp cháu che dấu mị lực.
Tô Bích-Quyên nghe nói có cách che dấu mị lực khiến nàng mừng rỡ đáp:
- Cám ơn hai bác, vậy bác có cách nào chưa.
- Có hai cách, nhưng tạm thời chỉ dùng được một cách. Tu luyện một môn quyết khống chế mị lực thu pháat tự nhiên, cách này phải đầu tư nhiều thời gian. Cách thứ hai đơn giản hơn, tìm cách phá bình hành sự phối hợp của yếu tố hình thành mị lực, bằng cách thay đổi che khuất đi phần căn nguyên phát ra mị lực.
- Làm sao biết được căn nguyên từ đâu.
- Cháu bỏ sa che mặt cho hai bác xem thì biết.
- Ồ! Xin lỗi hai bác cháu quên mất chuyện này vì che mặt thường xuyên nên đã trở thành thói quen.
Hai vợ chồng xem nàng mỹ nữ lúc đầu không xem ra mị lực chỗ nào, khi nói chuyện một lúc mới lộ ra đôi chút..
Nói chuyện một lúc hai vợ chồng Minh bắt đầu hợp tấu tiêu Piano, trong khi đưa Tô Bích-Quyên vào giòng âm nhạc, chàng không ngớt xem xét kỹ lưỡng phản ứng của Bích-Quyên.
Tô Bích-Quyên nghe nhạc nàng được cảm nhận hết những tâm tình, trong lòng không khỏi kích động nếm đủ mọi mùi vị hương hoa từ đắng cay khổ sở đến tận cùng ngọt ngào bình an hạnh phúc viên mãn. Thưởng thức xong nàng không khỏi so sánh khúc này với khúc Tiên Hiệp hành, khi thưởng thức có những lúc nàngg tưởng mình là nhân vật nữ chính còn Tĩnh Minh là nhân vật nam chính, người thổi tiêu là Tĩnh Minh còn người đánh đày là nàng.
Nhạc khúc đã dùng từ lâu mà Tô Bích Quyên tâm thần vẫn còn đám chìm say mê trong huyền hoặc của nhạc cảnh..
- Tuyệt diệu.. Đây là khúc gì?
- Chân trời mới!
- Sau này cháu có thể cùng Tĩnh Minh hợp tấu tiêu cầm khúc này.
- Vâng!!
- Cháu chờ bác một chút, vừa rồi bác quan sát cháu kỹ càng đã phát hiện ra hai yếu tố đem đến mị lực của cháu.. Trong ánh mắt và trong nụ cười của cháu có một mối tương quan lạ lùng, tiết tấu làn sóng nụ cười kết hợp với ánh mắt quang mang ướt như nhung sinh ra một mị lực ẩn dấu ngầm nhưng thật sự rất mãnh liệt.
- Vậy phải làm sao để giải quyết.
- Cháu ở tiên giới nên chắc không biết hạ giới có nhiều người mang kiếng, cách thứ nhất là cháu đeo kiếm bác chế tạo ngay bây giờ, cách thứ hai là chỉnh sửa thanh quản của cháu khác đi. Cháu muốn chọn cách nào.
- Sửa thanh quản? Thôi cháu muốn đeo kiếng..
Minh suy nghĩ một hồi rồi lập tức ra tay, trong vòng một giờ đã chế luyện ra một đôi kiếng đặc biệt, có thể thay đổi ánh quang một chút làm lệch đi độ dung hợp với âm giọng của nàng.
Tô Bích-Quyên nhận kính đeo thử, nàng thích thú vui mừng như đứa trẻ vừa nhận được đồ chơi quý, lập tức vui vẻ tươi cười cám ơn bay thẳng ra ngoài kiếm Tĩnh Minh và Anh-Đài.
Hai vợ chồng thấy phản ứng của nàng đều ngẩn người ra, nhìn nhau cười dài...
Truyện khác cùng thể loại
175 chương
902 chương
1156 chương
12 chương
6 chương
102 chương