Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 367 Tiêu Dao thuyền và Cự Kình thuyền lần lượt xuất hiện Đàn ong đầu sư tử vốn là của Hồng-Linh, nàng thấy đàn ong vàng kim mặt người trông quá kinh dị nên đề nghị chàng cho phối giống để biến đổi khuân mặt người của chúng. Không ngờ hai đàn ong đều là loại cường mạnh dữ tợn, không loại nào chịu nên giáp mặt là tấn công chí tử. Minh phải dùng quang khí căn ngăn mới cứu thoát đôi bên khỏi chịu thiệt hại đành kiên trì suy nghĩ dời khi rảnh nghiên cứu thêm. Minh giữ ong đầu sư tử tiện tay bố trí an bài cho chúng việc tấn công người nào phá bụi trúc. Phiến phong cường mãnh, lực phá kinh khủng cao thủ chỉ bị chạm vào cũng đủ thổi cho khô kiệt chẳng mấy chốc thành bụi, ngay cả kiêu hùng Chu Nham không xem ai ra gì cũng vị phiến phong thổi bằng mấy chỗ lồi lõm trên người, nên Mạnh-Kiệt tin tưởng vô cùng. Không ngờ đàn ong gặp phiến phong chỉ khẽ lách qua tránh né không bị tổn hại mảy may, tiếp tục tấn công. Mạnh-Kiệt lúc chúng đến gần mới nhận ra bộ mặt sư tử hung dữ của chúng, hung hăng tàn bạo không tha mục tiêu. Mạnh-Điệp thấy đàn ong đã đến sát bên, đàng dùng cận chiến vận lực vào cổ tay xoè quạt trực tiếp phất vào đàn ong đang bay lại. - Bụp! Một tiếng khô khốc vang lên, đàn ong bị đánh văng bật ra rơi xuống đất một mảnh. Mạnh-Kiệt liền cảm thấy bàn tay tê tái ngứa ngáy, nhìn lại thấy bàn tay cầm thần phiến đang biến thành màu đen, không biết bị con ong đầu sư tử ẩn dấu lẻn vào đốt thành công. Mạnh-Kiệt tuởng mình đang trong mơ, bao nhiêu ngàn năm dù một con muỗi, con kiến dưới lòng đất cũng không thoát khỏi cảm ứng, và thần thức của mình kiểm soát. Vậy con ong này đã lẻn đến sát bằng cách nào? Thật là khó hiểu, chẳng lẽ loại độc vật này cũng có thần thông độn khí, ẩn tàng... Đàn ong rơi xuống đất không chết, phục hồi tổn thương lại vù vù bay đến khí thế còn hung tàn hơn vừa rồi, chúng bị chọc giận. Mạnh-Kiệt cả kinh phát trên tay hỏa cầu thuật, tam muội chân hỏa của hắn đã được tôi luyện mấy trăm ngàn năm, có thể dùng luyện khí và sát địch, mỗi khi nung đốt đều hiệu quả như thần. - Phụt! Điều quái dị lại xảy ra, Mạnh-Kiệt không dám tin vào mắt mình trước mắt đàn ong bị thanh hỏa của mình đốt không bị cháy đen thành than, thành tro như mong đợi, chỉ thấy cả người chúng biến sắc thành màu trắng, hai cánh cũng không bị thiêu hủy tỏa sáng quang huy, bay múa tưng bừng như cá gặp được nước bơi lội tung tăng. Mạnh-Kiệt ngạc nhiên sợ hãi than: - Từ lúc nào loài dị côn trùng, ong đầu sư tử chẳng những không sợ lửa còn lấy đó làm nước tắm, tẩy rửa thân thể thăng cấp. Mạnh-Kiệt cảm thấy người ngứa ngáy không dám chần chờ vội phi hành chạy trốn. Hắn biết ở trong trận pháp thuấn di cũng vô dụng nên không thử, tiết kiệm sức lực, bỏ đàn ong khá xa, Mạnh-Kiệt vội độn khí ẩn nấp, lấy tẩy độc đan ra dùng rồi tĩnh tọa trục nọc độc ong ra ngoài cơ thể. Trong khi Hàn-Tinh theo dõi trận pháp biến hóa, thấy không có gì ngoàì dự đoán, chàng ngồi yên đem cuốn „Cổ Trận Kinh Thiên“ bản sao, Dịch Phi Hùng đã đưa, ra đọc. Trong cuốn sách cổ, tiền nhân dùng hạ cấp tiên thạch, thần thạch suy diễn bố trí trận pháp, từ tiên trận cấp năm trở lên cho đến thần trận cấp một, từ thần trận cấp một trở đi đến thần trận cấp bảy, lý luận khó hiểu, kỳ lạ, càng lúc càng phức tạp, từ dễ đến khó, từ ít đến nhiều, nhiều đến nỗi gọi là biển trận, số lượng trận pháp nhiều như cá trong biển cả, thần trận trùng trùng điệp điệp kết hợp tổ chức như mạng lưới, khi được khởi