Hồn Thuật

Chương 323 : Chiến(3)

Hồn Thuật Tác Giả: VôSongLinh nguồn Chương 324: Chiến(3) Thủ Hộ Giả Lê nhìn bộ dạng quái dị hiện tại của Ma Lang, cặp mày nhíu nhíu. Theo cảm giác hiện tại của Thủ Hộ Giả Lê thì ít nhất tu vi của Ma Lang cũng đã vượt lên trên cấp chín. Mặc dù biết bí pháp này của Ma Lang chính là tự tổn hại bản thân để đổi lấy tu vi, thời gian sử dụng lực lượng lớn mạnh này có lẽ không nhiều nhưng tình huống trước mắt xem chừng cực kỳ phiền toái. Vuốt nhẹ lưỡi kiếm đang rung động, Thủ Hộ Giả Lê lẩm bẩm: - Lịch đại tổ tiên… mỗi đời đều tích trữ lực lượng trong “kiếm giới”. Chuyến này không lẽ phải mở tầng thứ nhất? Tay phải cầm kiếm khẽ đảo, dáng người Thủ Hộ Giả Lê trùng trùng xuống, lưng cong cong về phía sau, toàn thân kiếm thần sáng rực. Trong lúc Ma Lang còn đang đắc ý dọa dẫm, Thủ Hộ Giả Lê đã bật người lên, cánh tay cầm kiếm đâm ra, miệng quát lớn: - Phá… Một hư kiếm bắn vút ra từ mũi kiếm thần, giống như thuấn di, lập tức xuất hiện trên giữa trán của chiếc đầu ở giữa. “Choang…” Tiếng kim loại vang lên đanh thép, chùm tia lửa bắn ra tứ phía, vọt xuống dưới mặt nước chảy khiến khắp nơi vang lên những tiếng xèo xèo cùng hơi nước ngùn ngụt bốc lên. Nhìn Thủ Hộ Giả Lê cau mày, Ma Lang càng thêm đắc ý: - Ha ha… Ngươi chịu chết đi thôi. Ở dưới trạng thái này, đừng nói là ngươi, dù là tiên nhân hay ma nhân đã phi thăng cũng khó lòng làm tổn thương được bổn tọa… Hiện tại mau mau chịu trói, miễn cho bổn tọa phải động thủ, lúc đó đừng trách bổn tọa ra tay độc ác… hắc hắc… Lơ lửng trên mặt nước, khuôn mặt Thủ Hộ Giả Lê sau thoáng sửng sốt liền trở nên lạnh lùng. Hít sâu một hơi, tay phải cầm kiếm nhanh chóng rạch lên một đường chạy dọc theo cánh tay trái làm máu đỏ ào ào tuôn ra. Mọi người trong đội ngũ đang kết trận thấy vậy chợt bạo động. Nhiều người nhốn nháo muốn lao ra ngăn lại. Dù sao chỉ cần không phải người ngốc liền có thể nhìn ra Thủ Hộ Giả Lê dường như cũng đang dùng biện pháp tự tổn hại bản thân để đổi lấy sức mạnh. Bất quá còn chưa ai kịp chạy ra ngoài, Hương sát thủ đã giơ tay ngăn toàn bộ lại. Làm một sát thủ ưu tú, môn học đầu tiên và quan trọng nhất không phải là học cách giết người, mà là học cách nắm giữ tâm lý của con người. Nếu ngươi chỉ cần nhìn qua cũng biết tính cách, biết điểm yếu, thậm chí còn đoán được sắp tới đối thủ sắp làm gì, như vậy nhiều khi không cần động tay động chân cũng có vô số cách để giết người, làm cho đối thủ đến chết vẫn còn không minh bạch mình chết như thế nào. Cho nên cô nàng sát thủ vừa nhìn qua liền đại khái hiểu được tình huống hiện tại của Thủ Hộ Giả Lê. Thường ngày, Thủ Hộ Giả vẫn cười cười nói nói, hòa đồng với mọi người, nhưng là áp lực trên người hắn tuyệt đối không thua kém so với thành viên của tổ đội số mười hai. Nhất là gần đây, Thủ Hộ Giả Lê vẫn bị ánh hào quang của Văn Lục che phủ, khiến tâm trạng có sơ hở. Thời gian gần thì không sao, nhưng nếu cứ để lâu ắt hẳn sẽ là một tâm ma cực kỳ khủng bố, khi ấy tính cách sẽ biến dị, có tới chín mươi phần trăm trở nên giết chóc tàn độc, quên đi trách nhiệm bản thân. Bởi vậy Ma Lang trước mắt mặc dù mạnh mẽ nhưng có lẽ cũng là một liều thuốc giải ma kiếp đối với Thủ Hộ Giả Lê. Mọi người đều lo lắng thắc mắc, bất quá chưa đợi mọi người