Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 213
Editor: Tâm Thường Lạc
Chỉ mặt gọi tên bảo cô tham gia?
Cận Tử Kỳ như có điều suy nghĩ vuốt ve bụng của mình.
Johnny lần đầu tiên nhìn thấy cô đáy mắt thoáng qua hứng thú và âm chí, đó cũng không phải là ảo giác của cô.
Tống Kỳ Diễn khép lại thiệp mời: "Tiểu Kỳ không cần đi, một mình tôi là có thể giải quyết."
"Vậy phía gia đình Rotchell. . . . . ." Tống Chi Nhậm thật sự thì cũng không hi vọng cháu nội vẫn chưa ra đời của mình xảy ra chuyện gì.
"Tôi sẽ an bài tốt." Nói xong, Tống Kỳ Diễn lại dắt tay Cận Tử Kỳ đi vào phòng bếp.
Tống Chi Nhậm lần nữa nhìn thiệp mời bị thả lại trên bàn, nhẹ lay động cái đầu, một tiếng thở dài từ trong cổ tràn ra.
"Em không đi thật sự không sao chứ?"
Cận Tử Kỳ ngắt bỏ gốc cây giá đỗ, ngay sau đó nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh cuốn ống tay áo bận rộn.
Tống Kỳ Diễn làm việc rất lưu loát, nguyên tưởng rằng hắn sẽ tay chân vụng về.
Hắn từ chối không để cho đầu bếp giúp, bảo là muốn tự thân tự lực làm bữa cơm tối dành cho hắn và cô.
"Thế nào, không tin anh sao?" Hắn không ngừng động tác trên tay, khóe mắt liếc cô một cái.
Cận Tử Kỳ cúi đầu để ý giá đỗ: "Chẳng qua là cảm giác có chút. . . . . . Quái, chiều nay em gặp Johnny rồi."
Hàng lông mày đen dày như ngọn núi của hắn đột nhiên nhíu lên, độ cong của làn môi mỏng lại hơi giương lên, thế nhưng biểu tình có chút khó có thể đoán được.
Trong lúc cô vẫn còn đoán tâm tư của hắn, Tống Kỳ Diễn lại vẫy khô nước dính trên tay, một tay kéo lấy lưng của cô, một tay giữ lấy cái gáy của co, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt cạy ra bờ môi cô đang mím chặt, thành thạo mà nhẹ nhàng lên lỏi chơi đùa trong khoang miệng của cô, Cận Tử Kỳ đã sớm quen thuộc sự thân mật của hắn, nhưng ngay tại phòng bếp là nơi chưa từng **, vẫn có chút chịu không nổi.
Hai tay của cô đặt trên ngực của hắn đẩy ra một cái, đầu cũng thoáng nghiêng qua một bên một chút xíu.
Tống Kỳ Diễn nhận ra được cô khẩn trương, lúc buông cô ra, cong ngón trỏ lại gõ vào cái trán của cô: "Cũng không phải người đàn ông nào cũng đều chỉ trung trinh không thay lòng với một người đàn bà giống như chồng em!
Cận Tử Kỳ háy hắn một cái, người đàn ông này luôn cho rằng mình là cực tốt!
Cô xoay người cầm một rổ giá đỗ rửa sạch, "Nếu như phiền phức, em có thể đi cùng anh."
Tống Kỳ Diễn lại lắc đầu: "Không cần, cũng không phải là đại sự gì, cậu ta chỉ là muốn tìm anh ôn chuyện mà thôi."
Động tác rửa rau của cô trở nên chậm lại, dùng khóe mắt lặng lẽ liếc hắn một cái, hắn rất nhanh thì đã nhận ra, hơi nhếch khóe miệng lên, tim của cô khẽ đập loạn, vội vàng rút tầm mắt về.
Ngượng ngùng đi qua cũng là suy nghĩ lăn tăn, Johnny đối với cô ân cần như vậy, quả thực không hợp với lẽ thường.
