Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 425 Đắc tội Tĩnh Minh Hoa gia đền bù Tĩnh Minh thu xong chiếm lợi phẩm xem qua một lần, mẫu tử luân cũng chỉ là tiên khí trung phẩm, chàng thấy mình dùng phi đao đã đến trình độ tiểu thành nên không cần luyện tử mẫu song luân ném vào trữ vật nhẫn. Còn Tiên Võng chàng tò mò tung ra thử mấy lần cũng ngượng nghịu không ra gì, lại không có một tia liên lạc nên chợt nghĩ đến bảo vật đã được nhận chủ không dễ chịu sai bảo, trừ khí đem nguyên thần ấn ký xóa đi. Nguyên thần của Trương trưởng lão, chín trăm tuổi nhất định cường hoành, tuy thân xác chết đi nhưng càng suy nghĩ đắn đo một lúc cũng đành cất đi không liều lĩnh làm gì. Tĩnh Minh ngồi xuống tĩnh tọa nghĩ lại cuộc chiến với Trương trưởng lão rút kinh nghiệm, màn tử mẫu luân khí vừa rồi tranh lực với cổ loa vòng xoáy nếu không nhờ viên Cổ Loa Thạch đánh chết đối phương, e rằng bây giờ vẫn còn giằng co chưa dứt. Cổ Loa vòng xoáy điều thứ nhất chưa đủ linh hoạt để có thể công kích kẻ địch, chỉ có thể ở dạng đứng hình nón úp hay ngược lại. Nếu Cổ Loa cơn lốc có thể uyển chuyển ở thế hoành đáy như một cửa hang không đáy sẽ dọa đối phương phát khiếp, thân như thân cổ thụ hồ lô lăn thôn phệ. Cổ Loa vòng xoắn thôn phệ cuốn khí vào thân sườn, vòng đáy chứa tinh thuần quang năng lượng, càng lên trên tạp khí càng nhiều, ngọn chứa tạp khí thải trục xuất phun ra ngoài.. Tĩnh Minh nguyên thần chưa đủ mạnh để tạo ra vòng xoáy cơn lốc ba bốn chiều tác dụng cắn xét, nghiền nát nhưng đã hiểu nguyên lý, nhưng chàng có viên đá Cổ Loa trợ giúp, có thể đập tan nát, phá rách mọi thứ. Trong lúc chàng nghiền ngẫm không hề biết nguyên thần lão ba từ ngọc bội bay ra đến thi thể Trương trưởng lão, không bao lâu Trương trưởng lão thuấn di biến mất, khi Tĩnh Minh biết thì lão đã không còn, bỗng tiếng lão ba truyền lại „Thi thể này còn có chỗ hữu dụng“. Con cẩn thận ba trở lại ngay. Không ngờ ngay sau lúc đó Hoa trưởng lão xuất hiện, lão không khách sáo bàn tay giơ lên chộp xuống đầu Tĩnh Minh. Lão ẩn nấp chứng kiện ngay từ đầu, Trương lão đầu thất bại tưởng chết cho đến khi lão phục hồi bỏ trốn chạy mất. Thấy Tĩnh Minh tĩnh tọa phục hồi nguyên khí đã bị hao tổn, đây là lúc ra tay thuận tiện nhất, dễ thành công nhất. Cự Thủ Che Trời chộp xuống đã chạm vào tóc Tĩnh Minh, Hoa Vinh mừng rỡ như mở cờ trong bụng nghĩ chỉ ra tay một lần đã thu hoạch, ta không giống lão Trương ngu ngốc kia không biết lợi dụng cơ hội, ra tay sai thời điểm. Đúng lúc Hoa Vinh mừng rỡ, đinh ninh mình đắc thủ liền cảm thấy tay như đánh vào không khí, chộp xuống mặt băng Ầm một tiếng rung trời đất, để lại một dấu bàn tay to bằng tòa nhà, sau mười hai mét, lão nhìn xuống hố khuân bàn tay, không thấy Tĩnh Minh, rồi bỗng nghe giọng tằng hắnh nhẹ, lão nhì lại thì đối phương vẫn ngồi trong tư thế tĩnh tọa ngay mép ngón tay út. Hoa Vinh không tin vào mắt mình, dụi mấy cái hô: - Sao có thể? Thế mà hụt, rõ ràng hắn bị cự thủ khí thế trói buộc chính giữa sao bây giờ lại trượt ra ngoài. Cự thủ che trời lại nhắc lên vỗ xuống, bỗng một đạo lực vô hình khổng lồ từ dưới đẩy lên chặn lại bàn tay, khiến Cự Thủ không sao hạ xuống thêm một ly, cứ ở cách đầu đối phương nửa thước. Hoa Vinh kinh ngạc nhìn kỹ thì thấy đối phương tay bắt ấn quyết ngón cái dương lên lực đạo cường hoành dẽo dai từ đó phát ra trông rất nhàn nhã, thong dong. Hoa Vinh không tin được, đối phương dùng một ngón tay cái có thể cầm cự với Cự Thủ che trời của mình, một môn thần công thần kỳ, trong một tàn quyển lão thu được khi lão còn trẻ trước đây bảy chục năm. Tuy cuốn sách không đầy đủ nhưng lão cũng luyện được hai chiêu Cự Thủ Che Trời cực kỳ lợi hại, nhờ đó lão đã chộp chết vô số đối thủ. Tĩnh Minh có môn Hư Vô chỉ tuy luyện được ba thành, nhưng nhờ nghiên cứu luyên tập Xuyên Vân chỉ, dùng nguyên lý của hai môn bổ sung cho nhau, khiến ngón giữ nhà trong Hư Vô Chỉ tác dụng mạnh mẽ thêm một tầng. Chàng còn nhờ mấy ngày trước ngộ ra Chấn Động Cảm Quan thuật, đánh giá đo lường cường lực của kình lực, áp lực qua chấn động sóng, nhận ra Hư Vô chỉ của mình dư sức cản lại. Chiêu đầu chàng còn đang vận nguyên khí chuẩn bị nên dùng ý niệm di chuyển vì muốn đùa đối phương nên chỉ nhích vừa tới biên giới áp lực ảnh hưởng, lúc đó để bảo đảm chàng cũng đã dùng một thành Hư Vô Chỉ hóa giải áp lực quanh người nên không việc gì. Tĩnh Minh thấy Hoa chấp pháp trưởng lão chẳng nói gì cứ xông lại đánh, chàng cũng chẳng cần phí lời, hai bên giằng co một hồi. Hoa chấp pháp trưởng lão cuối cùng nhịn không được dùng toàn lực đánh tới, lão suy đi tính lại định dùng thượng phẩm tiên khí nhưng cảm thấy uy lực không bằng Cự Thủ Che Trời nên đành liều mạng. Tĩnh Minh đương nhiên đề phòng đã thúc dục sẵn viên đá Cổ Loa, khiến nó muốn vọt ra khỏi thức hải... Cự Thủ vừa tiến thêm bốn tấc nữa chỉ còn cách đầu Tĩnh Minh một tấc, niệm ý Tĩnh Minh động, một vầng sáng từ đỉnh đầu vọt lên chạm Cự Thủ Che Trời nổ lớn „Oanh“. Cự Thủ lập tức bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ, vầng sáng tiếp tục bay hướng Hoa Vinh. Lão choáng váng mặt mày, ánh mắt bị chói lòa, thần thức không còn tác dụng. Lão biết ngay Tĩnh Minh dùng viên đá phát quang kỳ lạ kia, vội dùng song chưởng thi triển Cự Thủ Che trời che trước người, nhưng Cự Thủ chưa phát huy đến tận cùng vàng sáng đã đến nên vội bắt chéo lên khiến sức chịu đựng tăng lên gấp đôi hét: - „Song Thủ Kình Thiên!