Hồn Thuật

Chương 324 : Chiến(4)

Hồn Thuật Tác Giả: VôSongLinh Chương 325: Chiến(4) Thủ Hộ Giả Lê đang muốn đề lực để tiêu diệt Ma Lang trước khi tên này “câu giờ” đạt tới không gian cấp, chợt nhìn thấy đạo “lưu tinh” bay từ phía bên kia sang liền nở nụ cười, thân ảnh bay vụt đi, thoáng chốc đã vượt qua phiến đá giữa đỉnh thác. xem tại Trong khi lão già họ Cốt lẫn cả mọi người còn chưa hiểu tình huống ra làm sao thì từ trong bóng đen đang bắn tới vang lên tiếng cười quái dị: - Tên nào vừa kêu thân thể cứng rắn hơn “kim thân bất diệt” đó. Ăn của anh mày một cước… hắc hắc… Ma Lang nghe vậy há to ba cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm thốt: - Ngươi đúng là chán sống rồi… Đừng nói một cước, dù là ngàn cước, kết quả chỉ có ngươi gãy chân mà thôi… cạc cạc… Ma Lang vừa nói xong, ở trên phiến đá giữa đỉnh thác, mọi người trong tổ đội số mười hai khóe miệng đều co giật một trận, trong lòng hung ác thầm nghĩ: “Muốn đấu thân thể với lão đại? Thật không biết chữ “chết” viết ra làm sao”. Bên cạnh, một số đệ tử khác của tu thuật giả Đại Việt tràn ngập lo lắng. Lúc trước thân thể của Ma Lang còn đang ở “cấp một” đã có thể chống lại một kiếm của Thủ Hộ Giả Lê đủ biết nó cứng rắn thế nào, hiện tại hắn lại mới lên cấp đâu đấy. Bất quá khi nhìn thấy vẻ mặt đám người Vân Trọng giống như đang vui mừng khi người gặp họa thì nhịn không được nổi nóng, muốn xông ra hỗ trợ Văn Lục một trận. Tuy nhiên ngay khi biết Văn Lục tu luyện cả thể thuật thì cả đám đều nghệt mặt ra, tiếp đó hả hê chờ mong kết quả sắp tới. Thể thuật là một môn thuật pháp cổ xưa, do bộ tộc Đại Lạc tu luyện. Sau này nhờ có Mầm Thế Giới, những thuật pháp cổ xưa của hai bộ lạc Đại Âu và Đại Lạc trở thành công pháp đặc biệt và chỉ người có huyết thống chính thức của hai bộ lạc mới được phép tu luyện. Thật không hiểu một kẻ xuất thân “chân đất mắt toét” như Văn Lục lại có được. Chẳng qua “tồn tại tức là chân lý”, nếu Văn Lục tu luyện tới hiện tại mà vẫn chưa bị các vị lão thành “sờ gáy” thì có nghĩa là hắn có tư cách và được phép tu luyện hai môn thuật pháp đó, người khác cũng không nên thắc mắc làm gì. Dù sao tu vi và thần thông là do mồ hôi và nước mắt của tu thuật giả, nếu thuật pháp dựa vào Mầm Thế Giới và tu luyện tới cực chí cũng không chút nào thua kém hai môn mà Văn Lục đang tu luyện. Long Quân Thiên Đế ngày trước khi tu vi còn thấp kém, chỉ dựa vào một bộ thể thuật đã đủ tung hoành trời nam đất bắc, trên rừng diệt linh thú, dưới biển diệt giao long, đủ biết sự lợi hại của nó. Hiện tại Ma Lang lại dám khiêu chiến Văn Lục, kẻ đã tu luyện thể thuật tới tầng tám viên mãn, thật làm người ta muốn nghẹn họng. Thảo nào nhóm đệ tử tu thuật lúc này kẻ nào vẻ mặt cũng hưng phấn bừng bừng, không có chút gì gọi là tâm tình giúp đỡ. Phía ngoài, Ma Lang đang mở ba chiếc miệng cười cạc cạc. Hắn nãy giờ chỉ phòng thủ mà không trả đòn chẳng qua là đang thiêu đốt tinh huyết đổi lấy tu vi. Chỉ cần hơn chục phút, hắn hoàn toàn có thể đạt tới cấp độ không gian giả, lúc đó cả cái thượng giới của Địa Cầu Đại Hội Giới này làm gì còn ai có thể chống lại hắn, trời ặc ưng trải rộng cánh. Ách.. chỉ là thân thể có chút “lập dị” mà thôi. Ma Lang đang “dâm ý” dào dạt, bất chợt một điểm đen lao rầm vào cái đầu ở giữa. “Bụp…” Cái đầu ở giữa của Ma Lang nổ văng tung tóe, cái đuôi ngắn cũn quẫy mạnh, thân hình… hai đầu mau chóng lùi lại, miệng đồng loạt thốt