Hồng Mông Linh Bảo
Chương 424
Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 426 Tĩnh Minh số đào hoa
Hoa Anh-Đài vừa nghe lời mình bị trục xuất khỏi tông môn run rẩy, cản thấy oan ức ủy khuất muốn khóc:
- Sao chưởng môn lại trục xuất..
- Anh-Đài tiên tử, nếu đã là người của Hàn gia bổn tông không ai đủ tư cách làm sư phụ hay áp đặt sai khiến bất cứ chuyện gì.
- Nhưng Hàn thiếu gia là Vô Cực Tông đệ tử.
- Bề ngoài là như vậy, sự thực không phải, Hàn Công tử chỉ ẩn tu trong bổn tông nhằm tôi luyện tâm tính, chứ không thực thụ tông môn tu luyện tiên quyết. Đến nay thời gian tôi luyện đã qua nên ta nói rõ cho tiên tử biết.
Anh-Đài nghe vậy mới an tâm.
Diệp Phi Hùng đem Hoa Vinh đến Hoa Thương lão tổ, lão tổ thấy cháu mình bị thiệt nổi cơn giận một hồi, đòi hỏi thủ phạm là ai... Diệp Phi Hùng đương nhiên chưa nói vội, chờ lão bình tĩnh trở lại mới giải thích lỗi lầm của Hoa Vinh, sau đó mới khuyên ân oán nên giải không nên kết nếu không Hoa đại tộc sẽ gặp họa diệt gia. Hoa Thương nghe đến hai chữ diệt gia tộc liền thanh tỉnh giật mình hỏi:
- Đối phương là ai lại có đủ lực diệt Hoa đại gia tộc?
- Hoa bằng hữu có nghe đến danh Cổ Loa Thành bao giờ chưa?
- Có nghe tin đồn nhưng chưa xác định. Chẳng lẽ Dịch chương môn biết.
- Tin đồn Hoa bằng hữu như thế nào?
- Tin đồn Cổ Loa thành dù là tiên đế, tiên tôn nếu chưa được phép cũng không thể tiến vào. Đã từng có thiên tiên cường giả ngang ngược kiêu ngạo xông vào, khi thành công tiến vào cách Cổ Loa thành mười dặm liền bị một lực lượng vô hình cản trở, tên này đương nhiên không phục dùng tiên bảo khí toàn lực xông vảo, chẳng những thất bại tiên nguyên còn bị thôn phệ thiếu chút nữa mất mạng, tuy thoát nạn nhưng cảnh giới bị tụt xuống hai tiểu cấp. Trước có cảnh giới thiên tiên sơ kỳ nay chỉ còn địa tiên trung kỳ. Không biết chuyện này có thật không, Cỗ Loa thành lợi hại như vậy?
- Đương nhiên là thật, Cổ Loa thành tôi đã may mắn được vào một lần, sau đó một trong tứ đại trưởng lão từng dẫn ba mươi hai đệ tử đi tham dự Vạn Tiên đại hội.
- Thế lực Cổ Loa thành mạnh như thế nào?
- Thực lực như chúng ta làm nô tài người ta cũng không xứng, Hoa bằng hữu có biết Khổng Tuyết Băng tâm, cựu Dao Trì cung chủ?
- Từng nghe qua, dường như bản lãnh tương đương với chưởng môn.
- Đánh giá như vậy là thiên vị cho Diệp mỗ quá... Thú thật Hoa bằng hữu, tôi kém nàng một tầng, bây giờ hhoảng cách còn kém còn xa hơn. Nàng bây giờ đang làm việc cho Cổ Loa thành..
- Như vậy thật không ngờ Cổ Loa thành cường mạnh.
- Như vậy đã ăn thua gì? Diệp mỗ còn có cảm giác Cổ Loa thành ẩn dấu khoảng mười vị thần cấp, hơi thở nguy hiểm vô cùng.. chỉ cần một trong những vị này ra tay, trong khoảng khắc Hoa đại gia tộc không một ai có thể sống sót, và ngay cả Vô Cực Tông cũng vậy.
- Nhưng Cỗ Loa thành có liên quan gì đến chúng ta đâu?
- Không liên quan? Người Hoa Vinh đã đắc tội chính là đại thiếu gia Hàn Tĩnh Minh, con của thành chủ, lão nói xem có liên quan hay không... vừa rồi còn nóng giận đòi giết cả nhà người ta nên Diệp mỗ vì tình bạn mới kiên nhẫn khuyên can.
- Cái gì, thằng khốn nạn này dám đắc tội Hàn đại thiếu gia gây họa cho Hoa đại gia tộc?
