Anvert..con chịu về rồi sao? Mẹ còn tưởng,con không muốn,trở về nhà nữa chứ?-Giữ lấy bàn tay anh,người đàn bà,trên chiếc giường cất giọng,âm điệu thều thào,như không còn hơi sức.Chăm chú vào mẹ hơn,anh im lặng,để cảm nhận hơi ấm,mẹ anh luôn vì anh,mới trở nên như vậy_Cậu Tôn? Cậu xem lời nói của mẹ cậu,không có trọng lượng hay sao? Cậu đã về thăm tôi,tại sao,lại không nói chuyện,hả?-Cúi gằm mặt cười khì,anh ngước lên,nhìn vào bà,thở nhẹ. _Dĩ nhiên là không rồi,con luôn luôn,coi trọng lời nói của mẹ,cho nên..con đã quyết định,kể từ ngày mai,con sẽ dọn về đây,cũng sẽ nghe lời ba,quản lý công việc trong tập đoàn,làm tròn trách nhiệm của một đứa con,với ba và mẹ,được chứ?-Nhìn vào đôi mắt anh,bà mỉm cười,thay một lời ưng thuận,con trai của bà,thay đổi đến thế sao? Từ một người không xem ai ra gì,tính cách kiêu căng,vậy mà hôm nay,lại biết suy tính trước,quả thật,có gì đó lạ lạ. _Anvert! _Dạ,có chuyện gì sao mẹ? _Có phải..con đã có đối tượng rồi phải không? Cho nên..mới thay đổi như vậy? Nói mẹ biết,có phải hay là không? Đưa tay khẽ gãi đầu,anh bối rối,nhìn vào mẹ cười gượng,đối tượng thì đã có,nhưng không phải của anh! _Giờ này cũng khuya rồi,mẹ xinh đẹp của con,nên đi ngủ sớm thôi,nếu không..ba sẽ lại mắng con,không biết yêu thương,vợ của ông ấy mất! Vờ hài lòng với anh,bà cố gắng,cất lên tiếng cười nhẹ,không có đối tượng,cớ gì phải bối rối? _Cô bé đó..chắc hẳn là rất xinh,đúng chứ? ________________ Lướt ngang qua người ai,anh cảm nhận,thứ gì đó nhói nhói,không muốn tổn thương,vẫn tiếp tục tổn thương. Xiết chặt hai nắm tay,nó mím chặt,bờ môi hồng uất nghẹn,câu nói của anh,hoàn toàn là đả kích. _Phải-Bất giác dừng chân,anh im lặng,chờ tình hình tiếp diễn,về phần ai kia,đang cố gắng xoay người_Anh nói đúng rồi đó,tôi và chú của anh,rất xứng đôi với nhau,cũng rất yêu thương nhau,tình cảm từ trước đến giờ,vẫn không hề thay đổi,anh vừa lòng chưa hả?-Gân cổ hét to lên,con người kia,ngay tức khắc quay vội,nó rời đi,và quyết định chạy đi. Cúi xuống nhìn vào tay,anh cười nhếch,đưa chiếc hộp lên vội,cái gì đây? Là nhẫn đính hôn à? _Lúc tôi ra nước ngoài,không phải..tôi đã hứa,sẽ mang thật nhiều quà,về cho em hay sao? Đây..chính là quà tôi muốn tặng,nếu em nhận nó,đồng nghĩa,việc sẽ có tất cả.Nhưng mà..sao lại khó đến vậy? Đồng Khiết Như..chúng ta phải tổn thương nhau,cho đến bao giờ đây? _______________ 11:00 pm *Cộp* *Cộp* Bước giữa con đường khuya,nó cúi mặt,rồi tiếp tục đi thẳng,cái sở thích quái dị,khi đi chẳng nhìn đường. _Một bước,hai bước,ba bước..mình cứ đếm như vậy,trời sẽ sáng nhanh thôi! _Trời còn chưa sáng,em đã mất mạng rồi,còn ở đó,chờ bình minh xuất hiện!