lên: - Không… không thể nào… Khóe miệng Văn Lục khẽ nhếch: - Không có gì là không thể. Kim cương bất diệt… ừm… không sai. Chân của ta cũng đau đau đấy… Ma Lang lúc này có cảm giác muốn hộc máu. Đập tan một cái đầu cứng rắn mà chỉ có… ‘đau đau’. Chân hắn làm bằng cái gì a? Còn chưa kịp mọc ra cái đầu mới, bóng ảnh Văn Lục lần nữa ập tới. Văn Lục xưa nay là kẻ thấy chó rớt xuống nước lại oanh tạc thêm cho cục đá, làm gì hắn để cơ hội cho Ma Lang phục hồi? Lúc trước bị vụ nổ ép văng đi, bất quá Long Ảnh Hóa Hình Bạo của Văn Lục cũng không phải để ngắm, thân thể của hắn ngoài bị bắn sang bên này thì cũng không tổn thương gì. Không nghĩ tới vừa bay sang lại thấy Ma Lang đang dương dương tự sướng, Văn Lục liền đối hướng nện cho hắn một cước. Thủ Hộ Giả Lê cũng cực kỳ tinh ý, nhảy phắt sang bên kia, một hư ảnh kiếm khổng lồ vung ra, chặn đúng hướng lão già họ Cốt đang lao đến khiến tên này phải dừng phắt lại thân hình. Lão già họ Cốt những tưởng một chiêu Cuông Phong Ma Trảm của mình có thể xé nát Văn Lục, ai ngờ Văn Lục lại cứng rắn tự bạo Long Ảnh khiến hắn đến một sợi lông cũng chẳng mất. Không những thế còn mượn lực của vụ nổ tăng cường sức mạnh ột cước khiến Ma Lang thiệt thòi nặng. Lão già họ Cốt hiện tại cũng nhận ra tình thế bất lợi thuộc về phía mình, muốn chạy sang hợp sức với Ma Lang nhưng hiển nhiên ý nghĩ này của hắn đã bị Thủ Hộ Giả Lê nhìn thấu. Lúc trước tự tin vào lực lượng bản thân, hung hăng chia làm hai phe hòng ép đám người Văn Lục vào giữa, một chiêu diệt gọn, kết quả là há “mồm mắc quai”, gặp ngay đám “thép rắn”, không những lão bị ép cho thê thảm mà Ma Lang còn buộc phải thiêu đốt tinh huyết để biến hình, mặc dù lực lượng tăng lên nhiều nhưng ma tính sẽ chiếm lĩnh tinh thần, coi như qua được kiếp này, Ma Lang cũng chính thức không phải là Ma Lang ngày trước nữa, mà chính là một kẻ chỉ biết giết chóc tàn độc không có lý chí. Còn một điều nữa mà Ma Lang vẫn không biết chính là tình huống này ở những người tu luyện ma công cũng không thiếu, bị ma hóa lên tới cấp độ không gian giả này nếu là diễn ra ở ma giới thì không sao. Nhưng nếu ở khu vực khác ắt sẽ gặp thiên kiếp khủng bố. Thiên kiếp này là quy luật của không gian ngũ hành, nó không thuộc phạm trù vượt cấp như các tu luyện giả khác mà thuộc dạng… hủy diệt. Có nghĩa là thiên kiếp sẽ buông và ngày càng cường đại cho tới khi Ma Lang hồn phi phách tán thì thôi. Dù sao vượt một loạt cấp từ tu vi nhỏ yếu lên tới không gian giả đã là một điều nghịch thiên rồi. Nếu không đám người tu luyện ma công khác đã ma hóa hàng loạt. Ngay cả khi Ma Lang bị ma hóa cấp độ không gian ở Ma Giới dù không gặp thiên kiếp cũng không tốt lành như tưởng tượng. Thử nghĩ xem nơi nào có thể dung túng một kẻ không có lý trí, chỉ biết giết chóc? Hiển nhiên là không, nhất là bên trong thân thể Ma Lang đã biến hình lại có “ma hạch” chứ? Thứ này quả thật mười phần hấp dẫn tu ma giả… Lão già họ Cốt lúc trước mới từ ma giới trở về địa cầu liền truyền cho Ma Lang phương pháp dùng tinh huyết thiêu đốt để thăng cấp này chẳng qua để đề phòng vạn bất đắc dĩ gặp đối thủ không thể chống lại thì hắn sẽ có thêm một tay đấm hùng mạnh. Cho dù Ma Lang xong việc chết đi thì đối với hắn cũng giống như mất đi một pháp bảo thôi, tùy tùy tiện tiền liền có thêm một quân bài chưa lật. Chỉ ngại cho tên thiếu chủ ma môn, bị người “âm” còn không biết, trong lòng lại thầm cảm ơn rối rít