“ - Oành! - Ah... Hoa Vinh bị đánh văng trên mười dặm, đứng thất thểu tàn tạ, đôi tay rũ rượi, chỉ còn một ít xương đã bị dập nát, tâm thần bất định mất hết hồn vía... - Dừng tay! Người đến Tĩnh Minh không ngờ là chưởng môn Diệp Phi Hùng. Tĩnh Minh nếu không nghe lão gọi dừng tay cũng không có ý ra tay, chàng nhìn thần thái đối phương dường như tâm thần bị tổn thương trầm trọng trở thành giống như người thực vật. Diệp Phi Hùng xem thương thế Hoa Vinh trưởng lão liền giật mình, nhận ra lão chỉ còn một tia nguyên thần chống đỡ, và tiên thể đang tươi trẻ tràn đầy sinh lực đang bị héo đi. - Hàn công tử? Chuyện gì đã xảy ra? - Hoa Vinh trưởng lão này mấy hôm trước không hiểu sao buộc tội ta tu luyện tà đạo môn quyết, ra lệnh cho người đem giam ta tại đây. Sau đó Trương trưởng lão đến muốn giết ta doạt công quyết, kế đến Hoa Vinh trưởng lão không nói gì, đang lúc ta ngồi phục hồi nguyên khí ra tay đánh lén, rồi bị ta phản kích ra dạng này. - Trương trưởng lão đâu? - Lão cũng bị thương, sau khi phục hồi đôi chút đã chạy trốn. - Chúng ta về Vô Cực Tông đại điện xem có ai chữa trị lão Hoa Vinh không. Không ngờ ta bế quan chưa đầy một tháng đã xảy ra chuyện này. Đây cũng là lỗi của hai lão Trương và Hoa. Trương gia Hoa gia tộc bất hoà tranh đấu không ngừng không ngờ cả hai gia tộc đều có người gia nhập bản tông, lại thay phiên nhau đắc tội Hàn công tử. Công tử tính xử trí việc này ra sao? - Trước chữa trị Hoa Vinh trưởng lão, sau đó đến tận hai đại gia tộc nói chuyện. Diệp Phi Hùng nghe chàng nói vậy giật mình, hai lão này đã nổi lòng tham đắc tội Hàn công tử này, thật là không biết sợ chết. Nếu Hoa gia và Trương gia phản ứng thiếu sáng suốt, giải quyết không khéo léo, hai đại gia tộc lâm vào cảnh diệt gia dễ như chơi. Lão nghĩ đến Hợp Kình môn kia bị diệt trong một đêm bởi Dao Trì Cung bề ngoài là như vậy, trên thực tế lão hiểu nguyên nhân từ Hàn Tinh, Khổng Tuyêt Như Băng đột nhiên có chỗ dựa vững như thái sơn tinh thần phấn chấn nên đã thành công dễ dàng. Bây giờ gặp chuyên này cả Vô Cực Tông cũng có phần trách nhiệm, cũng cần phải uyển chuyển cẩn thận đắn đo lợi hại, nếu không hối hận không kịp. Hai lão họ Trương và Hoa nhập tông không lâu nhưng lập nhiều chiến công đem lợi ích cho bổn tông không ít, Trương Hoa hai đại gia tộc cũng nhận được nhiều lợi ích, con cháu gia nhập bộn tông tu luyện thuận lợi. Trên đường về đại điện Diệp Phi Hùng tâm tư không ngớt đắn đo, phân tích vấn đề, những chỗ lợi hại có thể xảy ra. Khi về đến nơi, lão lập tức tìm luyện đan sư Tiêu Khả... Tiêu Khả xem Hoa Vinh một hồi lắc đầu không nói. - Lão bị sao vậy! - Hồn Phách bị mất hết chỉ còn một tia nguyên thần. Đôi tay còn có thể chữa trị nhưng hồn phách thì không thể nào.. - Chuyện gì đã xảy ra? Tĩnh Minh ngạc nhiên không biết nguyên thần hồn phác lão đi đâu nghe Tiêu Khả hỏi vậy nói: - Lão bị viên đá của ra đập một lần rồi trở thành như vậy. - Vậy Hàn công tử em lại viên đá có gì lạ không, chẳng lẽ hồn phách lão bị viên đá thôn phệ? Tĩnh Minh nghe vậy chợt tỉnh ngộ, viên đá Cổ Loa bên trong có không gian, chắc hồn phác của lão Hoa bị lôi vào trong đó. Tĩnh Minh ngồi xuống rồi tiêu thất tại chỗ khiến mọi người giật mình, rõ ràng viên đá vừa đề cập kia có chứa đựng càn khôn, nếu không hắn xem lại viên đá lấy ra nhìn được rồi, không biến mất trước mặt mọi người. Tĩnh Minh phản ứng vô kỵ vô tình khiến mọi người hiểu viên đá kia là thứ gì, sao có thể là một không gian. chàng đã vào viên đá Cổ Loa không gian. Lập tức thấy hai nguyên thần lão Hoa và lão Trương đang ẩn trốn. Chàng không khách sáo chộp lấy... - Xin tha mạng... - Ai bảo ta muốn mạng lão? Nói xông chàng đi ra khỏi viên đá cổ Loa không gian. Mọi người đang còn bàn tán, thấy Tĩnh Minh xuất hiện trên tay còn cầm một nhân ảnh như có như không. Thấy nguyên thần lão Hoa Vinh muốn thoát khỏi tay hướng tiên thể lão bay đến tay chàng thả ra.. Nguyên thần nhập thể chẳng mấy chốc Hoa Vinh thanh tỉnh run giọng: - Đa tạ!! - Hừ tội chết đã tha tội sống nhất định phải chịu. Thấy Hoa Vinh trưởng lão hoàn hồn Diệp chưởng môn vui vẻ nhưng nghe Tĩnh Minh nói vậy liền lo lắng... - Hàn thiếu gia, chuyện Hoa Vinh trưởng lão để tôi đứng trung hòa giải được không? - Hòa giải như thế nào? - Hàn thiếu gia chờ tôi cùng Hoa Vinh trưởng lão đi gặp Hoa Thương lão tổ một phen, nhất định ngày mai sẽ có câu trả lời làm cho Hàn thiếu gia vừa lòng, không chịu thiệt thòi. Hoa Thương lão tổ ẩn tu trong đại gia tộc, vai vế lẫn cảnh giới hiện tại cao nhất trong gia tộc, cảnh giới địa tiên. Dịch Phi Hùng sau khi tiến vào địa tiên cảnh giới, trong chuyến du lịch tình cờ gặp Hoa Thương, hai người đàm đạo hợp ý nên sau đó Hoa Vinh mới gia nhập Vô Cực Tông. Tĩnh Minh đồng ý trở về phòng xá, hai ngày một đêm ở trong Băng Ngục Trì chưa hề chớp mắt, nay trở về liền phong ấn phòng lại ngủ một giấc đến sáng. Phong ấn này đặc biệt đúng giờ tự cởi mở nên vừa thức dậy chàng đã nghe bên ngoài nhiều người đang tiến đến hưóng này. Chàng nhận ra Diệp chưởng môn trong số đó nên vội mở cửa tiếp đón. - Hàn thiếu gia sớm quá! - Dịch chưởng môn khách sáo, tôi cũng mới thức giấc thôi.. Chợt Tĩnh Minh nhận ra ba mỹ nữ trong đó có cả Hoa Anh-Đài nên ngạc nhiên không biết Diệp Phi Hùng chưởng môn cú ý gì.. - Hàn thiếu gia, hôm qua ta đã hội đàm với Hoa lão tổ, lão nhận việc này hoa gia có lỗi nên đã quyết định đem bồi thường bốn tuyệt đại giai nhân hạng đầu của Hoa gia cho Hàn thiếu gia làm thị nữ để sai khiến. Hoa Anh-Điệp, Hoa Anh-Tú, Hoa Anh-Đan và Hoa Anh-Đài. Thiếu gia xem thế nào, nếu đồng ý thì kể từ bây giờ người họ trở thành họ Hàn, không liên quan đến họ Hoa nữa, trừ khi Hàn thiếu gia đuổi họ đi. Tĩnh Minh nhìn bốn nàng, quả nhiên nàng nào cũng tuyệt sắc, mỗi người một vẻ, cảnh giới ba nàng kia đều hoàng tiên trung kỳ, chỉ có Anh-Đài hoàng tiên cấp ba. - Như vậy sao được, Hoa lão tổ đưa họ ra bồi thường, nhưng chưa chắc họ đã tự nguyện, có lẽ chỉ vâng lệnh bề trên, nếu tôi nhận bừa sau này các nàng chịu khổ không ngừng. Điều này tôi không muốn.. Bỗng nhiên Hoa Anh-Đài nhỏ giọng: - Tiểu nữ tự nguyện! Hàn thiếu gia đừng ngại cho tiểu nữ theo hầu cận. Tĩnh Minh nghe nàng nói, lòng rung động tự hỏi, „Đây là Hoa Anh-Đào hay sao, mới mấy ngày trước mình nhìn nàng một lần liền bị người khác vũ nhục khinh dể, nay nàng tự nguyện làm thị nữ cho mình. Chuyện này suốt đời chứ không phải đùa.“ Hoa Anh-Đài từ khi Tĩnh Minh bị giam do Hoa thúc tổ nàng đã đau lòng, khốn khổ không ngờ đêm qua bị Hoa lão thái tổ gọi về cho biết quyết định, nàng trong lòng vui vẻ, thị nữ cũng không sao, miễn sao được thỉnh thoảng kề cận Tĩnh Minh cũng đủ. Nàng suy nghĩ đến cảnh giới của mình với cảnh giới Tĩnh Minh cách xa muôn trùng chưa kể chàng tu luyện tiên quyết thần kỳ kia, tiến thăng không ngừng nên không dám hy vọng xa vời được cùng chàng kết đôi tình lữ.. Tĩnh Minh bình tĩnh trở lại suy tính, mình cứ nhận nàng làm thị nữ, sau này tùy ý đổi thân phận, giúp nàng tu luyyện tấn cấp, rồi nâng nàng lên thân phận bạn lữ cũng được, ai dám dị nghị. Quyết định như vậy chàng lạnh lùng nói: - Được, nàng này tôi nhận, còn ba nàng kia trong tâm không tự nguyện tôi đành nhờ Diệp Chưởng môn trả về. Chuyện Hoa Trưởng lão coi như dĩ vãng không nhắc đến nữa. Ba nàng kia bây giờ mới cất cao mặt nhìn Tĩnh Minh đánh giá, trong lòng không khỏi khinh thường, với dáng mạo phong cách của ngươi như vậy cũng đòi làm chủ chúng ta? Người theo đuổi chúng ta có hàng trăm, người nào chẳng là thiên tài, danh vọng cao tuyệt, giàu có nứt khố. Thằng này từ chối chúng ta càng tốt, để sau này ta sẽ tỏ cho biết sự lợi hại của bổn Hoa tiên tử.. Diệp chưởng môn nghe quyết định của chàng không khỏi thầm nhủ may mắn, nếu đêm hôm qua nhị trưỏng lão Khương Tùng không nhắc nhở, Tĩnh Minh có cảm tình với Hoa Anh-Đài thì việc hôm nay chắc chắn thất bại... Lão nhìn ba đại mỹ nữ họa Hoa kia, quả nhiên cao ngạo chỉ vì nghe lời Hoa lão tổ mới chịu đến đây, với những ánh mắt coi thường mũi cao hơn mắt thế kia, sau này thế nào cũng bị thiệt thòi mới biết mình ngu. - Hoa Anh-Đài từ nay trở đi cô đi theo Hàn Công tử, không phải là Vô Cực Tông đệ tử nữa.