Cận Tử Kỳ từ trên lầu đi xuống, bảo an đi theo, dự định đến cổng chính bệnh viện đợi Tống Kỳ Diễn đến. Tính toán thời gian, hắn là nên đến rồi. . . . . . Cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, bên tai lại nghe được bảo an la thất thanh, giống như là đang gọi cô cẩn thận. Cận Tử Kỳ vẫn còn chưa kịp phản ứng, trước mặt bỗng tối sầm, ngay sau đó một bóng dáng chớp tắt, cô lại càng hoảng sợ, che lấy cái bụng tròn trịa của mình lui về phía sau mấy bước, vừa mới ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn. Đầu sỏ mới vừa rồi thiếu chút nữa đụng vào cô không thể nghi ngờ chính là hắn! Khi Tống Kỳ Diễn sắp đâm đầu đụng vào Cận Tử Kỳ, cả kinh vội vàng ngừng bước chân lui về sau, phía sau lưng đụng vào trên cửa. Hai người kinh ngạc nhìn sang đối phương, mắt to trừng mắt nhỏ, ngây ngốc mà cách nhau qua cánh cửa. "Người phía trước còn đi hay không vậy?" Phía sau truyền đến tiếng thúc giục của một bà thím không nhịn được. Cận Tử Kỳ bối rối mà vén lại sợi tóc, cổ tay đã bị một bàn tay hơi lạnh cầm thật chặt. Đó là bàn tay cô quá quen thuộc, trong lòng bàn tay có một ít vết chai, là khi làm việc ở nông trường lưu lại . Sợ rằng đời này cũng không có cách mất đi. Mỗi một lần vuốt ve cô, vết chai đó lại xẹt qua da thịt mềm nhẵn của cô, đều mang lại cho cô một cái cảm giác rùng mình như có dòng điện chạy qua. "Đại thiếu gia!" Bảo an vui mừng mà cung kính cúi người chào hỏi. Trong đại sảnh bệnh viện có người nhà trẻ tuổi của bệnh nhân đi qua, thì thầm to nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa lớn, có hâm mộ, có ngạc nhiên, cũng có hưng phấn, đó xuất phát từ một loại tán thưởng của phụ nữ đối với đàn ông. ** Thôi. . . . . . Hẳn là một người đàn ông có sự nghiệp thành công. . . . . .Không đâu. . . . . . Có thể là minh tinh thôi? Những ngôn từ ca ngợi tươi đẹp hợp lại đi vào trong tai Cận Tử Kỳ, nhưng nhanh chóng lại bị cô loại bỏ quẳng đi ở sau ót. Cô nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen ở phía sau hắn cửa xe chỗ tay lái đã mở ra, hắn đứng dưới luồng ánh sáng của chùm đèn trong đại sảnh, bóng dáng cao ngất thẳng tắp bị kéo dài, kéo dọc theo đến mũi chân của cô. "Đứng ở bên cạnh cửa làm gì? Bụng lớn như vậy, còn thích đến đây chạy loạn." Vừa mở miệng là một tràng lời trách cứ, giống như là người lớn trong nhà đang dạy dỗ đứa bé không nghe lời mà chạy loạn khắp nơi. Hắn bỗng dưng tiến lên, theo đó bắt được cổ tay cô lực đạo nhẹ nhàng xé ra, cô chính xác mà lao vào trong ngực của hắn. Hương vị cực kỳ quen thuộc khiến cho Cận Tử Kỳ thoáng an tâm, khi dựa vào trong ngực hắn, ngẩng đầu lên nhìn vào đường nét ngũ quan lạnh lùng của hắn: "Em còn tưởng rằng anh không đến, muốn ném em lại ở nơi này." Vốn là một câu nói đùa nhất thời lại đổi lấy sắc mặt âm trầm của hắn. "Phụ nữ có thai không thể tùy tiện tới bệnh viện, trong bệnh viện vi khuẩn mầm độc (virus) cái gì cũng có, làm thế nào mà em mơ hồ như vậy." Nghe được hắn thao thao bất tuyệt mà oán trách, cả trái tim Cận Tử Kỳ hoàn toàn rớt xuống, hai tay thuận thế kéo cánh tay của hắn, cong khóe miệng lên: "Mấy lần trước tôi tới bệnh viện nhìn ba ba anh tại sao không nói?" Tống Kỳ Diễn dừng lại, ôm chặt Cận Tử Kỳ, quan tâm tình địch có thể giống như quan tâm cha vợ sao? Trừ phi. . . . . . Đầu hắn bị rút! Cận Tử Kỳ nhìn bờ môi hắn kéo căng dáng vẻ có chút mất hứng, suy nghĩ một chút, sợ hắn có chỗ hiểu lầm, nên lời ít mà ý nhiều giải thích một câu: "Tần Viễn anh ta bị bệnh. . . . .." "Không chết được." Cô mới vừa mở miệng, liền bị ngữ điệu âm dương quái khí của hắn đánh loạn. Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm. Tống Kỳ Diễn cũng chỉ có khí phách được mấy giây, sắc mặt lập tức mềm nhũn ra: "Đói bụng không, về nhà ăn cơm đi." Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị nên đã bị chọc cười, cong khóe miệng lên buồn cười lại không muốn cười, bàn tay đã bị nắm chặt vào trong bàn tay mọc đầy kén, có chút ngứa, nhưng thật ấm áp. "Sau này không có việc gì ít chạy đi lại." Vẫn như cũ không chịu buông bỏ ý đồ bóp chết cơ hội cô có thể gặp tình địch. "Em muốn ăn sườn xào chua ngọt." "Anh đang nói với em chuyện đi đến bệnh viện mà, em chuyển qua cái gì sườn xào chua ngọt, Cận Tử Kỳ, em cố ý sao?" "Anh làm như mọi người ai cũng ấu trĩ giống như anh. . . . . . Làm gì?" "Dẫn em đi ăn sườn xào chua ngọt." "Đi đâu ăn hả?" "Chẳng phải đến rồi sẽ biết sao." Cận Tử Kỳ chớp đôi mắt đẹp xuống, bị cái kiểu đối thoại như vậy làm cho như rơi vào trong sương mù. "Em không muốn ăn sườn xào chua ngọt nữa, thật sự thì ăn lẩu cũng không tệ." "Được." Không chậm trễ chút nào gật đầu đáp lại, ôm lấy cô đi ra ngoài. Lúc này phụ nữ có thai mơ hồ mà, rẽ ngang một cái liền đi. Tống Kỳ Diễn dương dương đắc ý, lại không điều khiển được mà chăm chú nhìn Tử Kỳ ở trong ngực đang đảo đôi mắt đẹp trong suốt gợn sóng, giống như là con sói xám lớn nhìn chằm chằm khối thịt, liền muốn tha trở về. Hai người càng chạy càng xa, chưa từng chú ý tới phía sau họ cách đó không xa có một bóng người cao lớn đang đứng lặng im. Một trận đau nhức từ chỗ dạ dày vọt lên, anh mím chặt môi kiên trì, trên mu bàn tay nắm khăn quàng cổ lại nổi lên gân xanh, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng phong phanh, gió rét từ cánh cổng lớn rộng mở lùa vào, lạnh cóng đến thấu xương. "Chàng trai, chớ cản đường, nhường một chút. . . . . . Tránh ra." Tiếng bánh xe lộc cộc của giường bệnh từ phía sau truyền đến, ngay sau đó một cỗ sức mạnh xông tới đánh trúng anh. Tần Viễn không có đề phòng, cuống quít mà bước qua bên cạnh lảo đảo mấy bước, cánh tay phải đụng vào vách tường nặng nề. Anh mở rộng năm ngón tay, chống ở trên vách tường, đứng không nhúc nhích mãi rất lâu. Giọng nói của anh bị bao phủ bởi tiếng chuyển động của bánh xe giường bệnh hoà với tiếng nghị luận của bác sĩ và y tá. "Lần này. . . . . . Có thể vì anh mà dừng lại hay không?" Giữa lúc đó chốt cửa lớn mở ra, phản chiếu ánh sáng vàng chói, chiếc Rolls-Royce lái ra khỏi tầm mắt của anh. Anh khẽ lặp lại. "Chỉ cần một lần là được rồi." . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hai người đi mua lẩu xong, tâm tình vui vẻ mà về nhà, trong bóng đêm là pháo hoa không ngừng nở rộ, xe lái vào nhà để xe của nhà họ Tống, xuống xe, Cận Tử Kỳ run một cái, cảm thấy đêm khuya lạnh lẽo. Tống Kỳ Diễn cởi chiếc áo khoác len lông cừu của mình ra, khoác lên trên vai của cô, Cận Tử Kỳ vươn hai tay ra sau, thân thể lại từ từ ấm lại, trong lòng cũng ấm áp không ít. Gió đêm phơ phất lướt nhẹ qua, thổi cả mái đầu tóc đen mềm mại của cô tung bay, cũng khiến mắt cô mơ hồ, Tống Kỳ Diễn khoá bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay mình thật chặt, phòng gió rét đông lạnh đến ngón tay của cô. Một bước vào tòa nhà lầu chính, liền đụng mặt với Bạch Tang Tang từ bên trong ra ngoài, song phương đồng loạt dừng bước. Sắc mặt Bạch Tang Tang cũng không khá lắm, mím đôi môi đỏ mọng, khi thấy người trở về là vợ chồng Tống Kỳ Diễn, đôi mi thanh tú hơi nhíu lên, còn chưa nói cái gì, sau lưng đã vang lên tiếng giày cao gót vội vã đuổi theo. "Tôi còn chưa nói xong, ai cho phép cô đi rồi? Cũng đã gả làm vợ cho Hành Phong của chúng tôi rồi còn không chịu an phận, người ta cử hành thịnh yến ăn nhập gì tới cô, muốn tôi nói, cô phải ở trong nhà dưỡng thai thật tốt cho tôi." Tống Nhiễm Cầm tiếng chửi rủa theo sát tới, sau đó bà ta nổi trận lôi đình mà chạy tới bên cạnh Bạch Tang Tang. "Cô nhìn thử một chút bộ dáng này của cô, nhìn một chút gương mặt này của cô, tô vẽ cái gì! Bác sĩ ngàn dặn vạn dặn bảo cô đừng dùng mỹ phẩm, cô ngược lại thật giỏi, bôi bôi trét trét cái gì ở trên mặt. Còn mặc quần áo này nữa, ba ngày không mua đồ mới cô sẽ khó chịu mà chết sao? Thật coi nhà chúng tôi là kho bạc hợp kim có vàng à!" Cùng với Tống Nhiễm Cầm gần đây túng quẫn so với ngày trước, Bạch Tang Tang trước sau như một mà ra tay hào phóng, ở nhà họ Tống, Cận Tử Kỳ và cô chạm mặt nhau rất nhiều lần, mỗi lần đều thấy cô đeo kính đen xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà. Bạch Tang Tang vốn là tích tụ lửa giận, Tống Nhiễm Cầm không những không có chừng mực, ngược lại ngay trước mặt Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn mà ngừng lại dạy dỗ, trước khi lấy chồng cô dầu gì cũng là Đại tiểu thư ăn uống không lo, làm gì bị bực tức như vậy chứ? Nhất là trước khi kết hôn thái độ Tống Nhiễm Cầm tha thiết cùng bộ dáng giờ phút này nói không ngừng ghét bỏ, rõ ràng hình thành sự đối lập, Bạch Tang Tang càng nghĩ càng giận, cuối cùng giận quá thành cười. "Tôi xài đều là tiền của nhà họ Bạch, hao tổn thế nào cũng không tới phiên bà tới nói, còn những đồng tiền kia của con trai bà, tôi cũng không lạ gì đâu, bà cho rằng ai cũng sẽ giống bà, siết dây lưng quần sống qua ngày sao?" Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm lập tức thay đổi, đôi môi run rẩy chỉ vào Bạch Tang Tang, bàn tay cũng run rẩy không ngừng. Bạch Tang Tang lại "Bốp" một tiếng đánh rớt ngón tay của Tống Nhiễm Cầm, cười lạnh mà nhìn bà: "Vốn là tôi còn đang do dự, bất quá bị một kích của bà như vậy, ngày mai thịnh yến của gia đình Rotchell tôi chắc chắn đi!" Cô nói xong, buông hai cánh tay vòng ở trước ngực xuống, không chút nào quan tâm gương mặt Tống Nhiễm Cầm đầy khiếp sợ và buồn giận, chê cười mà xoay người lại, đi vài bước, đến bên cạnh Cận Tử Kỳ thì ngừng lại. Bạch Tang Tang mắt liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, sau đó cười nhìn Cận Tử Kỳ: "Xem ra ngày mai chúng ta phải đi chung một chiếc máy bay rồi." Cận Tử Kỳ chậm chạp mà chớp chớp mắt đẹp, quay lại cười khẽ: "Coi là vinh hạnh của chúng tôi sao?" Bạch Tang Tang nghe vậy sửng sờ một chút, phản ứng của Cận Tử Kỳ cùng dự đoán của cô có phần không nhất quán. Mặt của Tống Kỳ Diễn không có biểu tình, ngẩng đầu khoác lên đầu vai Cận Tử Kỳ, khẽ đẩy cô đi tới phòng ăn. Bởi vì Cận Tử Kỳ tạm thời đưa Tần Viễn đi bệnh viện, dẫn đến bữa cơm đoàn viên dừng lại không giải quyết được gì mà để qua một bên coi như xong việc, mặc dù Tống Kỳ Diễn trước đó gọi điện thoại về nhà để cho Tống Chi Nhậm đừng chờ bọn họ, nhưng Tống Chi Nhậm không vui là chuyện hợp tình hợp lý. Đối với người thế hệ trước mà nói, bữa cơm đoàn viên ngày giao thừa này không có gì quan trọng bằng. Khi Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn mang theo lẩu vào phòng ăn, lập tức nhìn thấy Tống Chi Nhậm ngồi ở chỗ đó, sắc mặt không phải rất tốt, nhưng cũng không có cố ý gây khó khăn, chẳng qua là từ tốn nói câu: "Đã về rồi." Chuyện Tần Viễn ở cửa lớn té xỉu không gạt được Tống Chi Nhậm, nơi này nói trắng ra đều là tai mắt của ông, chỉ cần ông mở miệng vừa hỏi, không có một người giúp việc nào dám giúp cô lừa gạt cha mẹ áo cơm của bọn họ. "Ba." Cận Tử Kỳ tự giác đuối lý, liền muốn bổ cứu: "Chúng con muốn nấu lẩu, ba muốn cùng ăn không?" Tống Chi Nhậm há miệng muốn đáp lại, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ Tống Kỳ Diễn không tình nguyện nên thay đổi chủ ý, ông khoát khoát tay, ngược lại bảo người giúp việc đưa thiệp vàng đặt trên bàn cho Tống Kỳ Diễn. Cận Tử Kỳ liếc một cái, trên đó viết "Rotchell Family" , cô phản ứng theo bản năng liền liên tưởng đến thịnh yến trong miệng Johnny đã nói vào chiều nay lúc ở hồ bơi, quả nhiên nhà họ Tống ở trong hàng ngũ được mời! "Đây là vào buổi chiều nhà Rotchell phái người đưa tới, hàng ngũ được mời là thanh niên trẻ tuổi tài tuấn trong thành phố đều ở đây, cũng là động thái lớn mà gia tộc Rotchell thả ra sau tin tức muốn đầu tư một trăm triệu ở thành phố S, nói vậy, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt, không có ai sẽ bỏ qua cái cơ hội gặm đến thịt xương này." Tống Chi Nhậm liếc nhìn Tống Kỳ Diễn: "Ngày mai anh và Tử Kỳ chuẩn bị một chút đi dự tiệc, Gia tộc Rotchell ở thương giới có địa vị không bình thường, chúng ta hiển nhiên không thể xem nhẹ. Lần này bọn họ cường điều mời nhà họ Tống, đoán chừng đối với phương án khai phát thị trường thị trường Châu Âu trong tay anh có hứng thú, điều này cũng sẽ là cơ hội tốt cho anh dung nhập vào việc xã giao trong thành phố S, đừng để cho ta thất vọng." Tống Kỳ Diễn dời đi mắt khỏi thiệp mời, nói với Tống Chi Nhậm: "Tiểu Kỳ gần đây mang thai có nhiều bất tiện, vẫn là một mình tôi đi thôi, bốn ngày đêm gây sức ép, thân thể của cô ấy sẽ không chịu nổi." Tống Chi Nhậm không lập tức trả lời, trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ sâu thẳm, hồi lâu sau mới mở miệng: "Nhà Rotchell chỉ mặt gọi tên, còn liên tục nhấn mạnh phải có Tử Kỳ dự tiệc."