tới lão già họ Cốt đã bày cho hắn biện pháp “khủng bố” như vậy. Lúc này, Ma Lang vừa giật lùi về phía sau tránh cước thứ hai của Văn Lục, vừa hận hận nói: - Ngươi dù phá được một cái đầu của ta thì thế nào, mà hai đầu thì làm sao? Ngươi vẫn không thể nào tiêu diệt được bổn tọa… Ta… vĩnh viễn bất tử… Linh thức mạnh mẽ của Văn Lục bao chùm toàn bộ khu vực, cảm giác được Ma Lang muốn tránh né, một cước liền để lại tàn ảnh, quặt theo một chiều khó tin chặn trước một cái đầu của Ma Lang, miệng cười nói: - Bất tử? Từ này thật thú vị… Mọc một cái đầu mới cần một lực lượng lớn. Ta liên tiếp phá các đầu của ngươi xem ngươi kiếm đâu ra lực lượng để mà bất tử. Ma Lang nghe vậy sợ hãi thốt: - Ngươi… Văn Lục không để ý, vẫn thao thao bất tuyệt: - Ta phát hiện ra ngươi không cách nào kìm hãm việc mọc đầu mới. Nói cách khác, đầu phá đi lại tự mọc lên, đó chính là điều bắt buộc. Cho nên.. hắc hắc… ăn của anh mày một cước… “Bụp…” Dù đã tránh né, cái đầu ngoài cùng bên trái của Ma Lang lại bị một cước chuyển hướng đột ngột của Văn Lục đập tan. Chiếc đuôi ngắn quẫy mạnh, Ma Lang bật ra xa, chiếc đầu bên phải và chiếc đầu ở giữa vừa mọc lên nghe được Văn Lục nói thì trắng bệch, hiển nhiên Văn Lục đã “bắt đúng bài” của Ma Lang rồi. Mọi người đứng trên phiến đá giữa đỉnh thác đang thắc mắc hôm nay Văn Lục quái lạ lại nói nhiều trong chiến đấu như vậy. Té ra là đang đả kích đối thủ, khiến Ma Lang vô cùng sợ hãi liên tiếp quẫy đuôi chạy ngược dòng nước hòng trốn về phía trung tâm đỉnh núi. Bất quá lực lượng quẫy đuôi của Ma Lang cũng vô pháp so sánh với sức bật cặp chân của Văn Lục. Chỉ hai nhịp nhún, Văn Lục đã chặn phía trước khiến Ma Lang hận tới ngứa răng. Phía bên cánh phải, Thủ Hộ Giả Lê vừa chạy sang đã chiêu chiêu trí mạng. Lối đánh của Thủ Hộ Giả Lê thuần túy là cực độ công kích, tầng tầng lớp lớp kiếm ảnh khiến lão già họ Cốt không có một chút cơ hội để thi triển ma công, toàn thân trên dưới đã dính vô số vết thương. Mặc dù chưa có vết thương trí mạng nào nhưng lão già họ Cốt vẫn cảm giác mình như đang dần dần bị đưa tới “mép hố”, một cái bẫy giống như đang được giăng ra. Kinh nghiệm chiến đấu gần ngàn năm cảnh báo cho hắn biết, thanh niên tu thuật giả Đại Việt trước mặt cực kỳ không đơn giản. Nếu không có biện pháp, ắt hẳn mình sắp phải trả giá đắt, thậm chí là cả tính mạng. Ý nghĩ vừa tới đây, ánh mắt lão già họ Cốt chợt co rút kịch liệt. Lão phát hiện ra những kiếm ảnh Thủ Hộ Giả Lê phát ra bị ma khí của lão đánh bật ra có điều cổ quái. Bình thường kiếm ảnh bị đánh bay ra thường thường hết lực liền tan vào không khí, tuy nhiên những hư kiếm của Thủ Hộ Giả Lê lại không như vậy. Mặc dù bị chao đảo chập chờn vô định hướng văng ra xa nhưng nói chung quang mang của nó vẫn cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ mấy nhịp hô hấp, Thủ Hộ Giả Lê đã tung ra hơn vạn kiếm ảnh, nếu đợi cho vài vạn kiếm ảnh cùng tế xuất… nghĩ thôi toàn thân lão già họ Cốt đã đổ mồ hôi lạnh. Một kiếm ảnh đã đủ gây cho hắn các vết thương trên mình càng đừng nói tới vài vạn kiếm… Cảm giác nguy hiểm đại tăng, lão già họ Cốt cắn răng mặc kệ kiếm ảnh vượt qua tầng tầng ma khí lấn vào da thịt, tay trái rút từ trong đai lưng trữ vật ra một chiếc túi lớn, miệng oán độc từng chữ: - Hừ! Không nghĩ tới lão phu cũng bị ép tới tình cảnh này. Vậy các ngươi đều chết cho lão phu… PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996