Hôn nội mưu ái
Chương 67 : Lấy lòng tôi
Dương Bình nhanh chóng chạy tới, đẩy Tiếu Vân ra, ôm Mạc Tâm Nhan bị đánh, đau lòng mở miệng:
“Đứa nhỏ ngốc, con tới nơi này làm gì, không phải Thiếu Khuynh nói con đang ở cùng với Viên Viên sao, sao con còn đến nhà họ Dịch, con cuối cùng gạt mẹ làm gì...”
Nói rồi, tầm mắt của bà liếc nhìn ngón tay Mạc Tâm Nhan lạnh đến đỏ bừng, càng đau lòng mà khóc lên.
“Mẹ, con không sao.”
Mạc TâmNhan kiên cường cười an ủi mẹ, nhưng mà càng cười, nước mắt càng rơi xuống.
Tiếu Vân nhìn Dương Bình đột nhiên xuất hiện, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một vòng chán ghét cùng căm hận, bà hướng về phía hai mẹ con bọn họ chán ghét quát:
“Người đàn bà không biết xấu hổ này, bà còn dám tới, Hướng Đông đã kết hôn với tôi rồi, bà vì sao còn muốn câu dẫn ông ấy, sinh ra nghiệt chủng này, bà có biết hay không, bà thếnày là phá hủy hai gia đình, tôi hận bà, bà cút cho tôi...”
Theo tiếng mắng của Tiếu Vân, sắc mặt Dương Bình càng ngày càng bi thương. Bà nhìn Tiếu Vân, thút thít cầu khẩn nói:
“Tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi, hai mươi ba năm trước, tôi không nên cùng Hướng Đông phát sinh sai lầm như thế, nhưng mà, Quốc Hùng ông ấy vô tội, các người có thể bỏ qua cho ông ấy, ông ấy không có tổn thương Hướng Đông, tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì với ông ấy, ông ấy là người vô tội nhất, cầu xin bà buông tha cho ông ấy...”
“Ông ta cósai, Mạc Quốc Hùng ông ấy có lỗi, đời này sai lầm lớn nhất của ông ấy chính là yêu cái loại đàn bà không biết xấu hổ như bà...”
Tiếu Vân giốngđánh mất lý trí, chán ghét quát: “Người đàn ông đó không phải là muốn bảo vệ bà sao, vậy tôi càng không buông tha cho ông ta, tôi muốn bà cả đời này đều sống ở hối hận. Vì bà lúc trước phản bội ông ta hết thảy phải trả giá đắt.”
Tiếu Vânnói xong, quay người đi vào phòng, tựa hồ nhìn thấy bà lâu một chút sẽ cảm thấy chán ghét.
Dương Bình hấp tấp buông Mạc Tâm Nhan ra, nắm lấy tay của bà, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn:
“Tiếu Vân, tôi biết tôi có lỗi với bà, nhưng mà, tất cả mọi chuyện thật không liên quan tới Quốc Hùng, chỉ cần bà buông tha ông ấy, bà muốn tôi làm gì cũng được, van cầu bà...”
“Mẹ...”
Thấy dáng vẻ mẹ quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn người khác, Mạc Tâm Nhan vô cùng đau lòng, cô nắm lấy cánh tay của bà, vội vã nói:
“Mẹ đứng lên đi, không nên như vậy, cho dù mẹ quỳ xuống cầu bà ấy thì sao, bọn họ còn không phải cũng không chịu bỏ qua cho cha như thế sao. Mẹ mau đứng dậy đi...”
“Hừ!”
Tiếu Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Dương Bình chán ghét thét lên:
“Mặc kệ bà làm cái gì, tôi cũng sẽ không tha thứ, dù bà ở trước mặt tôi tự sát cũng không xóa đi oán hận tích lũy trong lòng tôi những năm qua đâu.”
Mạc TâmNhan sầm mặt lại, cố gắng ép mẹ đứng lên, nhìn Tiếu Vân, lạnh lùng nói:
“Nói cho cùng kỳ thực, mẹ tôi căn bản cũng không nợ bà cái gì, đời này, mẹ tôi chỉ nợ cha tôi, mẹ cũng không có chỗ nào có lỗi với bà, nên biết, năm đó là mẹ tôi cùng chú Dịch yêu nhau trước, sở dĩ chú Dịch kết hôn với bà, cũng chỉ xuất phát từ áy náy...”
