__Paris__
09:00 pm
_Cô bé ngốc? Ở đấy..em sống,có tốt không? Con bé cứng đầu..mà anh biết, có nhớ.. đến anh,không hả?-Đưa mắt lên bầu trời,anh bất giác cười nhạt,đường lối dọc tim,cũng thoáng chút đau dần_Anh thật ngốc,tại sao lúc đó,lại ngớ ngẩn như vậy? Anh có cơ hội mang em đi,tại sao,anh lại không làm được? Không phải..anh không biết ích kỷ,mà là..anh hoàn toàn ích kỷ hơn bao giờ,chỉ là lúc đó..-Khép chặt hàng mi cong,anh tĩnh lặng,giữa màn đêm bao bọc,hình ảnh thân quen,cứ đâu đó hiện dần_Xin lỗi, anh lại như vậy nữa rồi, nếu để ông nhìn thấy, lại trách anh vô dụng mất,Khiết Như! Người thương mãi mãi không thể khác,nhưng mà..cách yêu thương,có thể khác đúng không? Chậm lại một chút,nhưng mà..là lâu cả đời,đúng chứ?-Mở vội đôi mắt to,anh nhẹ nhàng,nhìn toàn cảnh lần nữa,mùi sương đêm,cứ xuyên thấu qua nhiều.
_Thằng cháu khờ, nếu cháu nhớ nó, thì cứ việc bay sang đó, tội gì..phải đau khổ như vậy?-Lắng đọng giữa màn đêm,giọng nói ông,như ánh đèn chói lọi,là anh nhớ nó,anh thật sự nhớ nó.Cúi mặt xuống hồi lâu,anh khẽ cười xoay vội,cái lắc đầu,vẫn luôn luôn thường trực_Suy cho cùng, hai đứa không hề có quan hệ, nếu yêu nhau,cũng là một chuyện đáng mừng,nhưng mà..mọi thứ đối với hai đứa, còn quá sớm,ông cũng hiểu,cháu đang suy nghĩ gì. Là anh em suốt 9 năm qua, có lẽ..con bé..không bao giờ chấp nhận được,người anh mà nó tôn kính, lại đem lòng yêu mình.Điều này..thì ông hiểu rất rõ-Đưa mắt nhìn vào ông,anh lẳng lặng cười nhạt,chậm một chút,hình như đã sai rồi_Cháu nên suy nghĩ cho kĩ, trước khi đưa ra quyết định, cho sự lựa chọn của mình, còn bây giờ..-Khựng lại một giây,ông nhìn vào anh cau có,nhưng sự yêu thương,vẫn không khỏi buồn cười_Đi ngủ mau lên, cháu của ông, nếu trở nên xấu xí, thì ông già này..mãi mãi không có cháu dâu rồi-Nỗi buồn được xua tan,anh bật cười thành tiếng,là ông nói đúng,hay anh đã nghe nhầm?
________________________
_Em giống như..một chuỗi giấc mơ dài bất tận, sau khi..anh tỉnh giấc, lại phải mơ lại từ đầu.Chúng không có..một điểm dừng nhất định,cũng giống như em vậy. Dù nước có dịu dàng đến đâu,thì đã có bao nhiêu người..nắm được trái tim của nó? Hả? Nhưng dường như..anh là một trường hợp ngoại lệ,vậy..trở về sau này..anh..có còn, chiếm vị trí đó không?-Lẳng lặng rụt bàn tay,Shyz đưa mắt,nhìn vào nó cười nhẹ,chính dáng vẻ này,đã khiến anh rung động_Được rồi, anh không làm phiền em nữa, anh ra ngoài trước đây.Cô bé nhỏ, ngủ ngon-Cho cơ thể hạ dần,anh kiss nhẹ,lên vầng trán nhẳng bóng,về phần ai kia,đang rung cảm từng hồi.
“ Shyz à? Em hiểu những gì anh nói, cũng hiểu được, lý do khiến chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng mà..em càng muốn rời khỏi anh, hình như..em lại làm tổn thương anh, tóm lại, dù em ở lại hay rời khỏi,cũng sẽ làm anh đau khổ,rốt cuộc..thì em nên làm gì đây? ”
_Hạo Duy Thần, anh lý trí một chút,có được không?-Mở vội mắt to hơn,anh cúi xuống nhìn cô bé đang khóc,là nó vờ ngủ,để đánh lừa anh sao?_Hức hức, anh tránh xa em ra,thì anh sẽ chết hay sao? 9 năm qua không có em,không phải..anh vẫn ổn hay sao? Người ở trước mặt em hôm nay, và người con trai tốt bụng đó,không phải là một người hay sao? Anh..
