Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 366 Gặp cường giả Hàn Tinh ấn chứng trận pháp Dao Trì cung Âm Khuê Tuyền thấy đối phương chẳng hơn gì mình mới yên tâm. Âm Khuê Tuyền chiêu đánh đầu tiên trong lúc cấp bách nên dồn tiên nguyên lực của bản thân quán chú vào Thần Phiến, ngoại lực không kịp hấp thụ nên sau một kích, hai người chính thức dùng thần khí đo sức chứ không phải do năng lực lượng của trời đất. Nàng cảm thấy nguyên lực bị tiêu hao ba phần và phỏng đoán Chu Nham cũng thế. Xét về hai yếu tố lực lượng bản thân và Thần Khí hợp đều phải cường mạnh, nếu không sẽ thảm bại ngay lập tức. Nàng từng nghe đại danh của Chu Nham, tính tình thâm độc ra tay tàn ác không kiêng nể ai nên ít có ai dám đắc tội lão. Không ngờ hôm nay gặp trường hợp bất đắc dĩ chính mình phải đối đầu với lão. Diệp Phi Hùng thấy hai tay cự phách đều là kẻ đến bản tông nhắm vào Thần Chung tranh đấu với nhau liền mừng thầm, tự nhủ xem ra mối nguy hiểm hôm nay có thể được hóa giải vì hai cường giả này... Diệp Phi Hùng càng mừng hơn khi biết rõ Thần Chung của Vô Cực Môn cuối cùng được tu bổ hoàn thành, và nhận thức bản lãnh của Hàn Tinh không kém bất cứ cường giả nào đang hội tụ nơi đây. Diệp Phi Hùng nghĩ, sau khi giải quyết chuyện này, Vô Cực Tông nên chú ý đặt nặng việc kết giao với Hàn Tinh thì lợi ích không sao lường được. Cường giả có nhiều năng lực to lớn như thế chỉ mong kết giao, không nên kết thù. Vừa rồi rõ ràng Dao Trì cung Âm Khuê Tuyền cảm ứng được nguy hiểm trên người Hàn Tinh phát ra nên muốn bỏ cuộc, tuy Diệp Phi Hùng không cảm nhận được nhưng phỏng đoán nhận xét qua phản ứng của nàng nhất định không sai lầm được. Thần Phiến trong tay Âm Khuê Tuyền sau một lần oanh kích, phiến linh chiến ý bị kích động đến cực hạn tự động khai triển hấp lực khiến bao nhiêu năng lượng trong trời đất bị triệu hoán ầm ầm tập chung vào thần phiến điên cuồng hội tụ. Nàng thấy Thần Phiến đã hấp thu đủ năng lượng liền phát động niệm lực phiến ý chiêu Hỗn Độn Hắc Long Quyển Phong hướng Chu Nham cuốn đến. Thần Phiến cự ảnh vạch nửa đường cung, một cuồng phong cơn lốc mãnh động như một con rồng đen khủng bố dài ba trăm trượng lượn lờ vặn vẹo xông đến, đầu rồng há hốc một lỗ đen ngòm sâu không đáy, quỷ dị tà ác dị thường, đi đến đâu thôn phệ nơi đó bất kể gặp thứ gì cũng cắn nuốt không gì cản nổi. Hàn Tinh ngồi yên xem động tĩnh chung quanh kịp thời hỗ trợ Dịch Phi Hùng. Chàng ngồi trong động phủ, lúc chàng đem Xích Bích Thần Chung ra liền có dự cảm bất ổn, thiên địa pháp tắc bài xích liền nhận ra Thiên Lôi tẫy lễ sẽ giáng xuống nên vội cất giấu. Sau đó thấy Dao Trì Cung Âm Khuê đem Thần Phiến và Hợp Kình môn Cự Thần Phủ ra tranh đấu liền chú ý đánh giá, thấy chiêu Hắc Long Quyển Phong của Thần Phiến chàng giật