“Nhan Nhan, đừng nói nữa...”
Dương Bình kéo tay cô, ra hiệu cô đừng nói nữa.
Nhưng mà Mạc TâmNhan chỉ đem mẹ kéo ra sau lưng, nhớ tới dáng vẻ mẹ vừa mới quỳ xuống cầu khẩn, một luồng tức giận liền bay thẳng lồng ngực của cô, cô nhìn Tiếu Vân mặt tràn đầy phẫn nộ, tiếp tục nói:
“Nhưng thực chất là bà làm cho chú Dịch phụ lòng mẹ tôi, chú ấy cho rằng vì lỡ hẹn với bà nên bà mới bị lăng nhục, nếu không phải lần đó bà ngoài ý muốn mang thai Dịch Dương, chú Dịch cảm thấy hổ thẹn đối với bà, cùng bà kết hôn, chỉ sợ chú Dịch đã sớm ở bên cạnh mẹ tôi rồi, suy cho cùng, là bà chia rẻ bọn họ mới đúng...”
“Được rồi,Nhan Nhan...”
Dương Bình lo lắng hét nhẹ một tiếng.
Hứa Gia Lị đang một bên xem kịch đột nhiên lại gần, nhìn Mạc Tâm Nhan, nhu nhu nhược nhược nói:
“Nhan Nhan, tại sao cô có thể nói dì Dịch như vậy, tốt xấu gì dì Dịch cũng...”
“Liên quan gì đến cô!”
Mạc TâmNhan bỗng nhiên hét lớn một tiếng, chán ghét đẩy cô ta ra, nhìn Tiếu Vân,nói:
“Bà có thể nhụcmạ tôi, nhưng mà nếu bà còn dám nhục mạ mẹ tôi, tôi nhất định không khách khí với bà...”
Trước đây cô đối với người mẹ chồng này rất kính trọng, cũng rất thích, đó là bởi vì bà cũng đối tốt với cô, thật lòng thật dạ tốt. Thế nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhận hết nhục nhã bà cho, lòng kính trọng của cô với bà sớm đã biến mất hầu như không còn.
Tiếu Vân tức giận đếnmặt mày đều đỏ lên, bà trừng mắt nhìn Dương Bình cùng Mạc Tâm Nhan, tức giận mắng:"Các người...
Hai mẹ con không biết xấu hổ này, tôi...
Tôi đánh chết các người...”
Tiếu Vânnói rồi, liền nâng tay lên hướng phía bọn cô mà đánh, Dương Bình hốt hoảng đem Mạc Tâm Nhan kéo ra sau lưng. Mạc Tâm Nhan lấy lại tinh thần, vì cứu mẹ, theo bản năng cô đưa tay đẩy Tiếu Vân ra, Tiếu Vân trong nháy mắt cơ thể chênh vênh lui về sau.
“Mẹ...”
Dịch Thanh hoảng sợ hô một tiếng, mà lúc Dịch Thanh chuẩn bị bước tới đỡ lấy mẹ mình, Hứa Gia Lị lặng lẽ đem cục đá dưới chân đá tới, vừa vặn Tiếu Vân dưới chân dẫm lên cái hòn đá kia, cả người trong nháy mắt hung hăng ngã xuống đất, vừa vặn ngã xuống bên chân Dịch Thanh.
“Mẹ...”
Một tiếng kêu to lo lắng mang theo tức giận u ám truyền đến, Mạc Tâm Nhan giật mình, trái tim không hiểu sao co lại.
Dịch Dương như lốc xoáy chạy đến, ôm lấy mẹ đau đến sắc mặt trắng bệch, sốt ruột hỏi:
“Mẹ, mẹ sao rồi, có nặng lắm không?”
“Dịch Dương, kêu cô ta đi đi, kêu người phụ nữ kia đi đi, mẹ không muốn nhìn thấy cô ta, mẹ chán ghét cô ta, bảo cô ta cút đi...”
Tiêu vân nắm lấy cánh tay Dịch Dương, hai mắt đỏ bừng gào thét.