động liền như muôn sóng trên biển, lúc êm dịu, lúc trào dâng gào thét trong cơn bão... Trong sách luôn cảnh cáo, người tu luyện trận đạo phải cẩn thận ngay khi luyện trận cấp một, chỉ cần một sai lầm nhỏ ở cấp thấp sẽ mang tai hại không sao thành công ở cấp cao được, chẳng khác nào toán tiểu học làm sai, học không đến nơi đến chốn, mất căn bản khi lên trung học sẽ gặp vấn đề lớn, không sao hiểu được nên sẽ đi vào bí đạo. Như vậy chỉ còn cách trở xuống học lại từ đầu, hay chịu dậm chân tại chỗ. Muốn như vậy trận đạo đòi hỏi người luyện trận đạo phải có tinh thần, linh hồn cường mạnh, bền bỉ. Ngoài ra vừa luyện trận vừa tăng tinh thần, linh hồn lực của mình, rồi lại dùng tinh thần linh hồn lực để luyện trận: Hai yếu tố hợp lại, quanh quẩn bổ sung cho nhau. Hàn Tinh không ngờ cuốn „Cổ Trận Kinh Thiên“ cất chứa nhiều nội dung hữu ích cho mình, tuy không chứa nhiều trận pháp để mình suy diễn, thôi diễn nhưng có nhiều lời khuyên cùng lời lý giải cao sâu. Đọc xong cuốn „Cổ Trận Kinh Thiên“ chàng liền nhận định trình độ trận đạo của mình chỉ mới tạm xem như bước vào cánh cửa trận đạo, những kiến thức, kinh nghiệm góp nhặt xưa nay chỉ là những mảnh nhỏ trong đại dương, dù những mảnh nhỏ này có phần kỳ diệu thần kỳ, nhưng vẫn là mảnh nhỏ. Nếu chàng gặp phải trận đạo sư chính tông sẽ thảm bại, chẳng khác gì con nít bại trước người lớn. Lúc này tâm tư Hàn Tinh khởi dậy một nỗi khát vọng mới, những điều vừa đọc được kích thích tính hiếu học, tính tò mò ham muốn tham ngộ trận đạo đến nơi đến chốn. Chàng chẳng khác nào vừa đi vào một thế giới đầy huyền bí, trong trận pháp như một rừng thú dữ, từng đàn, từng nhóm, có đủ loại, đang thách thức chàng chinh phục như một thám hiểm gia chinh phục tìm kiếm những nơi thần bí nguy hiểm. Trong lúc Hàn Tinh đắm chìm trong nội dung cuốn „Cổ Trận Kinh Thiên“. Bên ngoài trận pháp Vô Cực tông đang gặp rắc rối. Nguyên Hòa Châu Thần Thâu và Mạnh-Kiệt thần quân xuất hiện, khí thế của họ áp bách bốn phương tám hướng khiến cho cường giả đang có mặt không còn một tia ngạo nghễ trong lòng. Tất cả sự tự cao, tự đại bị đè ép mất hết, thay vào đó nội tâm chỉ còn sợ hãi, cúi đầu nhịn nhục cảm giác mình yếu hèn càng lúc càng thấm thía. Bây giờ mới cảm nhận được mình thế nào là giun dế, côn trùng nhỏ bé trước khủng long, mãnh hổ. Ngay cả Âm Khuê Tuyền và Chu Nham có thần khí trên tay cũng lâm vào cảnh khốn đốn, bị đối phương gật thần khí trên tay như đứa bé bị giật đồ chơi búp bê, đối phương giật xong khẽ giơ chân đá một cái. Đứa bé như một trái banh bay đi như mũi tên, rơi xuống như mít rụng. Thấy hai cường giả nghênh ngang tiến vào khu vực Vô Cực môn, ngoại trừ người Vô Cực môn ai nấy đều mát lòng, vui vẻ khi Vô Cực môn sắp gặp họa, rõ ràng hai cường giả có ý thu luôn Thần Chung bảo bối. Nhưng khi hai cường giả vào họ không thấy chuyện gì xảy ra, không có tiếng oanh nổ, chẳng có không gian ba động liền nghi ngờ. Dao Trì cung và Hợp Kình môn lúc này mới lo cứu người, Âm Khuê Tuyền và Chu Nham không chết, nhưng trọng thương nặng nề được đồng bọn hỗ trợ đem về chữa trị. Một con cự thuyền trắng xanh dương không gian từ trong đám mây xuất hiện cùng với tiếng đàn ca. Người Dao Trì Cung thấy vậy ai nấy mừng rỡ hô: - Cung chủ đã đến! Chưa dứt lời lại một tiếng tù và rúc lên âm thanh đinh tai như thúc dục lòng can đảm của chiến sĩ Hợp Kình môn. Rồi một con thuyền hình dạng cự kình xuất hiện từ chân trời đông dưới ánh dương mặt trời. Hợp Kình môn nhân vui mừng chẳng kém Dao