mình không ngờ có người dùng Phiến Ý có nhiều phần tương đồng với chiêu Cổ Loa Cuồng Vụ khi dùng Cổ Loa Ngọc Phiến của chàng nên càng ngưng trọng chờ mong uy lực kết quả. Trong khi Thần Phủ của Chu Nham chỉ cần hấp thu kim hỏa năng lượng, vừa tranh khí đã bị Thần Phiến chiếm thượng phong, bao nhiêu năng lượng bị Thần Phiến chiếm đoạt thu hết chín phần khiến Chu Nham tức giận run lên không đành lòng, vội lấy tiên thạch hấp thụ, mặt khác mạnh mẽ quán chú vào thần phủ. Trước mắt cảm nhận được áp khí đè nén đến tà áo, tóc bị thổi bần bật, mắt mở không ra được, hô hấp nghẹn họng vì bụi bặm và sức ép quá cường mãnh... Chu Nham gầm một tiếng thay cho tâm niệm, Phủ ý phát động bộc phát, một búa quăng ra án thiên phủ địa, lực lượng chấn động không gian. Ngay cả những người xem đã hai phen bị đẩy ra ngoài trăm dặm đều cảm thấy mặt đất nơi mình đang đứng rung lên muốn hất tung thân thể mình lên bầu trời, không gian vặn vẹo khiến thân thể bị xoay qua, vặn lại đứng ngồi không yên. Cự Phủ bay thẳng vào Hắc Long Quyển Phong lỗ miệng chẻ dọc làm hai, dư kình vẫn thịnh tiếp tục bay đến đánh lên trên người Âm Khuê Tuyền. Âm Khuê Tuyền hừ một tiếng, dùng phiến thay khiên xoè ra rung tay, một lớp thuẫn khí dày ba thước vô hình chắn trước người, đồng thờ niệm ý lệnh Hắc Long Quyển Phong tiếp tục xông đến. - Oành! Âm Khuê Tuyền bị đẩy ngoài bốn chục dặm, đôi môi anh đào trào máu không ngớt. Chu Nham phát hiện Hắc Long Quyển Phong tiếp tục xông đến vội thuấn di lùi lại, nhưng cũng không còn kịp, bị đầu rồng xoay tít, choáng váng văng ra ngoài trăm dặm. Cả thân người cháy đen như cây than được tạc thành tượng, quần áo chẳng còn, những bộ phận lồi ra bị xoắn đốt bằng phẳng. Khán giả đang dùng thần thức theo dõi đều giật mình, không tin vào chuyện trước mắt xảy ra, trong vòng mấy chục dặm, cây cối, đồi núi những chỗ gồ ghề khúc khuỷu bị bạt bằng phẳng thành một mảnh sân rộng bao la bạt ngàn. Hai người họ mới trao đổi hai chiêu đã tổn thương thảm bại, cũng may họ đều là cường giả bất tử có thể tự chữa thương, tố thể. Những bộ phận bị hủy chẳng bao lâu lại mọc ra. Bỗng một giọng cười âm trầm quỷ dị đểu cán vang lên bốn phương, rồi một nhân ảnh màu đen bắn vọt hướng Chu Nham, rồi lại đổi hướng nhanh như mũi tên hướng Âm Khuê Tuyền. Hai tiếng hét thảm hầu như vang lên cùng một lúc, chỉ thấy hai nạn nhân bị đánh bay hai trăm dặm không biết sống chết ra sao? Mọi người như trong cơn mê bừng tỉnh thì thấy nhân ảnh đen kia như một cầu vồng phía đàng xa tận chân trời.. Tiếng cười đắc ý vang lên bốn phương. Rõ ràng đã đắc thủ hai kiện thần khí Thần Phiến và Thần Phủ. Rồi tiếng tạc năm bảy tiếng oanh nổ rung trời vang vọng khắp nơi. Mọi người ngưng trọng cảm ứng đều nhận định không gian vỡ từ phía nhân ảnh kia vừa rời khỏi. Ai