hỏi, Bạch Ngân Diện Tiên Tử đứng phía trước đã nhẹ nhàng thốt: - Hắn phải bước lên con đường của chính bản thân. Chúng ta bước ra lúc này… tuyệt không phải là giúp hắn mà chính là… hại hắn. Bên ngoài, nhìn hành động “tự ngược” của Thủ Hộ Giả Lê, Ma Lang càng thêm điên cuồng: - Ha ha… sợ rồi phải không? Bổn tọa tiết lộ cho ngươi một tin tức. Hãy mau mau đả bại ta, nếu không, cứ qua một phút, tu vi của bổn tọa sẽ lên một cấp, cho tới khi đạt đên không gian giả thì thôi. Cạc cạc… nếu sợ nhũn ra rồi thì nhanh chóng chịu trói, bổn tọa còn cho ngươi một cái chết thống khoái…. Thủ Hộ Giả Lê lạnh lùng đảo kiếm thần, máu rớt ra từ cánh tay trái trong chớp mắt bị hút sạch vào đám hào quang màu đỏ xung quanh thân kiếm. Thoáng chốc quang mang càng thêm sáng ngời. Bóng người lơ lừng trên mặt nước chảy khẽ hoa lên, thân ảnh của Thủ Hộ Giả Lê đã xuất hiện trước mặt Ma Lang. Tay phải cầm kiếm thần điểm liên tiếp ra mười kiếm, miệng quát lớn: - Xem đầu của ngươi cứng hay kiếm của ta rắn… Phá Không Thập Kiếm…. Mười hư ảnh kiếm quang giống như mười mũi tên nối đuôi nhau mà bắn ra khỏi mũi kiếm thần. Một dải hình nan quạt từ mũi kiếm phát ra, phong tỏa toàn bộ lấy ba cái đầu biến dị của Ma Lang, cả không gian dường như bị chia ra làm hai nửa, trên và dưới. Ma Lang đang hắc hắc cười thấy tình chiêu kiếm thứ mười trong Thập Nhị Kiếm Thế của Thủ Hộ Giả Lê vừa thi triển liền hú lên quái dị, cái đuôi vội vã đập mạnh xuống đất, thân hình khẽ lách qua một bên… Bất quá kiếm ảnh một khi xuất ra liền như thuấn di tới cổ đối thủ, Ma Lang lúc này dù lực lượng thân thể có lớn hơn Thủ Hộ Giả Lê cũng chỉ có cúi được một cái đầu bên trái xuống thấp, tránh thoát được, hai cái còn lại dĩ nhiên là bị gọt ngang một cách phẳng lỳ. Thực tế chiêu kiếm này của Thủ Hộ Giả Lê chính là mười kiếm ảnh liên tiếp điểm lên một điểm, cho dù sức phòng ngự của đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, sợ rằng cũng bị xuyên thấu. Chẳng qua đối phó với ba cái đầu biến dị của Ma Lang, Thủ Hộ Giả Lê buộc phải chia đều mười kiếm ra thành hình dải quạt, uy lực và tốc độ tự nhiên kém hơn nhiều so với mười kiếm cùng điểm một vị trí. Bất quá một chiêu kiếm này cũng hù Ma Lang một trận co rút kịch liệt, thân hình vội vàng lủi ra xa. Trong khi đó Thủ Hộ Giả Lê tung ra chiêu này lực lượng mới chưa sinh, vô pháp đuổi theo giết tận. Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, từ trên vị trí hai cái cổ bị chém, hai mảng thịt lại… đột ngột mọc ra. Khuôn mặt đã trắng của Ma Lang laijc àng thêm trắng bệch. Chẳng qua hắn lần nữa điên cuồng cười: - Ngạc nhiên lắm phải không… Ha ha… Ta chính là bất tử, các ngươi…và tất cả các ngươi đều vô pháp giết ta… Đối diện, vẻ mặt Thủ Hộ Giả Lê vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt của hắn không chút dao động giống như sự việc trước mắt dường như hắn đã lường trước được. Phía bên cánh phải phiến đá rộng lớn, ở ngoài khu vực nước chảy, cuộc chiến của Văn Lục và lão già họ Cốt cũng đến hồi kịch liệt. Một hư ảnh hình bàn tay bằng xương ẩn ẩn phía trong lớp ma khi đen đặc hung hăng chụp tới, hòng đem Văn Lục bóp thành mảnh vụn. Chẳng qua sau lưng Văn Lục, một con rồng đỏ rực dài tới hơn ba trăm mét uy vũ gầm lên một tiếng rồi phóng vút ra. Thân hình màu