Mặc dù cô là vợ của bạn hắn, nhưng không đến nổi biểu hiện tùy ý như vậy . . . . . .
Âm thanh của pháo hoa trong đêm giao thừa liên tục không ngừng, sắc pháo hoa rực rỡ nở rộ khắp bầu trời đêm, ánh sáng lộng lẫy, che lấp đi ánh sao lạnh lẽo, trong nhà người giúp việc đều đã chạy tới sân cỏ pháo hoa.
"Nghĩ gì thế? Nhanh qua đây ngồi xuống." Người đàn ông cau mày thúc giục.
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt đang dừng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, gật đầu, thuận theo mà đi tới cái bàn trong phòng ăn.
Chẳng biết Tống Chi Nhậm đã rời đi từ lúc nào, bữa tiệc lớn trong phòng trống rỗng chỉ có hai người họ.
Cái lẩu đặt giữa cô và Tống Kỳ Diễn càng không ngừng sôi trào, hơi nóng ở trước mắt họ giống như sương trắng không ngừng bốc lên cao rồi tản đi, hết đĩa thức ăn này đến đĩa thức ăn khác được sắp xếp ngay ngắn đã sạch sẽ, cả cái nồi lẩu đơn điệu giờ đây đầy màu sắc, tiếng huyên náo bên ngoài đã lấn át cả tiếng lẩu sôi sùng sục.
"Tiểu Kỳ, anh muốn nghe em đàn Piano." Đôi mắt đen bóng của Tống Kỳ Diễn xuyên qua hơi nóng nhìn sang cô.
Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, ngoài cửa sổ pháo hoa đầy trời đẹp như ngọc, thế nhưng hắn lại nói muốn nghe cô đàn dương cầm.
Yêu cầu này có chút đột ngột. Nhưng cô vẫn gật đầu, vô điều kiện thỏa mãn nguyện vọng của hắn: "Dạ."
Nhà họ Tống có một phòng đàn không gian rộng rãi, là mẹ của Tống Kỳ Diễn chuyên môn dùng để luyện đàn ở nhà họ Lam.
Mở đèn phòng đàn lên, trong tầm mắt sáng ngời rộng rãi, là bức màn màu rượu đỏ rũ xuống đất, trong phòng đàn còn có một bàn Piano màu ngà, khi ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, tản ra ánh sáng trong trẻo lành lạnh mà cao quý.
Cận Tử Kỳ đi tới, đầu ngón tay lướt nhẹ qua nắp đàn lạnh như băng, sau đó ngồi xuống ghế.
Cô vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn sớm đã ở đứng ở bên chiếc đàn.
Áo lông màu nâu nhạt cổ chữ V, quần dài màu xám đậm, khí chất của hắn càng nổi bật lên càng tôn quý, trầm liễm.
Tay áo của áo len đã xăn đến khuỷu tay, một tay hắn đặt ở trong túi quần, một tay cầm lon bia, thỉnh thoảng uống một hớp, híp mắt chờ ở chỗ ấy, tư thế rất đủ kiên nhẫn.
Cận Tử Kỳ hơi nheo mắt, nhìn đăm đăm không chớp mắt, nhưng lại quên ngón tay của mình đã đặt ở trên phím đàn.
"Ngẩn ngơ gì thế?" Tống Kỳ Diễn thật lâu không thấy cô đánh đàn, chỉ đành phải đi lên trước để cho cô hoàn hồn.
Cửa phòng đàn bị đẩy nhẹ ra, người giúp việc ôm một người dáng người nho nhỏ xuất hiện ở cửa, Mỗ Mỗ chơi mệt đang ngủ trong lòng người giúp việc, nhìn thấy hai người bên Piano, thức thời mà lui ra ngoài.
"Có đôi khi, chung quy cảm thấy quá hạnh phúc, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng."
Tống Kỳ Diễn quay người lại, thì nghe thấy Cận Tử Kỳ tựa như đang tự nói thầm, cô hạ mí mắt rũ mi, ngón tay thon dài tùy ý mà lướt qua phím đàn, nốt nhạc trong trẻo lưu luyến vàng khắp phòng, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Tống Kỳ Diễn. . . . . . Anh thật sự không có tình nhân ở bên ngoài giống như em nghĩ phải không?"