nấy không ai bảo ai phi hành thật nhanh đến xem. - Ha ha! Hòa Châu Thần Thâu, bảo bối thu được bị phỗng trên tay, dư vị nguyên lý bọ ngựa bị chim sẻ phía sau mổ thế nào? - Còn như thế nào? Mạnh-Kiệt thần quân! Ta phục sát đất tính nhẫn nại của ngươi. Nếu có giỏi thì đi thu cả kiện Xích Bích Thần Chung kia đi. - Không cần ngươi thách thức, món đồ kia xem như đã nằm trong túi bổn thần quân. Không ngờ chuyến đi này thu hoạch không tệ. Còn không mau dẫn đường? Hàn Tinh thần thức bao trùm bàn kính hai trăm dặm nghe họ đối đáp khẽ hừ một tiếng, chàng liền nghĩ sao không nhân cơ hội này thử nghiệm thần trận mới học được xem hai tên thần thâu, thần quân này có phá được không? Chàng đứng dậy cầm Thanh Vân Tiêu, vung lên múa tít như chóng chóng, Thanh Vân Tiêu vọt ra bay liệng quanh động phủ, thỉnh thoảng phát ra tiêu âm trầm bổng rồng gầm, sư tử hống, nhiều khi một chuỗi tiếng ríu rít như đàn chim bay qua, lại có khi như ễnh ương kêu gào bạn tình trong ao đầm vang một góc trời đêm.... Cứ mỗi âm một tia năng lượng bay ra ấn xuống mặt đất, đá, hay trên cây cối chung quanh... Đến khi hai thần nhân, Mạnh-Kiệt và Hoà Châu xuất hiện ở chân đồi, hai người đồng thời trợn mắt nhìn nhau ngầm trao đổi sự ngạc nhiên. Chỗ này lúc vừa rồi còn bằng phẳng sao bây giờ là một khu rừng, trước mắt có cổng vào. Đứng ngoài nhìn vào trong liền nhận ra một con đường thẳng tắp vô tận đi lên, hai bên đường hai hàng trúc xanh rờn, có tiếng chim ca đủ loại gà rừng gáy vang như mời gọi khách cứ việc an tâm tiến vào. Mạnh-Kiệt và Hòa Châu thấy cảnh thay đổi này biết ngay bề ngoài nhìn vào thơ mộng bình thường thật ra nguy hiểm trùng trùng, rõ ràng nơi này bị trận pháp cao thủ bố trí Thiên La Địa Võng, trận pháp trùng trùng khắp nơi. Nhưng đã đến đây sao có thể bỏ cuộc, nhất là Mạnh-Kiệt thần quân vừa mạnh miệng tuyên bố Xích Bích Thần Chung bảo vật kia xem như đồ trong túi, nên hắn cắn răng, liều mạng bước vào. Còn Hòa Châu đã quen sống trong nguy hiểm vào sinh ra tử, càng nguy hiểm càng hứng thú. Nếu đã làm nghề trộm đạo, không vào hang sao bắt được cọp con. Dù bao phen gặp cạm bẫy, hắn vẫn có cách thoát thân như thường, tuy nói đơn giản thật ra hắn có nhiều bản lãnh vặt, phương diện nào cũng thông hiểu đôi chút, tu vi cảnh giới cũng là thần quân, tuy ở thần giới không đáng kể là cao thủ hạng nhất nhì nhưng ở Tiên giới thì dư giả xưng bá xưng vương thiên hạ như vậy cần gì phải sợ ai. Trong nghề trộm đạo hắn từng gặp biết bao trận pháp của cấp bậc đế, vương kinh nghiệm phá trận dầy dặn, chưa hề thất thủ nếu không chẳng thể nào còn thảnh thơi ở đây hành nghề.. Hòa Châu, Mạnh-Kiệt vừa bước qua cổng đi trên con đường tre trúc thơ mộng liền bị tách ra. Hòa Châu không kinh hoảng vì đoán trước sẽ phải như vậy, hắn quan sát nghe