_Mẹ ơi..-Choàng tỉnh sau cơn mơ,nó đảo mắt,nhìn một lúc nhiều thứ,không gian vẫn im lìm,không có gì khác lạ_Đồ ngốc,chỉ là mơ thôi,làm gì..bà ấy,cần đến mày nữa chứ?-Hít rõ một hơi dài,con người kia,dùng tay gạt vội nước,lời an ủi,đôi lúc thật dễ nghe. *Cạch* _Chịu dậy rồi sao? Tôi cứ tưởng,em sẽ không bao giờ dậy chứ?-Ung dung đối diện ai,anh cất vội câu nói,từng bước chân,vẫn đều đặn đến cùng_Đồng Khiết Như,suốt 9 năm qua,có phải..em..luôn nhớ đến bà ấy hay không? Người..thực tế,không cần em?-Đưa mắt nhìn lên anh,nó khe khẽ gật đầu,nói cách khác,không bao giờ quên được. _Tôi vẫn muốn..bà ấy có nỗi khổ,khi rời bỏ tôi..là vì..bất đắc dĩ,tôi vẫn muốn..bà ấy tìm lấy tôi,và tôi vẫn muốn..mình gặp được bà ấy,anh có hiểu không?-Ngấn nước dần hiện ra,anh im lìm,quay mặt sang phía khác,làn môi êm,vẫn cố gắng lấp lời_Được rồi,không nhắc nữa,tôi phải đi rữa mặt,có chuyện gì,một chút..tôi với anh sẽ nói sau-Biểu hiện cái gật đầu,anh từ từ xoay người lại,về phần ai kia,chỉ lẳng lặng mỉm cười. “ Đồ ngốc, nếu em cười..tôi sẽ càng thấy có lỗi,do vậy..hãy đừng cười với tôi ” _________________________ _Ở đây cũng không thông báo,rốt cuộc,em có xem..anh là anh họ,của em không hả?-Khe khẽ cúi gằm,Ji bất giác cười nhạt,cô thật khờ,khi che giấu cảm xúc.Di chuyển về phía cô,Addy bỗng cười khẩy,anh,cũng giống như Ji thôi_Nghe nói,ngày mai là ngày..Tyo kết hôn,chắc hẳn,em đang buồn,vì chuyện đó,đúng chứ?-Im lặng hơn bao giờ,cô cầm lòng cứng cỏi,lớp vỏ ngụy trang,chẳng thể khuất ánh nhìn.Để hai tay trong túi quần,anh đưa mắt,nhìn khung cảnh trước mặt,là vườn hoa,nên thơ mộng biết nhường nào_Cứ tiếp tục im lặng,anh..đi trước đây-Xoay vội người đi,anh không quên,nở nụ cười mệt mỏi,người thương,thật sự không dễ tìm. _Addy! Em phải làm sao đây?-Bất chợt dừng chân,anh lên tiếng cười khẩy,làm sao? Thực tế phải làm sao?_Yêu một người rất dễ,nhưng tại sao,khi quên một người,em lại rất khó sống? Rốt cuộc,là tại sao? Tại sao vậy? Hức hức-Đối diện con người kia,anh thở dài tạm bợ,tại sao? Rốt cuộc là tại sao? _Ít ra..em còn có cơ hội,để Tyo trở về bên cạnh mình,có thể..để cậu ta,cảm nhận được tình cảm của em,ít ra..em có thể,đứng trước mặt cậu ta,để chúc phúc.Còn anh..thì sao hả? Cả cơ hội..anh cũng không có,huống hồ..trả lời cho em.Đằng Diệp,không gì là không thể xảy ra,cho nên..hãy cố gắng,giữ lấy người mình thích-Nụ cười hiện hữu dần,sau đó,dần tắt lịm,bước chân anh,cũng lui gót nhanh dần_Chúng ta giống nhau,đều là những kẻ si tình,cho nên..em hãy cố lên,chứng tỏ với mọi người rằng,em và Tyo,vốn dĩ là một cặp-Dõi theo bóng dáng anh,cô bất chợt nín hẳn,giữ lấy người mình thích,không thể tạo điểm tì. _Addy! Em hiểu rồi! _________________________ *Biệt thự họ Tôn* __Phòng khách__ *Cộp* Đặt nhẹ tách cafe,ông đưa mắt nhìn sang anh cười khẩy,đã ngần ấy ngày,ông mới thấy mặt anh. _Cậu Tôn? Cậu còn biết,đây là nhà của mình sao? Tôi cứ tưởng,cậu quên đây,là nhà của mình rồi chứ? Khe khẽ cúi đầu,Anvert vội nghiêm giọng,nếu không phải tại ông,anh đâu xa nơi này. _Ba! Con dù sao..cũng là con của ba,dù tốt hay xấu,vẫn là con của ba.Con về đây,là vì mẹ con,con muốn gặp bà ấy,con cũng muốn biết..tình trạng sức khỏe của bà ấy.Chuyện lúc trước,chúng ta,tạm thời..gạt bỏ,có được không?