Dịch Thanh cũng nắm lấy cánh tay của anh ta, chỉ vào Mạc TâmNhan khóc nói:
“Là người phụ nữ đó, anh, là người phụ nữ này đẩy mẹ ngã, em cùng mẹ thật sự rất ghét cô ta, anh để cô ta cút đi...”Ánh mắt Dịch Dương trầm xuống, anh ta để cho Dịch Thanh đỡ Tiếu Vân, sau đó quay người đi đến trước mặt Mạc Tâm Nhan, lạnh lùng nhìn Mạc Tâm Nhan, ngữ khí lạnh lẽo mở miệng:
“Là cô đẩy mẹ tôi ngã?”
“Đúng...”
Mạc TâmNhan vừa mới nói một chữ, Dịch Dương bỗng nhiên nâng tay lên hung hăng tát cô một bạt tay, tiếng bạt tai trong trẻo làm cho tim tất cả mọi người cũng run lên theo.
“Dịch Dương, sao con có thể đánhNhan Nhan.”
Dương Bình kinh động hét một tiếng, đau lòng đem Mạc Tâm Nhan ôm trong lòng ngực.
Mạc TâmNhan đẩy mẹ ra, quật cường nhìn người đàn ông trước mắt sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng cười nói:
“Dịch Dương, hay lắm, anh đánh tôi một lần, tôi sẽ vĩnhviễn nhớ kỹ một bạt tay này của anh.”
Nhìn trong mắt cô cuồn cuộnmãnh liệt hận ý, trái tim anh ta bỗng dưng co rụt lại. Nắm đấm nắm đến chặt chẽ.
Dương Bình lần nữa ôm Mạc Tâm Nhan, khóc nói:
“Con ơi, theo mẹ về nhà đi, đừng ở lại đây để người nhà bọn họ sỉ nhục nữa, con nhìn tay con kìa...
Đi, theo mẹ về nhà đi...”
Nói rồi, bà liền ôm Mạc Tâm Nhan hướng nơi cửa cổng đi ra.
“Mạc TâmNhan, nếu như cô dám bước ra cái nhà này, tôi lập tức đưa kiện ngươi cha cô lên tòa, để ông ta ngồi tù cả đời.
Mộttràng âm thanh âm u lạnh lẽo dường như phát ra từ lòng đất từ phía sau truyền đến, bước chân Mạc Tâm Nhan đột nhiên dừng lại, Dương Bình cũng dừng bước theo.
Mạc TâmNhan nhìn về phía mẹ, thấp giọng nói:
“Mẹ, mẹ đi về trước đi, một thời gian ngắn sau con sẽ trở về.”
“Không được...”
Dương Bình nhìn hai gò má sưng đỏ của cô, đau lòng khóc nói:
“Con quay về với mẹ đi,sao mẹ có thể nhẫn tâm để con ở đây cho bọn họ tra tấn, nghe lời, theo mẹ về đi...”
“Nhưng mà chuyện cha giải quyết thế nào?”
Mạc TâmNhan bất đắc dĩ nói một câu, hai gò má sưng đỏ khắp khuôn mặt đều là mỏi mệt.
Dương Bình khẽ giật mình, một lúc sau, khóc thút thít nói:
“Chúng ta nghĩ biện pháp khác, nhất định sẽ có biện pháp cứu cha con.”
“Còn có biện pháp nào khác?”
Mạc TâmNhan yếu ớt nói.
Ngay lúc này, Mạc Thiếu Khanh lo lắng chạy vào, lúc nhìn thấy mẹ nước mắt giàn giụa, cùng gương mặt sưng đỏ của em gái, trên mặt lập tức hiện lên một tia phẫn nộ.
Anh chạy đến trước mặtDương Bình cùng Mạc Tâm Nhan, thận trọng vuốt gương mặt sưng đỏ của Mạc Tâm Nhan, phẫn nộ hét:
“Sao lại sưng thành thế này, có phải là bọn họ hay không? Có phải là bọn họ đánh hay không...
Anh đi tìm bọn họ tính sổ...”
Anh nói rồi, liền hướng phía Dịch Dương vọt tới.