ngóng một lúc thì nghe văng vẳng tiếng tiêu dật dờ như có như không. Hòa Châu kinh nghiệm không dám chuyên tâm lắng nghe, sợ bị đối phương khống chế tâm thần dẫn vào ảo cảnh. Hắn cố gắng gạt bỏ tiếng tiêu không nghe, thì điều quái dị xảy ra. Càng không nghe tiếng tiêu càng nghe rõ hơn, Hòa Châu cả sợ vội bế nhị thính quan. Tai vừa phong bế liền có chuyện xảy ra, hàng trúc trước mặt đang xanh tươi lung lay trước gió, bỗng biến thành một bụi gai lửa cháy rực trời khí nóng bức tỏa ra chung quanh khiến hắn nghẹt thở, ngọn lửa đong đưa trước gió lại bốc mạnh, „phụt“ một tiếng. Hòa Châu không nghe tiếng gió nên tránh không kịp bị ngọn lửa quái dị liếm vào tối tăm mặt mũi. Râu tóc, lông mày, lông mi cháy trụi lủi. - Con mẹ nó! Giỏi thì ra đây đánh với bổn thần một trận, cứ giấu đầu hở đuôi đánh lén ai phục. Hắn bị đốt bỏng mặt, nóng rát khó chịu một hồi mới đỡ, tức quá nên hò hét thách thức inh ỏi. Hòa Châu chửi bới một hồi không ai đáp lại, giận quá mở cả nhị quan vừa phong bế, chợt trước mắt thấy rõ ràng ngọn lửa biến thành cụm trúc xanh tươi sinh khí bừng bừng. - Trận pháp quỷ gì lạ vậy. Ngọc Châu lại nghe tiếng tiêu dật dờ, lần này cảm thấy tiếng tiêu như chế diễu, như thách thức khiến cho tức khí bộc phát khó kiềm hãm được. Trong khi Hòa Châu tức khí, Mạnh-Kiệt cũng chẳng vui sướng chút nào. Hắn đi hoài nhưng cứ như dậm chân tại chỗ, trước mặt khóm trúc cứ đi một hồi lại xuất hiện trước mặt, tuởng là mình nhìn lầm Mạnh-Kiệt đánh dấu để kiểm nghiệm, nhưng kết quả vẫn như cũ. Mạnh-Kiệt bực mình lấy Thần Phủ mới thu hoạch được ra thử, trực tiếp hướng bụi trúc trước mặt tận lực chém ngang một búa sát gốc.. - Sạt! - Lộp độp, lẹp bẹp!! Một âm vang rồi tiếp đó có tiếng như âm thanh vỗ tay của nhiều người hoan hô thắng lợi...lại cũng giống tiếng vỗ cánh của loài chim hoảng sợ cất cánh vụt bay. Mạnh-Kiệt không thèm để ý chuyện lặt vặt đó, chỉ quan tâm đến bụi trúc vừa được giải quyết làm sạch, một khoảng năm trăm mét vuông đất trước mặt sạch sẽ không còn một ngọn cỏ chứ đừng nói đến trúc. Hắn ngửng mặt lên khoan khoái cười thoải mái, tưởng phá trận khó ai dè chỉ một lần ra tay đã giải quyết, chỉ cần ta năm bẩy lần lao công thì trận pháp này xem như bị phá. Mạnh-Kiệt dự trù xong cúi xuống bắt đầu làm việc thì ngẩn cả người, bụi trúc vừa biến mất nay lại mọc trở lại từ lúc nào... Hắn bực mình phát một lúc ba búa nữa, một mảnh đất lại được san bằng, nhưng lần này tai nghe tiếng vo ve, như tiếng ong. Khi nhìn kỹ lại chợt thấy một đàn ong đầư sư tử, mặt mũi hung dữ dọa người.. Mạnh-Điệp vội cất thần phủ lấy thần phiến ra nhằm đàn ong quạt một đường. Đàn ong gặp phiến phong lảo đảo chuyển hướng rồi lại tiếp tục phi hành xông lại... Link góp ý: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40:030: