Hồn Thuật
Chương 322 : Chiến(2)
Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương 323: Chiến(2)
Lão già họ Cốt nói từng tiếng rít qua kẽ răng, hiển nhiên là bị Thủ Hộ Giả Lê chọc tức không nhỏ. Chẳng qua đứng bên cạnh Thủ Hộ Giả, cô nàng sát thủ lại trời đất đều không sợ nhẹ giọng nói:
- Kiêu ngạo? Người khác có thể nói chúng ta kiêu ngạo nhưng ngươi thì không có tư cách đó. Một lão già gần ngàn tuổi, đáng tuổi tổ tông chúng ta, lại không biết xấu hổ chạy về lên mặt. Ngươi có tư cách trước mặt chúng ta khoa chân múa tay sao?
- Ngươi…
Lão già họ Cốt cứng họng, giơ tay chỉ về phía cô nàng sát thủ, khuôn mặt vặn vẹo một hồi nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Một lúc sau lão già giận quá hóa cười:
- Được! Được lắm đám nhóc con. Không nghĩ tới lần này về địa cầu lại ăn thua thiệt như vậy. Chẳng qua…
Nói tới đây lão già quỷ mị nhìn một lượt nhóm đệ tử tu thuật giả Đại Việt rồi quát lên:
- Chẳng qua… đều chết cả đi cho lão phu…
Lời còn chưa rứt, hai cánh tay lão già họ Cốt đã vung lên, ma lực lượng đen kịt cuồn cuộn bung ra hòng một đòn bao chùm toàn bộ nhóm đệ tử tu thuật giả Đại Việt vào. Nhưng là làm sao đám người Văn Lục lại không có phòng bị đây. Chỉ thấy đại đao sau lưng Văn Lục cấp tốc bay vút lên, bắn về phía lão già, mà bản thân hắn cũng thoáng chốc đã xuất hiện phía sau thanh đại đao, hai tay nắm lấy chuôi, lực lượng ào ào tuôn tới, miệng quát lớn:
- Ngươi muốn chết….
Mà ở phía sau Văn Lục, Thủ Hộ Giả Lê và Hương sát thủ cũng phản ứng không chậm. Bạch Ngân Diện Tiên Tử mau chóng ra một loạt mệnh lệnh, nhóm đệ tử tu thuật giả trải qua nhiều cuộc chiến, lâm nguy không loạn cấp cấp xếp thành một đồ án kỳ lạ. Mà Thủ Hộ Giả Lê cũng đồng thời rút kiếm thần, nhằm hướng Ma Lang mà tiến tới.
“Oanh…”
Ma khí và đao mang khổng lồ của Văn Lục va chạm kịch liệt, cả hai đều bị đẩy văng về phía sau. Không chỉ Văn Lục kinh dị mà bản thân lão già họ Cốt ánh mắt cũng tràn ngập vẻ không tin tưởng nhìn hai bàn tay chảy máu của mình. Mặc dù nhìn không thấu lực lượng của lão già, nhưng Văn Lục ban đầu cũng chỉ đoán là cấp bậc hiện tại của lão cũng bị giảm sút vô cùng, không nghĩ tới dưới một đao của Văn Lục mà cũng chỉ bị xây sát nhẹ hai lòng bàn tay.
So với Văn Lục, lão già họ cốt lại càng chấn kinh rồi, hơn ai hết lão hiểu rõ lực lượng trong cái thân thể thiếu niên này. Một chưởng tung ra, ít nhất cũng phải đạt tu vi cấp mười của tu luyện giả, mặc dù không nói tung hoành vô địch ở địa cầu, nhưng cũng đủ để so đấu với các trưởng lão của các thế lực. Như vậy đối phó với đám “nhóc con” hiển nhiên không phải động chân động tay quá mức. Chỉ là sự thật luôn phũ phàng, ngay chiêu đầu tiên lão liền lâm vào hạ phong. Trong lòng lão già “sóng động ngập trời”, không thể tin tưởng nổi làm sao một đệ tử còn chưa tới một giáp lại có tu vi kinh khủng như vậy.
“Kẻ này nếu để tồn tại, nhất định về sau sẽ thành mối đại họa. Phải diệt trừ từ bây giờ, may ra còn có cơ hội”.
Trong lòng lão già họ cốt thầm nghĩ, ánh mắt lạnh lùng đặt toàn bộ lên người Văn Lục. Mà phía đối diện, Văn Lục cũng bình thản quan sát lại, hắn mặc dù có chút giật mình nhưng hiển nhiên lực lượng của đối phương cũng không phải không thể đánh bại.
