Hồng Mông Linh Bảo Tác giả: daoky Chương 368 Tiêu Dao thuyền bị đụng bay vào trong trận Diệp Phi Hùng! Thế nào còn không dẫn bổn cung chủ yết kiến hai vị Thần Quân? - Dẫn thế nào được! Dẫn sao được. - Sao lại không được! Bổn cung chủ có chỗ nào không đi được, ngươi khinh bổn cung là phái yếu không đáng phục phải chăng, muốn luận bàn mấy chiêu chăng? - Nào dám! Khổng cung chủ đã muốn bản chưởng môn chỉ có thể tuân mệnh. Nhưng hai vị thần kia đã đi vào khu vực trận pháp của vị Hàn tiền bối kia, chỉ e rằng Khổng cung chủ vào đó sẽ gặp nguy hiểm. - Ách, ách, hách, hách, khách, khách... Một chuỗi tiếng cười trong trẻo giòn giã vui tai phát ra. - Dịch Phi Hùng! Trước mặt bổn cung đừng có làm làm trò ngáo ộp hù dọa ta. Lập tức dẫn đường. Dịch Phi Hùng không biết phải làm sao, lão đứng ở vị trí trung gian, không muốn đắc tội Hàn Tinh cũng chẳng muốn kháng cự mụ cung chủ này. Đang lúc còn đang do dự, Diệp Phi Hùng nghe tiếng Hàn Tinh chỉ thị: - Hắc! Cái cung chủ này thật là thích thú. Tuyệt đối không tệ đó, tài tổ chức qui mô, ý tưởng bày vẽ khá sống động, trên con thuyền nhỏ bé này cũng làm cho có sinh khí bừng bừng. Nhân tài như vậy, Hàn mỗ đang cần. Dịch chưởng môn mau dẫn nàng vào trúc trận, tốt nhất để nàng đem cả kiện phi thuyền đẹp đẽ kia đi vào. Hàn Tinh sau khi thử nghiệm trận pháp, thấy hai tên thần quân đánh hoài không giải phá được, Hòa Châu thần thâu dùng những phương cách thủ đoạn cũ của hắn tìm ra một số manh mối những nơi mấu chốt nơi trùng điệp, giao điểm của các trận pháp nhỏ rồi mạnh mẽ công kích vào khiến Hàn Tinh thưởng thức cũng cho hắn có tài hơn người. Chàng chi nhận điểm này để chú ý phân tích, nghiên cứu, bổ sung hầu hoàn chỉnh hơn, một điểm nữa là năng lục công kích chưa được sắc bén, mãnh liệt dù lúc này chàng muốn thu phục đối phương cũng không nên thả lỏng nhiều như vậy, áp lực không đủ, nếu muốn sát địch thì phải đổi phương cách thủ đoạn khác, liên hoàn công kích bằng cách lợi dụng băng, phong, hỏa, lôi, kim kiếm đao... Hòa Châu công kích liền bị đàn ong nhân diện tấn công, hắn bố trí một lớp cương khí bao bọc quanh người ngăn chặn, ong nhân diện đâm đầu đánh vào khiến âm thanh vang dội như mưa đá rơi xuống mái tôn. Ong nhân diện đầu cứng như đá, thân ngực cánh mạnh chẳng kém kim loại lại có tính dẻo đàn hồi. Nếu không phải như vậy sao có thể cầm cự, đối thủ đàn ong mặt sư tử của Hồng Linh. Ong nhân diện chỉ yếu thế hơn ở điểm kích thước nhỏ hơn, nhưng mạnh hơn ở chỗ linh tính, con nào cũng có linh tính, Hàn Tinh có thể trao đổi với từng con, còn ong đầu sư tử chàng chỉ có thể sai bảo thông qua ong chúa. Hàn Tinh thấy bên ngoài hai phi thuyền du lịch xuất hiện liền quyết định rút ngắn thời gian ấn nghiệm trận pháp thu phục hai tên thần quân, thần thâu này. Với thực lực uy khí của họ, rõ ràng mạnh hơn Tiên tôn rất nhiều, nếu bắt được bắt họ phục tùng thì có chỗ dùng trong Cổ Loa thành. Tâm ý động hai đạo quang mang bắn thẳng vào mi tâm Hòa Châu và Mạnh-Kiệt. Mạnh-Kiệt và Hòa Châu vừa thấy nhân ảnh lờ mờ một thanh niên, trên tay cầm một cây tiêu mầu xanh, cụm mây mầu trắng xuất hiện giữa ánh sáng mờ nhạt trên cao. Cả hai cảm thấy từ đôi mắt hai tia tinh quang chiếu thẳng vào mình liền cảm giác thức hải, nguyên thần bị nhìn thấu tận đáy lòng. Cả hai kinh ngạc than: - Tiên giới xuất hiện cường giả cấp Thần Tướng từ bao giờ? Tại sao ta không biết. Nguyên Hòa Châu và Mạnh-Kiệt khi vừa lẻn hạ giới đã chú ý thăm dò cường giả trong Tu Chân giới, nhận ra tu vi cảnh giới của họ chỉ là tiên đế, tiên tôn, tức là mạnh nhất cũng chỉ tính bán thần, thiên tiên cấp cao đỉnh nên vững tâm hành động, tha hồ cướp giật, ngược đãi, nắm quyền sinh sát. Cả hai vừa than đã bị hai đạo ánh quang sắc bén bắn ra, thẩm thấu đến tận thức hải thâm cùng ngõ ngách, cả thức hải không gian bừng sáng lên như trời đang chập choạng tối gặp phải ánh dương ban trưa ấm áp nhiệt liệt, bóng tối lập tức bị đẩy lui. Thần thức hai ngườì đang bao trùm không gian bên ngoài liền tự động rút lui trở về nguyên thần. Hai người đứng chết lặng ánh mắt nhìn thanh niên thanh niên trước mặt, không khỏi sợ hãi, chịu không nổi ánh mắt tự động chuyển xuống chân, mặt cúi gầm xuống. Hàn Tinh nghiên cứu thêm một bước Quang Minh lĩnh vực lĩnh hội thêm mấy điểm quan trọng nhận ra chỗ bí mật thần kỳ của Quang Minh ở tác dụng ánh sáng. Mọi sinh linh đều cần đấn ánh sáng, ánh sáng không đơn thuần chỉ ở bên ngoài như ánh sáng mặt trời, mặt trăng, ánh sáng quan trọng hơn nữa ở trong tâm linh. Nhận ra điển mày nên chàng lĩnh ngộ ra nhiều điều, có nhiều loài không có mắt hay mắt mù nhưng vẫn có ánh sáng nội tâm, vẫn có thể hoan lạc sống hạnh phúc. Loài người khi rủi bị mù nhưng tâm linh vẫn sáng, và nếu càng sáng thì sức sống và niềm vui, bình an càng nhiều. Trái nghịch lại, chỉ thấy hình ảnh hung ác, dữ tợn, tàn bạo... mất dần tính lương thiện, mất dần tính nhạy cảm của điều tốt lành, không còn cảm thấy mình sai vì chỉ còn thấy điều gian ác. Và khi không còn một tia ánh sáng nào thì liền cảm giác bị rơi xuống vực sâu đen tối. Hàn Tinh lúc ngộ ra Quang Minh lĩnh vực tình cờ chỉ đơn giản khống chế ánh sáng che khuất ánh quang, khiến cho cường giả cấp thần quân dễ dàng ngã xuống trong sợ hãi, tưởng nguyên thần, linh hồn bị đày xuống cõi âm ty địa ngục. Tình trạng của Hòa Châu và Mạnh-Kiệt lúc này đang được hưởng Quang Minh lĩnh vực chiếu rọi, mọi sự chân lý đều sáng tỏ, niềm vui bình an trước mắt, có thể cảm giác nắm vững có được. Đang sung sướng hưởng thụ ánh sáng tuyệt vời, bỗng bị Hàn Tinh thu lại. Hai người như bị rơi xuống hố sâu, lần này Hàn Tinh muốn thí nghiệm không khống chế hết ánh sáng mà chỉ thu hồi đạo ánh quang trong thức hải của họ, khiến hai người cảm thấy thống khổ, tiếc nuối … thân bị Hàn Tinh đem về động phủ nằm sấp dưới chân chàng mà vẫn không ý thức. Hàn Tinh thấy vậy đánh giá, ánh quang tâm linh đang trong trạng thái rực rỡ bị bất ngờ lấy đi cũng làm cho thần quân nạn nhân bần thần, tạm thời mất hết ý thức. Mạnh-Kiệt phục hồi ý thức trước thấy mình nằm sấp trước thanh niên lạ mặt liền giật mình kinh hô: - Tại sao như thế này! Không thể nào? Ngươi là ai? Thấy thanh niên không phản ứng nhưng ánh mắt trừng trừng nhìn mình. Mạnh-Kiệt trong lòng bất an nghĩ, mạng mình xong rồi... ở trước đối phương mà nằm sấp như vậy, đây là hành vi của nô tài, thuần phục. Hắn biết muốn sống chỉ còn cách thuần phục thanh niên này nên suy đi tính lại một hồi, không cách nào thắng nổi đối phương đành lên tiếng: - Bái kiến chủ nhân! Lúc đó Hòa Châu cũng phục hồi ý thức, cảm thấy giống như Mạnh-Kiệt nên vừa nghe Mạnh-Kiệt lên tiếng hắn cũng vội thốt: - Bái kiến chủ nhân! - Hai đứa chúng mày có thể làm được chuyện ích lợi gì? Hòa Châu đang định nói giúp chủ nhân đi ăn trộm chợt thấy không ổn, suy nghĩ lại đã nghe thanh niên nói: - Hòa Châu! Mày định giúp ta làm điều bất nhân, đi ăn trộm phải không? - Tiểu nhân không dám. - Hừ nên suy nghĩ cho kỹ hành vi của mình, chăm chỉ làm việc, không nên giật công lao của người khác. Mày cảm thấy ánh quang vừa rồi thế nào? Hừ! Chỉ cần làm việc quang minh chính đại, hoàn thành bổn phận cũng đủ giúp cho ánh quang trong nội tâm phục hồi. - Xin chủ nhân thu hai kiện bảo vật này. - Ừ! Xem như biết điều, nhưng ta không cần thứ tầm thường này tốt nhất ta đem trả cho họ. Nói xong Hàn Tinh thu hai kiện thần khí, đệ nhị nguyên anh phân thần liền đem về Hồng Mông Linh Châu giới, sao chép tất cả các trận pháp trên đó, tuy không nhiều nhưng có còn hơn không. - Tuân mệnh chủ nhân. - Bọn người bị mất của đang tìm chúng mày đòi nợ, nhất là bà cung chủ họ Khổng kia hung hăng oai phong quá sức, có điều tài năng tổ chức điều hành không tệ... Mạnh-Kiệt nghe Hàn Tinh nói vậy hiểu ý ngay, chàng muốn thu phục mụ họ Khổng kia... vội hô: - Tiểu nhân cố gắng làm việc. Hòa Châu hiểu ý Hàn Tinh đang chiêu nhân tài nên cũng nói: - Tiểu nhân đi dò xem còn thằng nào hữu dụng đem thu phục cho chủ nhân.. Đúng lúc này một tiếng ầm oanh động dội vào tai mọi người. Thì ra Tiêu Dao Thuyền vừa được Dịch Phi Hùng chỉ lối cho Khổng cung chủ đi vào cửa trận pháp, bị Vương Triệu chưởng môn của Hợp Kình môn lén lút điều khiển Cự Kình thuyền vọt tới đâm vào sau thuyền để trả thù mối nhục bị đánh lén một độc châm. Tiêu Diêu thuyền bị đụng bay vọt vào trong trận pháp, phía sau đuôi bị nứt mười mấy đường, người trên thuyền đều bị chấn động rung chuyển như bị động đất sợ hãi bay ra ngoài. Khổng Tuyết Băng Tâm giận điên hét: - Lão tặc Vương Triệu bỉ ổi đánh lén, ta liều mạng với lão. Nhưng khi vừa vọt ra ngoài liền phát giác cảnh vật biến dị, mới chợt nhớ đến cả Tiêu Diêu thuyền bị đụng bay vào trong trận pháp. Lúc này nàng mới thật sự kinh sợ, trong lòng bối rối lại thấy du khách của Tiêu Diêu thuyền lần lượt bị tiêu thất tại chỗ, như bị một lực lượng kinh khủng nào khống chế bắt đi, chẳng khác nào ba ba trong rọ, cá trong chum, hay gà trong bu trực tiếp bị một bàn tay chộp mang đi. Khổng Tuyết Băng Tâm kinh hãi định trở lại Tiêu Diêu thuyền chợt cảm ứng một lực lượng áp lực khổng lồ khóa chặt lấy mình, rồi cảnh vật chung quanh quay cuồng biến chuyển, khi ổn định lại đã thấy mình đứng chung với nhiều người, đúng là những du khách của Tiêu Diêu thuyền của mình. Đứng phiá trước là một trung niên vạm vỡ, khí thế hung mãnh, uy nghi phong độ đến nỗi ngay cả Khổng Tuyết Băng Tâm đứng trước vị này, liền cãm giác mình nhỏ bé, yếu đuối, vô phương kháng cự. Nàng không khỏi run lên trong lòng hối hận „Đây là thần quân cấp cường giả! Dù tiên tôn cũng không đủ sức phản kháng, thế mà ta tự cao tự đại ngu si vì tiếc của, cho rằng có thể đứng vững đòi lại công đạo, rồi tự chui đầu vào lưới.“ Đứng trước đám đông chính là Mạnh-Kiệt thần quân. Hắn để cho Hòa Châu bắt từng người gom lại đây để hắn xem xét từng người, xem ai có tài thì giữ lại cho chủ nhân. Cự Kình thuyền sau khi đụng Tiêu Dao Thuyền bị phản chấn lui lại mười dặm.Vương Triệu khoan khoái cười to hô lời tục tĩu: - Mụ bà Cung chủ nương nương! Xem ta đụng đít đánh mông thuyền mụ xem có sướng thét rên lên không? Vương Triệu tự ví sự đụng chạm của Cự Kình thuyền và Tiêu Dao thuyền như mình vỗ vào mông đối phương một chưởng. Thần thức lão thăm dò thấy Khổng Tuyết Băng Tâm giận điên lên càng thêm thích chí lại tò mò muốn lại gần xem nên điều khiển cho Cự Kình thuyền đuổi theo. Nhưng khi đến gần cảnh vật liền biến đổi, Tiêu Dao thuyền biến mất vô ảnh ngay trước tầm mắt.