-Ấy! Hoa bằng hữu đừng vội nóng, hắn đã bị đánh bại, thiếu chút nữa đã chết, may mắn Hàn đại thếu gia rộng lượng tha cho mới có thể tiếp tục sống sót, bằng hữu sau này cô lập hắn một thời gian là được. Chuyện quan trọng là vị Hàn đại công tử kia muốn đến Hoa tộc nói chuyện ta mới cần phải tự thân đến đây bàn kỹ.
- Diệp chưởng môn dường như đã có tính toán, hãy nói thử xem nếu có cách thích hợp ta sẽ cung kính thực hành.
- Hoa bằng hữu định tâm nghĩ xem, Hàn đại công tử tuổi chừng hai mốt, hai hai vậy theo bằng hữu hắn cần thứ gì?
- Bảo vật, danh vọng, tu luyện công quyết … của chúng ta không đáng hắn để vào mắt. Chẳng lẽ hắn cần người.
- Phải rồi, lão biết tuổi trẻ cương phương, ai thấy mỹ nữ không ham trừ khi kẻ đó bất bình thường. Diệp mỗ lại từ các trưởng lão nghe tin hắn có cảm tình với một nữ đệ tử họ Hoa tên Anh Đài hoàng tiên cấp ba cảnh giới nhưng còn quen biết với tuyệt đại đệ nhất danh mỹ nữ Cầm Ma Tô Bích Quyên, như vậy Hoa Anh-Đài của quá tộc vừa kém người ta về danh vọng, nhan sắc lẫn bản lãnh, nàng kia cảnh giới tiếp cận huyền tiên hậu kỳ. Nếu ngỏ ý đem gả Anh-Đài cho hắn, e rằng hắn không chịu.
- Như vậy Hoa Anh-Đài cũng chưa chắc được xem trọng nhưng Hoa gia chắc còn nhiều tuyệt đại mỹ nhân dung mạo hơn cả Hoa Anh-Đài mà mà...
- Vậy được rồi, đem hết vốn liếng mỹ nữ trong gia tộc ra bồi thường cho hắn xem sao.
- Được! Con gái, cháu gái trước sau gì cũng là con dâu người ta. Cho dù bọn chúng làm thị nữ a hoàn cho con cháu Cổ Loa thành chủ cũng không có chịu quá nhiều ủy khuất.
Hoa Thương vội truyền âm ra lệnh cho gia trưởng cho người đem tất cả các mỹ nữ họ Hoa về ngay lập tức bất cứ giá nào.
Kết quả bất ngờ ba đại mỹ nữ hai lão chọn nhan sắc vượt qua Hoa Anh-Đài lại không được coi trọng trả về. Diệp Phi Hùng nói rõ nguyên nhân khiến Hoa Thương dở khóc dở cười, con cháu mỹ nữ chính lão chọn lựa, không ngờ dưới mắt Hàn đại công tử giống như đồ bỏ không giá trị và nếu Hoa Anh-Đài không mạnh dạn đứng ra nói câu tự nguyện, e rằng lần này đã thất bại hoàn toàn. Lần này có thể nói Hoa Anh-Đài trở thành người cứu vãn Hoa đại gia tộc, còn ba đại mỹ nữ còn lại chỉ là thứ vô dụng. Hoa Thương lúc đó dùng thần thức theo dõi nên hiểu, ba nàng kia kiêu ngạo thành tính, nhìn người mũi cao hơn đỉnh đầu, không trách Hàn đại công tử không thèm.
Hoa Thương không khỏi phục Hàn đại công tử về điểm này, tự chủ, không tham sắc quá độ. Người khác nếu gặp phải trường hợp này sẽ không cần lực chọn, trực tiếp nhận hết hưởng thụ cho xong. Các ngươi kiêu ngạo à, làm thị nữ của ta còn kiêu, ta bèn dậy cho cách sử xự, trước tiên huấn nhục các ngươi..
Thấy ba nàng hớn hở trở về Hoa Thương bực mình truyền âm mắng:
- Ba con ngu ngốc, vô dụng còn hớn hở vui mừng nỗi gì! Bề ngoài là tuyệt đại mỹ nữ nhưng không bằng một Anh-Đài.
- Thúc thái tổ! Tên kia có bản lãnh gì hơn người đâu, tướng mạo cũng bình thường.
- Hừ! Bình thường. Đúng là thứ đồ ngu ngốc, ngay cả chưởng môn đại tông phái hiện nay, cũng không chắc thắng hắn, chúng mày xem người ta bản lãnh tầm thường? Còn có tư cách luận tướng mạo phong cách của người ta.
Ba nàng nghe vậy không tin, chẳng lẽ thực lực hắn đã đến tình độ kinh khủng như thế hay sao?
Mọi người cáo từ chỉ còn Tĩnh Minh và Anh-Đài, chàng nhìn nàng một chút rồi vào phòng Anh-Đài đi vào theo gọi:
- Thiếu gia... mời sai bảo.
- Lại gần đây xem.
Anh-Đài không hiểu chàng muốn gì, trong lòng không khỏi chút sợ hãi khiến vai hơn run rẩy, nàng hồi hộp tim đập thình thịch bước đến ngay trước mặt Tĩnh Minh đang định quỳ sụp xuống nhưng cảm thấy một sức mạnh vô hình ngăn cản không sao hạ mình xuống được.
Tĩnh Minh nhìn vào mắt nàng, ánh mắt ôn nhu êm dịu chan chứa tình cảm nhưng lại có thể xem thấu tâm can, ý nghĩ cùng nỗi lo sợ của nàng. Qua ánh mắt này nàng cảm thấy an tâm bót lo phó mặc cho chàng... Trái lại Tĩnh Minh nhìn ra Anh-Đài tâm linh trong sáng, quá khứ, hiện tại bị lấn án không ít khiến nàng mất đi dần lòng tự tin tính cao ngạo cũng theo đó biến mất hầu như không còn. Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của nàng chàng cảm thấy những điều chất chứa trong tâm linh biểu hiện rõ rệt, nàng là người đáng thương chứ không đáng ghét, thà rằng chịu ủy khuất nhẫn nhịn còn hơn tính kiêu ngạo như ba nàng kia.
Tĩnh Minh chuyển bước ra phía sau nàng xem kỹ một hồi từ đầu đến chân, từ chân lên đầu thấy thân nàng cân đối, vòng eo đường cong mê người hiển hiện rõ rệt, thân nàng đã trưởng thành tuy tâm tính còn thiếu một chút tự tin.
Chàng khẽ vuốt suối tóc nàng chảy xuống vai ôn nhu nói:
- Em chịu áp lực bên ngoài, bị ủy khuất nhiều điều từ nay ở bên anh em không cần phải như vậy nữa. Từ nay em đừng gọi anh thiếu gia, em làm cho tim anh rung động, lúc vui sướng lúc đau nhói, sao anh đành coi em là thị nữ. Em chính là người yêu của anh.
Anh-Đài nghe chàng nói cao nhiêu uất ức mất hết thay vào đó là vui mừng hạnh phúc bất giác nước mắt tuôn trào, xoay người lại dựa vào lòng Tĩnh Minh.
Tĩnh Minh ôm nàng một tay đặt trên bờ eo, tay kia khẽ lau nước mắt cho nàng thấy ướt đẫm nên khẽ hôn lên mắt má đầy nước mắt.
Anh-Đài tim đập loạn lên, người trở lên nóng bừng bừng cảm thấy mình trong vòng tay rắn, bộ ngực rắn chắc ẩn chứa vô cùng lực lượng, một lúc mới bình tĩnh ngọt ngào nhẹ giọng:
- Cám ơn anh, em tưởng anh khinh chê em, khiến em phải làm nô tỳ cho anh. Nhưng em bất cần chấp nhận tất cả, miễn sao được ở bên anh.
- Đẹp như em và hiền lành như em ai nỡ để em làm nô tỳ. Thôi chuẩn bị đi, chúng ta khởi hành đi xa một chuyến.
- Vâng!
Tĩnh Minh ôm eo nàng ngự đao thẳng hướng Cổ Ngọc đảo. Anh-Đài vui sướng trong lòng người yêu không khỏi cảm thấy ấm áp, nghĩ lại màn tắm hồ tháng trước, khí tức này rõ ràng quen thuộc
Thần thức tìm tòi nơi Bích Quyên cư ngụ, không ngờ khi thấy chàng tưởng mình lầm chỗ, nguyên là căn nhà tre đơn giản đạm bạc Bích Quyên đang một mình luyện Tiên Hiệp Hành Khúc, đoạn thứ hai. Chàng không khác sáo bay hạ xuống trước cổng thưởng thức chờ đợi. Không ngờ bên cạnh Anh-Đài toàn thân run rẩy, chàng dì nàng ngồi xuống tại chỗ xem kỹ không khỏi buột miệng:
- Đột phá! Tại sao ngay lúc này?
Không phải nàng mới đột phá sau khi đi Tiên Thú bí cảnh trở về hay sao?