đỏ uốn lượn, dưới ánh mắt kinh ngạc của lão già, xích long không trực tiếp va chạm với cốt chưởng mà là xuyên qua kẽ tay, quấn vài vòng và… xiết mạnh. Toàn bộ cốt chưởng nổ văng tung tóe, ngay cả tinh thần lão giả ẩn chứa bên trong cốt chưởng để điều khiển cũng bị nghiền nát khiến lão già không khỏi giật lùi lại hơn mười bước, dấu chân in đậm xuống mặt đá dưới lớp nước chảy, khóe miệng ứa máu. - Hảo! Hảo một con xích long… Lão phu không ra uy, ngươi lại tưởng lão phu là con mèo bệnh… Nói đoạn mặc kệ xích long đang gầm thét lao tới, lão điềm tĩnh đứng trên mặt đá cứng rắn, hai tay chập lại giống như nhập định. Tiếp đó hai tay biến thành hai hư ảnh liên tiếp vũ động thành những quỹ tích mờ ảo trước ngực… Không đầy nhịp hô hấp, hai tay lão vung ra, miệng quát lớn: - Cuồng Phong Ma Trảm… oanh phá thiên không… “PHÁ…” Một cơn gió lốc thình lình hiện ra trước mặt lão già họ Cốt. Làm Văn Lục giật mình là cơn cuồng phong này hoàn toàn cấu tạo từ những lưỡi đao ma khí tạo nên. Ngàn vạn lưỡi đao xoay tít quấn lấy nhau hình thành một cái vòi rồng dữ tợn, nơi cuồng phong đi qua, dù là không gian cứng rắn như Địa Cầu Đại Hội Giới cũng bị chém ra thành vô số những khe nứt, sức hút thật kinh người… Lão già họ Cốt cực kỳ hài lòng với chiêu thức này của mình. Mặc dù ở bổn thể thời kỳ đỉnh cao, lão tùy tiện vung tay cũng tạo được vài cơn cuồng phong như vậy, nhưng ở thân thể thiếu niên như hiện tại, cho dù là vận dụng quy tắc thiên đạo của không gian Ngũ Hành, lão cũng phải cực kỳ hao tổn tinh thần cùng ma khí mới thi triển được chiêu này. Tin tưởng, cho dù mười con rồng đỏ rực của đối phương có lao vào cũng bị vô số lưỡi đao ma khí nghiền nát thành từng mảnh vụn. Tuy nhiên Văn Lục cũng không phải là kẻ ăn hại, vừa nhìn thấy chiêu thức này của lão già họ Cốt, lập tức hắn rút xích long trở lại, cả thân thể khổng lồ đỏ rực cuộn tròn lại giống như biến thành tấm lá chắn trước mặt Văn Lục. Lão già họ Cốt thấy vậy thì cười lạnh: - Muốn chống đỡ sao? Xem lão phu nghiền nát ngươi… Cuồng Phong Ma Trảm như cái vòi rồng hung hăng lao vút tới, chong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt xích long. Dựa theo sự thôi động của lão già, cả cái vòi rồng bỗng nhiên co rút lại hình thành một quả cầu khổng lồ với những lưỡi đao chạy vun vút xen kẽ nhau theo quỹ tích hình tròn, sức nghiền nát và độ bền vững như tăng thêm một cấp độ mới. Văn Lục đứng xa phía sau “tấm chắn” bằng xích long thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, tay trái nắm chặt, miệng thốt: - Bạo… “UỲnh uỳnh uỳnh….” Uy lực của vụ nổ tuyệt đối là khủng bố, dù là Văn Lục đứng cách vụ nổ gần ba trăm mét cũng bị thổi bay vút đi. Thoáng chốc đã vọt qua phiến đá rộng giữa đỉnh thác nước. Bên trái, Ma Lang đang dương dương tự đắc: - Cạc cạc…Còn phải cảm ơn ngươi nha. Hiện tại thân thể của bổn tọa đã tiến hóa lên bậc hai. Cứng rắn còn hơn kim thân bất diệt của phật môn. Các ngươi làm sao đánh bại ta…làm sao đánh bại ta đây? Ha ha… ách. Còn chưa đợi hắn khoác lác hết đã thấy từ phía đối diện phiến đá bay sang một đạo “lưu tinh”. Mà hướng bay của nó, hẳn là nhằm thẳng Ma Lang mà tiến tới, hiển nhiên ai cũng biết sự thể có lẽ… không tốt lành gì. PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996