Mạc TâmNhan một tay níu anh lại, nhìn sắc mặt hắn thịnh nộ của anh, mỏi mệt nói:
“Trước tiên anh dẫnmẹ về đi, em không sao?”
“Không có sao, em nhìn mặt em đã sưng thành thế này.” Anh nói xong, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn hai tay cô đau đến đỏ bừng, trên mặt tức giận càng tăng lên, anh nắm lấy tay của cô, trầm giọng quát:
“Tay em làm saobiến thành cái dạng này, bọn họ cuối cùng làm gì với em rồi?”
Mạc TâmNhan rút tay về, nhìn anh nói:
“Anh, anh nghe em, mau đưamẹ về đi.”
“Vậy còn em?”
Mạc ThiếuKhanh trừng mắt liếc tất cả mọi người nhà họ Dịch, sau đó vội vã mà hỏi.
“Em...
Em sau một thời gian ngắn sẽ trở về...”
“Còn qua một thời gian ngắn?” Âm lượngMạc Thiếu Khanh bỗng nhiên cất cao, gầm lớn nói: “Bọn họ đem em tra tấn thành thế này rồi, em còn ở lại nơi này làm gì?”
“Vì cha.”
Mạc TâmNhan thấp giọng mở miệng.
Mạc ThiếuKhanh khẽ giật mình, nửa ngày, phẫn nộ gầm nhẹ:
“Em đừng tin tưởng cả nhà bọn họ, nếu bọn họ thật sự nguyện ý bỏ qua cho cha, đã sớm buông tha rồi. Đi, theo anh với mẹ về đi...”
Anh nói xong, liền dắt ta Mạc Tâm Nhan đi ra ngoài.Ánh mắt Dịch Dương trầm xuống, nhìn bóng lưng mảnh mai của Mạc TâmNhan, lạnh lùng cười nói:
“Mạc TâmNhan, cô có thể ra ngoài thử, có điều, cô đừng hối hận.”
Mạc TâmNhan bước chân lại một lần nữa dừng lại, cô tránh khỏi tay Mạc Thiếu Khanh, nhìn anh cùng Dương Bình, thấp giọng nói:
“Anh, anh dẫn mẹ về đi, em thật sự không có chuyện gì đâu.”
“Nhan Nhan...”
“Chẳng lẽ anh thật sự muốn cha ở trong tù trải qua nửa đời người sao?”
Mạc ThiếuKhanh còn muốn nói điều gì, Mạc Tâm Nhan bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Mạc Thiếu Khanh lập tức không nói, chỉ là oán hận trừng Dịch Dương. Bỗng nhiên thật lâu, anh mới bi phẫn thở dài:
“Chamẹ lúc trước thật không nên đem em gả cho cái loại người này.”
“Anh, có rất nhiều chuyện đều không thể làm lại...” Mạc TâmNhan bi thương nói:
“Nếu như biết kết quả sẽ là thế này, em lúc đầu sao lại chọn gả cho anh ta.”
Sắc mặt Dịch Dương tối lại, không nói gì, chỉ là âm thầm nắm chặt cánh tay bên người.
Mạc TâmNhan đem Dương Bình đẩy vào ngực Mạc Thiếu Khanh, trầm giọng nói:
“Anh,dẫn mẹ trở về đi, em thật sự không có chuyện gì, còn nữa, sau này không nên để mẹ tới nữa.”
“Nhan Nhan...”
Dương Bình thút thít kéo tay Mạc Tâm Nhan, lòng tràn đầy không nỡ.
Mạc ThiếuKhanh nặng nề nhìn Mạc Tâm Nhan, thật lâu, mới nắm tay Dương Bình quay người rời đi.
Đợisau khi Dương Bình cùng Mạc Thiếu Khanh rời đi, Mạc Tâm Nhan quay lại chỗ tiếp tục giặt quần áo của cô, đem tất cả mọi người xem như không khí.
Tiếu Vân có lẽ bị chọc tức, thân thể còn đang run, Dịch Dương nhìn về phía Dịch Thanh, trầm giọng nói:
“Dẫn mẹ trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Anh...”