_Đừng nói nữa,anh không muốn nghe đâu,những gì em muốn nói,anh điều biết rất rõ.Giống như em đã nói,suốt 9 năm qua,anh điều sống rất tốt,thậm chí..rất tốt là đằng khác.Nhưng mà..anh sống tốt,cũng là vì ai đây? Anh..từng rất mạnh mẽ,từng hứa với bản thân,anh..không muốn,mình trở nên nhu nhược.Nhưng bây giờ thì sao? Mọi thứ..đều ngoài tầm kiểm soát của anh,cả linh hồn của anh,cũng không là,của riêng anh nữa rồi,mà nó..thuộc về nơi em,em hiểu không hả?-Im lặng ngước nhìn Shyz,nó cảm nhận,thứ gì đó mặn mặn,là nước mắt,nước mắt của anh sao?_Hì thật là..anh lại khiến em cười chê rồi, anh chỉ sơ ý thôi, lần sau..không khóc nữa, em đừng nhìn anh như vậy, được chứ?-Di chuyển nhẹ bàn tay,nó bôi vội,giọt nước mắt ướt đẫm,lau nước mắt cho anh,khái niệm nó chưa từng.
_Xin lỗi anh! Xin lỗi anh, nhiều lắm!
_________________________
“ Đồng Khiết Như..tôi có phải..đã quá ngốc rồi không? Vốn dĩ..em không nên xuất hiện trước mặt tôi,vốn dĩ..là từ 9 năm trước,vốn dĩ..tôi không nên tìm kiếm em,và vốn dĩ..người sai ngay từ lúc bắt đầu,không ai khác..là tôi! Hạo Thy Nhật! ”
Khép chặt bờ mi cong,anh hứng chịu,cơn gió đêm thổi mạnh,thói quen thức khuya,dường như đã in hằn.
*Cộp*
*Cộp*
Lang thang ngoài khuôn viên,cô gái nhỏ,bỗng dừng chân đứng lại,dáng vẻ uy nghiêm,khiến nó phải ngước nhìn.
_Là anh ta? Anh ta vẫn chưa ngủ sao? Mình cứ tưởng, chỉ có một mình, mình không ngủ được chứ?-Tiến dần đến Korean,nó đưa tay,chạm nhẹ vào nơi áo,nhưng cái bước đi,khiến nó suýt xong đời_Nè..anh như vậy là sao đây? Anh có biết..
_Biết gì hả? Biết là..có một con người không biết điều, định dở trò với tôi, nhưng mà..lại không thành công, đúng chứ?-Đưa mắt nhìn ai kia,nó bất ngờ im lặng,thái độ này,thật không giống Korean_Không phải..có Shyz ở bên cạnh em sao? Đáng lẽ giờ này..em không nên ra đây mới phải,tại sao..lại ra đây, nhìn khuôn mặt đáng ghét của tôi?-Trầm lặng ở sau anh,trong bất ngờ,nó không thể đối đáp,lúc ở cùng Shyz,anh ta đã nhìn thấy sao?_Im lặng của em,chính là câu trả lời tốt nhất cho tôi,Đồng Khiết Như,em và chú của tôi,trông rất xứng đôi đó-Quay mặt về phía ai,anh bất giác cười nhếch,hốc mắt cay xòe,cố kìm không bộc phát,là anh ghen sao? Đây là anh ghen sao?
...
P/s: Đến đây thôi nhé m.n:-* sr đã để m.n chờ lâu a~~ Cứ tưởng ta quên cốt truyện luôn rồi ^^ nhưng nhờ sự chèn ép từ mí oppA và mí tềnh iu đẳng cấp, cho nên..ta cố bường và ra^^ *cười*
Trình bày một số lý do như sau:
- Vì chuyện * nội bộ * ta đã quăng đt T^T kết quả là không có đt để xài >"< thế nên..chương trình diếm đt của mấy ổng được đặt ra ^^ xài ké đt + diếm làm của riêng a~ nhìn chung,ta cứ tự nhiên như vậy:-* chắc không bị mí ổng mưu sát đâu ^^ * cười nhe răng *!!!
- Bị cảm T^T là lý do t2 hix hix!!!
- Nhiều công việc đổ dồn vào 1 lúc + tâm lý không ổn định ahuhu:( kính mong m.n thông cảm,đừng BƠ truyện e a~ nhà em không ăn BƠ đâu đấy ^^)!!!
---> Gửi đến #Boss Joe một vài câu sau:
- Ip của anh xài rất tốt ạk ^^ có cơ hội..cho em diếm tiếp nhé:-*:-*:-*
Thân:)
...
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
35 chương
40 chương