"Suy nghĩ lung tung cái gì vậy!" Hắn gõ xuống cái trán của cô một cái, mang theo ý cười, đã được quan tâm, tròng mắt đen phát sáng đến kinh người, giọng nói trầm thấp, "Sau này chỉ nên đánh đàn thật hay cho riêng mình anh."
"Xem như là ước nguyện trong năm mới sao?" Cô đắm chìm ở trong mật ngọt.
Tống Kỳ Diễn chợt cách xa cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nghiêng nghiêng khóe miệng: "Em nguyện ý không?"
Cận Tử Kỳ không trả lời, đưa ánh mắt dừng ở trên phím đàn đen trắng đan xen, tiếng nhạc trong phút chốc tuôn ra ở đầu ngón tay.
Cô cũng đã giao cuộc đời còn lại của mình cho hắn, hiển nhiên cũng bao gồm cả Piano. . . . . .
Cả phòng đàn cũng đều được tiếng đàn giương nhẹ quanh quẩn, Cận Tử Kỳ lại một lần nữa rơi vào trong thế giới riêng của mình, đột nhiên quên mất hết thảy, cũng quên mất đang đàn cái gì, chẳng qua là tùy tâm sở dục thôi.
Sau đó, có đôi môi ẩm ướt bỗng nhiên áp ở trên gáy của cô.
Cả người của Cận Tử Kỳ đều giống như là bị điện giật mà run rẩy.
Tiếng đàn cũng vì thế mà kết thúc, với một tiếng nặng nề thẳng thừng vẽ lên một dấu chấm hết không hoàn mỹ.
Cô lại càng hoảng sợ, bàng hoàng, nhưng lại rất nhanh thì đã an tĩnh lại.
Trước khi cô cảm nhận được hơi thở của hắn, hắn đã trước một bước mà kéo cô ra khỏi thế giới mà cô đang đóng chặt trong lòng.
"Đang suy nghĩ gì đó?" Giọng điệu của Tống Kỳ Diễn có chút quái dị, dường như cô chọc giận hắn rồi.
Cận Tử Kỳ rút lại bàn tay mình đang đặt trên phím đàn, nghiêm túc lắc đầu: "Chẳng qua là. . . . . . Không chú ý thất thần thôi."
"Đừng ở trước mặt của anh mà thất thần." Một tay của hắn đặt trên nắp đàn, một tay khác nâng cằm của cô lên.
Cận Tử Kỳ không giãy giụa, thuận theo lực của hắn, hơn nữa còn nhìn hắn.
Bị cô nhìn đến có chút không được tự nhiên, Tống Kỳ Diễn ngượng ngùng mà thu tay, cầm lên lon bia bị hắn tùy ý đặt ở trên đàn dương cầm, rót một hớp to vào miệng, cũng không cẩn thận khiến cho bị sặc, không nhịn được ho khan.
"Anh không sao chớ?" Cận Tử Kỳ đứng lên xem hắn có sao hay không.
Tống Kỳ Diễn lấy mu bàn tay lau đi vết bia bên khóe miệng, ánh mắt lấp lánh mà nhìn sang cô: "Còn có thể đổi nguyện vọng không?"
Cô ngạc nhiên mà đón nhận ánh mắt nghiêm túc của hắn, há miệng, lại bị động tĩnh ở ngoài cửa sổ cắt ngang.
Bên ngoài, "Chíu" một tiếng, chút ánh lửa xông thẳng lên trời, sau đó "bùm" một cái muốn nổ tung lên, tản ra thành một đóa pháo hoa cực lớn thật đẹp. Đóa hoa này vẫn chưa tản đi, ngay sau đó đóa bên dưới lại xông lên bầu trời đêm, nở bung ra. Bầu trời mùa đông sáng lên, sắc màu lấp lánh như bảo thạch không ngừng nhấp nháy rồi lại tắt đi tô điểm cho nó được xinh đẹp như thế.