Dịch Thanh đỡ Tiếu Vân, nhìn về phía Dịch Dương mặt không vui nói:
“Sao anh nhất định phải giữ lại người phụ nữ này, giữ người phụ nữ này làm gì, đánh mẹ chúng ta sao?”
Dịch Dương ánh mắt u ám, lạnh lùng nhìn cô một cái, Dịch Thanhlập tức ngậm miệng lại không nói lời nào, chỉ là oán hận trừng Mạc Tâm Nhan một chút, lúc này mới đỡ Tiếu Vân đi vào phòng.
Trong nhà nhất thời chỉ còn lại Dịch Dương, Mạc Tâm Nhan còn có Hứa Gia Lị ba người.
Hứa Gia Lị thấy người đi gần hết rồi, cuống quít đi đến trước mặt Dịch Dương, đau lòng nói:
“Dì Dịch lớn tuổi như vậy, vừa té như vậy, khẳng định là bị thương không nhẹ.”
Dịch Dương không cónói chuyện, chỉ là bình tĩnh nhìnsắc mặt đạm mạc của Mạc Tâm Nhan.
Hứa Gia Lị thấy anh ta không để ý tới mình, trên mặt trong nháy mắt xẹt qua một tia xấu hổ. Cô ta đưa tay đang chuẩn bị kéo tay anh ta, anh ta chợt dắt lấy cánh tay của côta hướng trong phòng đi.
Thấy cử động thế kia của anh ta, Hứa Gia Lị trong lòng bỗng nhiên vui mừng, khóe môi lặng yên hiện lên một nụ cười đắc ý.
Mạc TâmNhan quay đầu nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, sắc mặt một mảnh lạnh nhạt. Giờ phút này, chỉ sợ bọn họ ở trước mặt cô anh anh em em, cô cũng sẽ không có cảm giác gì.
“Cô tới làm gì?”
Vừa vào phòng, Dịch Dương liền buông tay Hứa Gia Lị ra, nhàn nhạt hỏi.
Thấy anh ta thần sắc một mảnh đạm mạc, Hứa Gia Lị ủy khuất nói:
“Dịch Dương, chúng ta đã nhiều ngày không gặp mặt rồi, chuyện của chú em đã nghe nói, anh vẫn ổn chứ.”
“Tôi rất ổn.”
Dịch Dương lần nữa nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt một mảnh yên tĩnh.
Hứa Gia Lị mấp máy môi, ra vẻ khổ sở mà hỏi:
“Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ chuyện này thật cùng người nhà Nhan Nhan liên quan. Còn nữa, Nhan Nhan cô ấy làm sao lại ở nhà các anh làm chuyện của người ở vậy? Cuối cùng các người...”
Đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, không có liên quan gì đến cô. DịchDươngnhíu mày cắt ngang cô ta, lạnh lùng nói:
“Lị Lị, nếu như không có chuyện gì, mời cô về cho.”
“Em...”
“Dì Phúc, tiễn Hứa tiểu thư.”
Hứa Gia Lị còn muốn nói cái gì, Dịch Dương bỗng nhiên gọi người hầu một tiếng. Sau đó quay người yên lặng đi lên lầu.
Hứa Gia Lị nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh lùng của anh ta, trong mắt một mảnh ai oán.
Làm việc cả ngày, Mạc TâmNhan mệt mỏi ngón tay đều không muốn động, tắm rửa liền nằm ở trên giường đi ngủ, chỉ là dạ dày lại bắt đầu mơ hồ đau.
Những ngày này cô đều không có ăn cơm ngon. Biến thành người hầu nhà họ Dịch cô không có tư cách đang ngồi ở trên bàn ăn ở chung bọn họ ăn cơm. Bất quá coi như họ đồng ý cho cô lên bàn ăn cơm, bây giờ loại tình huống này, đối mặt với bọn họ, cô cũng ăn không vô.
Mấy ngày nay đều là cô cùng đám người hầu ăn cơm với nhau, bởi vì trong lòng có chuyện, cho nên mỗi lần đều không có ăn mấy đuẫ. Cũng khó tránh mấy ngày nay bệnh bao tử lại đến.