Không suy nghĩ chàng lập tức vận khởi Cổ loa quyết, tạo vòng xoáy cơn lốc lôi cuốn tiên khí bao quanh hai người đồng thời không ngừng canh chừng nàng. Thấy vô cực nhị nguyên khí trong kinh mạch, đan điền của nàng chàng không khỏi nhíu mày nhớ lại tình trạng tương tự của mình khi trước nên thầm nghĩ, chờ mấy ngày ta nhờ lão ba giúp nàng dung hợp rồi đổi tiên quyết khác tu luyện.
Anh đài hấp thu tiên khí cung dư thừa chung quang, cảnh giới không ngớt đề thăng, hoàng tiên bốn tầng rồi vẫn còn tiếp tục tăng tiến, bốn tầng ổn định, bốn tầng sơ kỳ, bốn tầng trung kỳ, bốn tầng hậu kỳ, bốn tầng đỉnh phong, năm tầng cho đến hoàng tiên năm tầng trung kỳ mới dừng lại. Tĩnh Minh thu Cổ Loa Quyết tiếng đàn cũng đã dừng, Anh-Đài thu công thanh tỉnh đứng lên, một âm giọng dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên:
- Chúc mừng Anh-Đài tiên tử! Đột phá liên tiếp hai tầng hoàng tiên. Không ngờ anh dẫn Anh-Đài tiên tử đến thăm em đột ngột.
Hai người nhìn lại, Tô Bích Quyên đang lăng không chậm rãi bước ra, tay ôm đàn trong lòng, mặt che sa mỏng. Tô Bích Quyên trước khi đánh đàn mới nghe tin Hoa Anh-Đài bị gia tộc hiến cho Tĩnh-Minh làm thị nữ, nàng giật mình ngẩn ngơ một hồi suy nghĩ liên tiếp. „Với tính cách của chàng nhất định sẽ cải biến thân phận của Anh-Đài, sao lại có thể nhẫn tâm bắt người yêu làm thị nữ của mình được, như vậy ta vẫn trễ một bước.“ Nàng buồn đánh Tiên Hiệp Hành khúc nhớ Tĩnh Minh, không biết hai người đang ở đâu, làm gì. Không ngờ trong khi đánh đàn giải khuây hai người đã đến.
Anh-Đài mỉm cười nhẹ giọng:
- Cám ơn chị! Nhờ tiếng đàn huyền diệu của chị khiến em đột phá bất ngờ.
Anh-Đài lúc đến đây mới biết mình được Tĩnh Minh đem đến thăm Cầm Ma Tô Bích Quyên. Trước đây còn cảm thấy lo lắng, người yêu sắp bị chiếm mất trong tay Cầm Ma Tô Bích Quyên, nàng tuyệt vọng biết mình không sao địch nổi tình địch, từ sắc đẹp đến bản lãnh, cảnh giới tu vi. Không ngờ hôm nay gặp mặt trong lúc nàng bên Tĩnh Minh, Tô Bích Quyên vẫn thản nhiên hơn nữa còn tỏ ra thân thiện khiến nàng đánh giá Bích Quyên khác hẳn lúc trước. Nàng tuổi nhỏ hơn, tài năng cũng kém hơn nên tự khiêm tốn nhận vai thấp hơn xưng hô rất tự nhiên.
- Ồ Anh-Đài tiên tử nói vậy, tôi cũng không khách sáo liều nhận làm chị, anh thấy sao?
Bích Quyên vừa nói vừa nháy mắt Tĩnh Minh chọc ghẹo.
Tĩnh-Minh đã tính trước, với tính tình của Bích Quyên nàng sẽ chấp nhận Anh-Đài, trong trường hợp mình tính sai, thì ta cũng đành bỏ nàng. Hơn nữa nàng đã biết trước mình và Anh-Đài có liên hệ tình cảm còn cố tình bỏ tấm sa che cho mình nhìn dung nhan, hẳn là có chuẩn bị trước.
- Hoà thuận là tốt rồi...
Ba người vui vẻ vào trong, Tĩnh Minh và Anh-Đài ở đây ba ngày, trong khi chàng bị Bích Quyên thúc đẩy luyện tiêu, đoạn thứ hai và đoạn thứ ba, còn hai nàng làm gì chàng không cần biết. Ngày thứ ba sau khi hợp tấu thành công ba đoạn Tiên Hiệp Hành khúc chàng chợt nhớ đến ngày giờ hẹn xum họp gia đình đã đến nên nói:
- Anh bây giờ phải đem Anh-Đài về xum họp gia đình.
- Hội tụ Hàn gia? Ở đâu cho em đi theo được không?
- Được hai em ở đây, ta về báo trước lão ba rồi trở về đón
Truyện khác cùng thể loại
175 chương
902 chương
1156 chương
12 chương
6 chương
102 chương