Trì cung tung hô: - Môn chủ đến rồi! Mau chuẩn bị đem Chu Nham trưởng lão lên thuyền cho môn chủ chữa trị. Dao Trì cung chủ, Hợp Kình môn chủ nghe tin tức cung và môn thần khí bị mất, đệ nhất cường giả, trưởng lão trọng thương, thần quân xuất thế nên kinh hãi bàng hoàng, lập tức hướng Vô Cực môn gia tốc phi đến. Tiêu Dao Thuyền của Dao Trì Cung dài năm trăm mét, rộng một trăm mét, cao tám mươi lăm mét chia ra làm mười bốn tầng. Trên thuyền có phố nhỏ chợ quày bán, hồ bơi, sân chơi sân thể luyện, vườn hoa, tửu lâu... Số hành khách có mặt trên tàu luôn tấp nập, lúc này trên tầu có vào khoảng 1500 người. Người Dao Trì Cung gần một nửa, một nửa là số khách thương gia, cường giả mua sắm trong Tiên giới... Tiêu Dao Thuyền không giữ bí mật như Cự Kình thuyền của Hợp Kình môn nên ai cũng nhận ra, con thuyền bảo bối nhiều người trong bọn họ đã có lần được lên giao dịch mua bán đan dược, tiên khí, tài liệu luyện đan, luyện khí.... - Vô Cực môn Diệp đạo hữu, bổn cung chủ đã đến! Đạo hữu không hoan nghênh hay sao, tại sao không vui vẻ mời chúng ta vào đàm đạo. - Dao Trì Cung Chủ cùng Tiêu Dao thuyền của quý cung xuất hiện quá đột ngột làm cho bổn tông bỡ ngỡ ngạc nhiên khiến chúng tôi tiếp đón chậm trễ. Xin Cung chủ chớ trách. - Tiêu Dao thuyền đối với Diệp chưởng tông chẳng lạ gì nên không cần ngạc nhiên. - Khổng Tuyết Nhi khoe Tiêu Dao Thuyền làm gì sao không hỏi thẳng tung tích hai tên Thần Quân hiện đâu? - Lão già Hợp Kình Vương Triệu lỗ mãng kia! Bổn cung đang nói chuyện ai khiến lão chõ miệng thối vào. Đừng tưởng Hợp Kình môn của lão cường mạnh, chuyện Chu Nham phách lối gây ra tai họa này bổn cung sẽ tính toán với Hợp Kình môn sau. Còn bây giờ lão câm mõm lại cho bổn cung. Khổng Tuyết Băng Tâm rất ghét ai gọi mình là Tuyết Nhi, xem đây là chuyện nhục mạ khinh thường mình. Đường đường là một cung chủ, bị gọi là cô bé thì ai nhịn cho nổi cơn tức. - Tuyết Nhi làm gì giận dữ thế kia. Tiên tử dù sao đi nữa cũng đáng tuổi con cháu của Vương lão ta, gọi một câu Tuyết nhi có gì là quá đáng. - Lão không xứng, tuổi cao mà bất lực, bất tài. Không tin chúng ta luận bàn trăm chiêu thì rõ. Hợp Kình môn của lão, bao lâu nay xưng hùng xưng bá, lấn áp đắc tội người của bổn cung đã nhiều. Hợp kình môn cũng nên chuẩn bị trả nợ là vừa. - Nợ nần gì đâu! Ai khiến Dao Trì cung của Tuyết Nhi người nào cũng xinh đẹp, tuyệt mỹ, còn hay làm điệu làm dáng phô trương câu dẫn làm chi, khiến cho Hợp Kình môn chịu không nổi khiêu dẫn, họ chỉ phản ứng làm việc theo tự nhiên cho hợp âm dương đạo lý. - Câm đi! Chỉ nói bừa bãi. Trên không đứng đắn dưới loạn chính là bọn Hợp Kình môn các ngươi. Cút! Khổng Tuyết Băng Tâm, chữ cút vừa ra khỏi miệng tay đã vung lên, mấy trăm dải lụa đủ màu sắc như những con cự linh xà băng thẳng đến Vương Triệu, dãi lụa vừa tung ra lụa ảnh phách diễm tuyệt sắc muôn màu ảo diệu vô cùng, kình phong dồn dập áp đến Vương Triệu. Vương Triệu cờ kình phong áp sát người tay áo phất ra, thân hình nghịch hướng xoay xoáy vọt lên lăng không tránh thoát... miệng khen: - Tuyết Nhi múa đẹp lắm! Nhưng chưa đủ tàn độc. Chưa dứt câu đã câm miệng cảm giác thấy chân trái tê tái... mới biết trong dãi lụa còn cất dấu kim châm, lại là châm có tẩm độc. Đúng là vừa chê của nào liền được của ấy. Vương Triệu biến sắc độn ẩn về Cự Kình thuyền ép độc tố ra ngoài. - Cuối cùng chịu rút lui rồi hay sao. Hừ dám chọc giận đến Cung Chủ Nương Nương ta! Link góp ý: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40:030: