Nhị công tử thiên môn sơn

Chương 1 : Nhị công tử thiên môn sơn

Sau núi Thiên Môn Sơn thưa người, chỉ có nhị công tử từ thuở tóc còn để chỏm cho tới khi đã thành thiếu niên, vẫn hàng ngày đeo kiếm đến đây luyện tập. Có lẽ tư chết kém cũng có thể cải thiện, chỉ có điều vị nhị công tử này cho dù cầm kiếm cả thập niên, ngày ngày huy vạn kiếm, linh lực trong cơ thể vẫn không có nửa phần tiến bộ. Kí ức của nhị công tử dừng ở lúc còn hai mươi, gương mặt tuấn tú tái nhợt, tuy mệt mỏi nhưng cả người lại sáng rọi rạng rỡ. Nửa năm trước huynh trưởng ngã xuống, hắn lặng lẽ tăng thời gian luyện tập lên gấp bội. Tông chủ thiên môn đời đời huyết mạch tương thừa, đây là quy định đã có từ xưa. Thiếu chủ kinh tài tuyệt diễm ngã xuống, giờ chỉ còn nhị công tử. Đệ tử trong môn đành ngầm cam chịu chấp nhận vị tân tông chủ có tư chất không khác gì phàm nhân này. Nhị công tử...cũng tưởng vậy. Hắn nghĩ mình không thể làm phế vật mãi, cần cù bù thông minh, người khác cố một, hắn phải cố gắng hàng trăm, hàng ngàn lần. Đối với hắn, được bằng phụ thân có lẽ khó như lên trời nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ. Linh điệp đưa tin dừng ở đầu vai, tông chủ triệu tập toàn bộ đệ tử đến đại điện tập hợp. Nhị công tử thu kiếm, đôi tay nắm chặt nhịn không được run rẩy, bước nhanh về phía đại điện. Cuối cùng cũng có thể gặp người. Tông chủ đứng cạnh một thanh niên mặc thanh bào, trường kiếm dắt bên hông, tinh mục mày kiếm, thần thái điềm đạm nhưng bên miệng lại treo một nụ cười ôn nhu. Nhị công tử giật mình hoảng hốt, cứ ngỡ là mình nhìn thấy bóng dáng vị huynh trưởng lúc còn sống. Tông chủ tuyên bố hắn là nhi tử lưu lạc bên ngoài của mình, ngay ngày hôm đó phong làm Thiên môn tông thiếu chủ. Trong lòng các đệ tử nội môn đều hiểu rõ mà không nói ra, trộm liếc vị nhị công tử đứng một bên, hoặc đồng tình hoặc sung sướng khi người khác gặp họa, sau đó mới cung kính bái kiến thiếu chủ mới nhậm chức. Nhị công tử bị tiếng vang chỉnh tề trong địa điện làm cho bừng tỉnh, mờ mịt chết lặng cúi đầu đi theo mọi người. Hắn còn nhớ một ngày lâu thật lâu trước đây, khi hắn bé sẽ không vì chuyện tu vi thấp kém mà ảo não tự ti, huynh trưởng cùng tuổi đã kết đan nắm tay hắn, cùng nhau luyện kiếm. Mũi kiếm nhẹ nhàng vung lên, bổ đôi một khối cự thạch. Hắn luôn muốn một ngày nào đó, chỉ dựa vào sức mình có thể làm như vậy. Giờ hắn mới hiểu, hắn thật sự không làm được.