Lực chú ý Cận Tử Kỳ bị pháo hoa đầy trời kia hấp dẫn, cô cũng bất tri bất giác mà đi tới, cách lớp cửa sổ thủy tinh sát đất trong suốt, nhìn sang từng đóa pháo hoa khổng lồ từ từ biến mất ở trong bóng đêm.
Tống Kỳ Diễn lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau cô, nhìn nụ cười thỏa mãn vui sướng trên mặt cô, cảm giác mảnh trống trải cô đơn trong lòng, đang từ từ từng chút từng chút một được bổ khuyết trở lại.
"Nếu như em thích, chúng ta có thể ra bên ngoài phóng, trong nhà có rất nhiều pháo hoa."
Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt còn tràn đầy ý cười: "Anh đang lấy lòng em sao?"
"Đúng vậy, nếu em không được vui lòng, cả ngày em sẽ phải nhớ đến một người đàn ông khác." Hắn tự giễu mà hừ nói.
Ý cười trên mặt cô chậm rãi thu lại, cúi đầu, nhét bàn tay mình vào lòng bàn tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Không cần thiết. Thật sự, em đã dọn sạch tất cả, nơi này, chỉ có một mình anh."
Dưới pháo hoa đầy trời, một tay khác của cô ấn xuống vị trí trái tim mình, không chớp mắt mà nhìn hắn, giống như là đang tiến hành tuyên thệ trang nghiêm, vứt bỏ đi sự ngượng ngùng và sự kiêu ngạo.
Hắn tiếp cận tới, chống lên cái trán cao thẳng đầy đặn của cô, con ngươi đen như mực sáng lên như muốn chảy ra nước, hắn khàn khàn mà khích lệ: "Những lời này anh thích nghe, sau này có thể nói thêm nữa."
Gương mặt của Cận Tử Kỳ ửng đỏ lên, lời thổ lộ như vậy làm sao có thể nói lần thứ hai?
Không giống với bộ dạng tiểu nhân đắc chí vui vẻ của hắn, cô thiếu chút nữa muốn tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Chẳng biết tại sao, chợt bắt đầu sinh ra cảm giác đang đi vào cái bẫy do hắn thiết kế, nhìn sang đáy mắt hắn ý cười càng ngày càng đậm, cô lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người chạy trối chết.
Vội vã mà chạy về phòng ngủ, che lấy trái tim nhảy loạn bang bang, cô thở phào một cái, muốn nghiêng người đi mở đèn, cả người đã bị khoá lại nhẹ nhàng, sau lưng của cô dán lên một lồng ngực rắn chắc cường tráng.
Cô tựa như một con rối, tùy hắn xoay người mình đối mặt với hắn, áo lông chất liệu vải len cừu mềm mại, mang theo hơi thở chỉ của riêng hắn, cô không tự chủ được mà giơ tay lên nhốt chặt lại thắt lưng gầy gò của hắn.
"Tiểu Kỳ. . . . . ." Hắn vùi mặt vào trong tóc của cô, nhẹ nhàng mà kêu tên cô.
Thật đúng là khi Chân Mệnh Thiên Tử xuất hiện, cô mới đột nhiên hiểu, những người mà lúc trước mình đã thích qua hoặc cho là người mình từng yêu, bất quá là từng trải và có kinh nghiệm, khi cô lớn lên và lột xác, hết thảy tất cả mọi thứ, cũng là vì nghênh đón hắn ra sân.
Hắn đã sớm ở một chỗ khác vào thời gian khác mà chờ cô, khi bọn họ gặp lại, thiên ý thường tại.
Cận Tử Kỳ cũng dùng lực giống vậy mà ôm chằm đáp lại hắn, lúc này, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ muốn cứ tham lam như vậy mà dựa vào trong ngực của hắn, vì hắn có thể xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô mà cảm kích.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
1204 chương
71 chương
26 chương
67 chương
43 chương