Ma môn tu luyện ma công, linh hồn lực luôn luôn là điểm yếu của bọn họ. Suốt cuộc đời chém chém giết giết vô độ tùy ý, đi ngược lại bản tâm, cho nên oan khí luôn bám vào linh hồn bọn họ khiến tinh thần lực so với các dòng tu luyện khác kém hơn nhiều. Chẳng qua với cấp độ của lão già hiện tại, Văn Lục cũng khó lòng tin tưởng Hồn Thuật của mình có thể ảnh hưởng tới lão.
Không rườm rà lải nhải mấy lời vô nghĩa, ngay lập tức Văn Lục lại vung thanh đại đao. Một hư ảnh đao mang dài tới hơn trăm mét xuất hiện, mà khởi nguồn của nó chính là thanh đại đao Văn Lục đang cầm. Thuần túy một đao chém nghiêng ra, uy thế khổng lồ khiến lão già cũng phải nhíu mày.
Từ trong đao mang khổng lồ này, lão già họ cốt cảm giác được một tia bá đạo. Không sai.. chính là bá đạo. Một khi bước vào chiến đấu, Văn Lục bất chấp mọi thứ, trong lòng chỉ có một chấp niệm duy nhất… đem địch thủ dẵm nát dưới chân, đao phong mang đầy uy hiếp, coi khinh đối thủ, làm cho đối phương phải lâm vào trạng thái sợ hãi, lại phong tỏa tứ phía, không để đối phương có cách nào trốn tránh mà phải trực diện tiếp đón. Đây chính là điều Văn Lục lĩnh ngộ khi chứng chiến Lệ Phong trưởng lão hoành hành ở địa cầu. Nếu lúc đó để hắn lĩnh ngộ đầy đủ, ắt hẳn một đao này còn uy thế gấp nhiều lần hiện tại.
Cảm nhận được đao mang uy hiếp, bản thân lại không cách nào trốn tránh dường như chỉ cần nhích tới chỗ nào đao mang liền ập tới đó. Hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm chồm ra hai phía rồi nhanh chóng thu vào trong ngực. Một quả cầu ma khí to như quả bóng đen ngòm hiện ra.
- Xem Vô Thượng Ma Cầu của lão phu….
“Oanh… uỳnh… uỳnh…”
Đao mang cùng quả cầu ma khí va chạm kịch liệt, đẩy văng những người đứng ở trên phiến đá bật ra ngoài. Cũng may trên đỉnh núi này đã có thể phi hành, mặc dù tiêu hao lực lượng kinh khủng nhưng mọi người cũng không có ai chật vật rớt xuống dưới.
Ma khí lẫn đao mang đan xen cuồng loạn như giông bão, ẩn ẩn che lấp tầm mắt lẫn linh thức của mọi người khiến những người có mặt ở bên ngoài không thể quan sát tình huống bên trong. Chỉ nghe từ đám cuồng loạn phát ra tiếng cười lập dị:
- Cạc cạc… chỉ có một chút công phu như vậy cũng đòi đối đầu lão phu? Thật không biết trời cao đất rộng… Toái Cốt Chưởng…
Văn Lục vốn dĩ cực kỳ tiết kiệm lời trong khi chiến đấu, nhưng mà nghe lão già cuồng tiếu châm trọc, hắn cũng nhịn không được hừ lạnh:
- Lão mắc dịch! Liệu có vui mừng quá sớm… Long Ảnh Hóa Hình…
“Ngao…”
Một hư ảo rồng Đại Việt dài tới hơn ba trăm mét nhanh chóng hiện ra, thoáng chốc đã hội tụ y như một con rồng thật, thậm chí từng đường vân của vảy cũng hiện rõ ràng. Thân thể con rồng màu đỏ rực quấn quanh thân thể của Văn Lục, tiếp đó lại rống vang một tiếng đầy uy thế, ầm ầm lao về phía lão già họ Cốt. Tiếng long ngâm vang vọng khiến Ma Lang đang đối chiến kịch liệt cùng Thủ Hộ Giả Lê ngoài khu vực nước chảy gần đỉnh thác nước cũng giật mình lộ ra sơ hở.
Thiên phú chiến đấu của Thủ Hộ Giả Lê quả nhiên lợi hại vô cùng, chỉ một thoáng ngẩn người của Ma Lang, Thủ Hộ Giả cũng bắt được rõ ràng. Kiếm Thần liên tiếp điểm ra mười hai kiếm, hư kiếm ảnh nháy mắt đã tập kích lên mười hai bộ vị trên thân thể Ma Lang khiến tên này toàn thân bao chùm trong ma khí cũng phải sững người.