Cô đang khó chịu co quắp trên giường, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, nghe tiếng bước chân quen thuộc kia, cô không cần quay đầu nhìn lại, đã biết người kia là ai.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã tới bên giường, cô nhắm mắt thật chặt, không muốn để ý tới người kia.
Đột nhiên, trên thân mát lạnh, chăn mền đãbị người đàn ông kia hoàn toàn kéo rơi trên mặt đất. Cô theo bản năng ôm chặt thân thể của mình, ánh mắt lại vẫn nhắm, chưa từng mở ra. Giờ phút này, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
“Mạc TâmNhan!”
Một tiếng gầm nhẹtruyền đến, ngay sau đó, cổ áo của cô liền bị cánh tay to lớn chặt lên, toàn bộ thân thể cũng bị anh ta nhấc lên.
Cô lúc này mới mở to mắt, nhìn sắc mặt âm trầm của anh ta, nhàn nhạt mở miệng:
“Nói đi, anh còn muốn tra tấn tôi thế nào nữa?”
“Hôm nay tại sao cô lại đẩy mẹ tôi? Cô không biết tuổi của bà lớn sao? Cô còn đẩy bà như thế, sao cô lại ác độc như vậy.”
Anh ta trừng cô lạnh lùng chất vấn.
Mạc TâmNhan châm chọc cười cười:
“Bà ấy mắng mẹ tôi, còn muốn đánh mẹ tôi, chẳng lẽ tôi không thể đẩy bà ta ra sao? Dịch Dương, chẳng lẽ cũng chỉ một mình anh có mẹ, người khác là không có sao? Chỉ có anh có thể bảo vệ mẹ mình, người khác cũng không thể bảo vệ mẹ mình sao?”
“Nhưng cô cũng không thể đẩy bà ấy như vậy? Cô có biết hay không, bà bị cô đẩynhư thế, hiện tại cũng bệnh không dậy nổi.”
Dịch Dương trừng cô nặng nề quát.
Mạc TâmNhan đạm mạc mở miệng:
“Chẳng qua cũng chỉ sinh bệnh mà thôi, có gì ghê gớm đâu.”
“Cô...” Dịch Dươngnắm thật chặt nắm đấm, dường như sau một khắc liền sẽ lãnh đạm đập tới mặt cô, bỗng nhiên thật lâu, anh ta đột nhiên hung hăng hất cô ra, nhìn cô co tròn lại, ngữ khí rét lạnh mở miệng: “Nếu như lần sau cô còn dámbất kính đối với mẹ tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
Mạc TâmNhan nhàn nhạt cười cười, không nói gì. Thân thể mảnh mai chặt chẽ cuộn tròn lại, nhìn đặc biệt đáng thương cùng thê lương.
Dịch Dương nhanh chóngchuyển ánh mắt khác, quay người đi đến phòng tắm.
Qua thật lâu, chờ lúc anh ta từ trong phòng tắm đi ra, người phụ nữ trên giường đã ngủ, tấm chăn bị anh ta kéo rơi vẫn y nguyên lẻ loi trơ trọi nằm trên mặt đất, người phụ nữ kia vậy mà co tròn như thế trên giường, giống một con mèo bị ngườita vứt bỏ.
Anh ta im lặng đi tới, nhặt chăn mền trên đất nhẹ nhàng đắp cho cô, nhìn gương mặt cô vẫn sưng đỏ như cũ, trong con mắt của anh ta nháy mắt xẹt qua một tia phức tạp cùng đau lòng.
Có lúc, anh ta cảm thấy mình cũng rất mâu thuẫn, một mặt giày vò cô, một mặt lại âm thầm đau lòng. Anh ta muốn, chẳng qua là cô vĩnh viễn hầu ở bên cạnh anh ta, nhưng vì cái gì lại thống khổ như vậy. Cô thống khổ, anh ta ũng không tốt hơn, cho dù là thế này, anh ta cũng không nghĩ buông tay.
Hôm nay, thời tiết có chút khá hơn một chút, mặt trời ấm áp chiếu vào người trên thân dỗ dành. Mạc Tâm Nhan đang ở trong cắt tỉa hoa cỏ, một bóng lưng cao lớn bỗng nhiên hiện ra trên mặt đất, cô chậm rãi ngẩng đầu, thấy được gương mặt đã lâu rồi không gặp.
“Nhan Nhan...”
Tiêu Thần Phong nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay của cô, nhìn vết nứt da chói mắt trên đó, đau lòng mở miệng: “Những chuyện này vì sao đều là em làm, tay của em sao lại thành thế này?”
Cũng khó trách Tiêu Thần Phong sẽ kinh ngạc, trước kia tay của cô cho tới bây giờ đều không có làm qua việc nhà, trắng trẻo non nớt, bây giờ đôi tay này, thô ráp không nói, còn có mấy vết nứt da.
Mạc TâmNhan rút tay về, cười hỏi:
“ThầnPhong, sao anh lại ở đây?”
Tiêu Thần Phong mấp máy môi, thấp giọng nói:
“Là Dịch Thanhdẫn anh tới.”
“Ừm, anh cùng Dịch Thanh đang bên nhau?”
Mạc TâmNhan cười nhạt hỏi, cầm kéo lên tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ.
Thấy cô cười nhạt, một tia thất lạc từ trong mắt của anh xẹt qua. Anh đưa tay đoạt lấy cái kéo trong tay cô, nắm lấy bờ vai cô, trầm giọng nói:
“Nhan Nhan, anh với Dịch Thanh chỉ là bạn bè bình thường.”
Mạc TâmNhan giật mình, ánh mắt rủ xuống, vừa cười vừa nói:
“Anh không cần giải thích với em, em...”
“Nhan Nhan, anh nhớ em!”
Lời cô còn chưa nói xong, Tiêu Thần Phong bỗng nhiên đem cô chăm chú ôm vào lòng.
Anh thật sự rất nhớ cô.
Khoảng thời gian này anh gọi điện thoại cho cô không được, đi nhà họ Mạc tìm cô lại biết được cô căn bản cũng không có trong nhà, anh truy hỏi Mạc Thiếu Khanh mới biết được hóa ra khoảng thời gian này cô đều ở tại nhà họ Dịch, mà mỗi ngày đều nhận lấy sự tra tấn cùng nhục nhã của người nhà họ Dịch. Khi anh nghe được tin tức này, một nháy mắt hoài nghi rằng mình có phải nghe nhầm không, nhưng mà vừa nghĩ tới ác mộng kia nhiều năm, anh liền không có chút nào hối hận, về phần cô, anh một ngày nào đó sẽ từ chỗ Dịch Dương đoạt lại cô.
Mạc TâmNhan lẳng lặng tựa ở trong ngực của anh, nghe trên hơi thở an tâm trên người anh, trong tim bỗng nhiên xẹt qua một dòng nước ấm.
Khoảng thời gian này cô thật rất mệt mỏi, nàng muốn tìm một bả vai dựa, mặc dù biết giờ này khắc này, tựa ở trong ngực của anh có chút không thích hợp, thế nhưng cô thật sự mệt mỏi lắm, chỉ muốn yếu ớt như thế trong lúc này.
“ThầnPhong, em mệt mỏi quá...”
Cô lẩm bẩm, trong thanh âm lộ ra mộttia thê lương cùng yếu ớt.
Tiêu Thần Phong không khỏi càng ôm chặt cô thêm mấy phần, ôn nhu nói:
“Mệt mỏi thì nghỉ một lát, có anh ở đây.”
“Vâng.”
Mạc TâmNhan nhẹ gật đầu, không nói gì, chỉ là nhắm mắt lại lẳng lặng tựa ở trong ngực của anh, thỏa thích hưởng thụ lấy sự yên tĩnh ấm áp hiếm có này.
Đột nhiên, một cánh tay nắm lấy bờ vai của cô, sức lực to lớn đem cô kéo ra khỏi cái ôm củaTiêu Thần Phong. Lực đạo rất lớn, để cô trong nháy mắt lui về sau mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Kinh hoảng qua đi, cô ngước mắt nhìn lại, chỉthấy Dịch Dương một mặt âm trầmđang đứng ở trước mặt cô, phía sau anh tacòn có Dịch Thanh đi theo, đang mặt mũi tràn đầy u oán nhìn cô.
“Các người ôm chặt như vậy làm cái gì?”
Dịch Dương âm trầm mở miệng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đủ thấy anh ta đè nén tức giận thế nào.”
Mạc TâmNhan nhàn nhạt cười cười:
“Anh thấy chúng tôi đang làm gì, thì chúng tôi đang làm cái đó.”
“Mạc TâmNhan!”
Dịch Dương trầm lãnh gầm nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt của cô, cánh tay lớn một chốc bóp chặt cằm cô, âm trầm mở miệng: “Cô cũng dám công khai ôm ấp người đàn ông khác sao, đừng quên, cô vẫn còn là vợ của Dịch Dương tôi.”
Thấy Dịch Dương như vậy đốivới Mạc Tâm Nhan, sắc mặt Tiêu Thần Phong bỗng nhiên trầm xuống, anh đi ra phía trước nắm lấy vai Dịch Dương, trầm giọng nói:
“BuôngNhan Nhan ra, anh không được...”
“Cút đi!”
Nhưng mà anh còn chưa nói hết lời, Dịch Dương bỗng nhiên xoay người,một quyền hung hăng đánh đến hàm dưới của anh, anh lập tức bị đánh cho lui về sau mấy bước.
“Anh ThầnPhong...”
Dịch Thanh kinh hãi hô một tiếng, cuống quít đỡ lấy thân thể lay động của Tiêu Thần Phong.
Thấy Tiêu Thần Phong bị đánh, Mạc Tâm Nhan sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, nhìn Dịch Dương châm chọc khẽ nói:
“Anh cũng chỉ biết dùng bạo lực.”
Hai mắt Dịch Dương đỏ lên trừng cô một chút, đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô đi vào phòng.
Tiêu Thần Phong thấy thế, hốt hoảng đẩy Dịch Thanh ra chuẩn bị đuổi theo, nhưng mà DịchThanh lại một lần nữa nắm chặt cánh tay của anh, ai oán khóc nói:
“Anh ThầnPhong, cuối cùng là anh muốn làm gì, cô ta hiện tại vẫn là vợ của anh em...”
Bước chân Tiêu Thần Phong dừng lại, Dịch Thanh nhìn sắc mặt ảm đạm của anh, ưu thương nói:
“Anh không phải nói anh thích mẹ em sao? Anh không phải nói anh chỉ xem cô ta là bạn bè bình thường thôi sao? Hóa ra, anh cũng là gạt em.”
Tiêu Thần Phong mím chặt môi không nói gì, nhưng mà cánh tay bên cạnh lại là nắm thật chặt. Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ đoạt lại Mạc Tâm Nhan.
“A...”
Sau khi vào phòng, Dịch Dương liền đem Mạc Tâm Nhan hung hăng ném lên giường, Mạc Tâm Nhan kinh hãi hô một tiếng, hớt hãi từ trên giường đứng dậy, nhưng trong nháy mắt bị thân thể tráng kiện của người đàn ông ép xuống.
Người đàn ông điên cuồng hôn môi cô, xuống cổ, trên xương quai xanh, mang theo một tia tức giận cùng trừng phạt.
Mạc TâmNhan bối rối nắm lấy tay anh ta lại, nhìn ánh mắt đỏ ngầu của anh, châm chọc cười lạnh nói:
“Nói cho cùng, anh cũng chỉ biết cưỡng ép.”
Động tác anh ta ngưng lại, cô cho là anh sẽ giống như mấy lần trướcc, bởi vì câu nói này mà tha cho cô, nhưng lúc này đây, anh ta bỗng nhiên âm trầm nở nụ cười.
“Mạc TâmNhan, cô chịu nhục lâu như vậy, không phải là muốn cứu cha cô sao?”
Mạc TâmNhan nín thở, nhìn chằm chằm anh ta, chờ đợi anh ta nói tiếp.
“Tôi hiện tại cho cô một cơ hội.”
Anh ta nói rồi, khớp xương rõ ràng trên bàn tay như có như không xẹt qua trước ngực cô, như ác ma cười khẽ,: “Chỉ cần cô lấy lòng tôi, tôi sẽ buông tha cho ông ta.”
Truyện khác cùng thể loại
328 chương
25 chương
60 chương
66 chương
4 chương
26 chương