“Bụp…”
Một đoàn huyết hoa nổ tung tóe trước ngực Ma Lang hiện ra một vết rách cực kỳ khủng bố.
“Bụp… bụp… bụp…”
Liên tiếp các tiếng nổ vang lên khắp thân thể Ma Lang, đôi mắt trợn trừng không tin tưởng của hắn sợ hãi nhìn xuống, hai tay không ngừng rối rít muốn đem các vết thương đắp lại. Chẳng qua các vụ nổ càng ngày càng kịch liệt, khiến toàn thân Ma Lang bị tàn phá xơ xác.
- Khốn khiếp! Ngươi dùng tà pháp gì?
“Bụp..”
Ma Lang rống giận hét lớn, đôi mắt đầy hận thù nhìn về phía thủ hộ giả đang tiêu sái với bộ áo trắng, eo thắt long đai đứng lơ lửng trên mặt nước chảy xiết.
- Thức thứ chín trong Thập Nhị Kiếm Thế… Huyết Bạo…
Thủ Hộ Giả Lê nhàn nhạt phun ra một câu khiến Ma Lang nghe xong nghiến răng nghiến lợi:
nguồn
- Ngươi bức ta! Đây là ngươi bức ta…
Nói đoạn, máu của Ma Lang đang tuôn ra như suối từ các vết thương bỗng nhiên chảy ngược lại trước ánh mắt kinh ngạc của Thủ Hộ Giả. Ngay cả những giọt máu đã theo dòng nước chảy ra hòng theo dòng thác đi xuống cũng bị lôi ngược trở về, chốc lát đã chui toàn bộ vào trong cơ thể Ma Lang. Càng đáng sợ là dưới cảm nhận của Thủ Hộ Giả Lê, tu vi của tên Ma Lang này đang tăng lên vùn vụt, nếu cứ để như vậy e rằng chẳng mấy chốc mà tu vi của hắn vượt qua được Thủ Hộ Giả. Kiếm Thần vung lên theo từng quỹ tích mờ ảo, cả thân hình Thủ Hộ Giả Lê như đột nhiên biến mất khỏi vị trí. Trong chưa đầy nháy mắt, thân ảnh Thủ Hộ Giả Lê đã xuất hiện ở trước mặt Ma Lang, kiếm thần đâm ra, nhanh chóng nhằm hướng đầu của Ma Lang xuyên tới.
Bỗng nhiên… sắc mặt của Thủ Hộ Giả Lê chợt biến, thân hình cấp tốc lùi về sau:
“Bụp…”
Chỉ thấy chiếc đầu của Ma Lang dữ tợn vặn vẹo rồi đột ngột nổ tung, khí lãng phả ra tứ phía. Chẳng qua, từ trên chiếc cổ đó mọc ra ba mảng thịt đỏ lòm. Còn không đợi Thủ Hộ Giả Lê kịp phản ứng, ba mảng thịt đã biến thành ba cái miệng, răng nhọn lởm chởm. Mà ở phía dưới thân mình của Ma Lang cũng kịch liệt biến đổi. Cả hai tay hai chân hắn vặn vẹo một hồi, tiếp đó như bị rút ngược vào trong mình…Một “cục thịt” có ba cái đầu…
“Bụp…”
Phía hạ thể Ma Lang nổ tung, một mảng thịt nhanh chóng mọc ra… một cái đuôi dài như đuôi rắn. Hiện tại… Ma Lang liền có hình dạng của một con rắn ba đầu. Chẳng qua ba cái đầu trông thật ghê rợn như những bông thực nhân hoa phủ đầy máu. Mà cái đuôi của hắn cũng không dài như đuôi rắn mà ngẵn cùn cũn, bộ dạng thật buồn cười. Nhưng mà từ lực lượng trên cơ thể của “quái vật” này, sắc mặt Thủ Hộ Giả Lê ngày càng thêm khó coi…
Ba chiếc đầu quái vật đều ngửa lên trời hú dài một trận, tiếp đó đồng loạt cười quái dị:
- Hắc hắc! Ngươi ép buộc bổn tọa phải chuyển thể hình dạng kịch cỡm như vậy. Không tra tấn hành hạ ngươi muôn kiếp, làm sao hả cơn giận của bổn tọa…. Đi chết đi…
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
15 chương
50 chương
100 chương
461 chương