Hôn nội mưu ái

Chương 65 : Chỉ cần cô chịu nghe lời

Lúc cô nhìn thấy Dịch Dương sắc mặt âm lãnh đứng tại cửa, rất lạnh nhạt cười cười: “Tôi tới rồi, anh muốn sỉ nhục tôi thế nào thì thỏa thích sỉ nhục đi, chỉ cần các người chịu bỏ qua cho cha tôi.” Dịch Dương đi đến trước mặt của cô, cười âm lãnh nói: “Cô vừa mới nói tôi nên bị sét đánh?” Mạc TâmNhan không nói gì, chỉ là đạm mạc nhìn anh ta. Anh ta đột nhiên kéo lại mái tóc dài của cô về phía sau, cô bị ép ngẩng mặt lên, nhìn vào bên trong đôi mắt âm trầm của anh ta. Trong con mắt của anh ta rõ ràng in mộtkhuôn mặt, một khuôn mặt tái nhợt thê thảm. Anh ta tiến đến bên cạnh tai cô, âm trầm cười khẽ: “Cô có phải hay không rất hy vọng tôi chết? Tôi chết đi, sẽ không có người nào có thể ảnh hưởng cô cùngTiêu Thần Phong. Nhìn sắc mặt u ám của anh ta, nghe thanh âm lạnh lùng của anh ta, cô đột nhiên cảm thấy rất đau xót, tựa như thấy được bản thân mình lúc trước, cái bản thân yêu thống khổ, yêu bất lực của mình. Lúc trước cô cũnghỏi anh ta như thế, hỏi anh ta có phải là rất hy vọng cô chết, cô chết rồi, sẽ không ai có thể ảnh hưởng đến anh ta với Hứa Gia Lị bên nhau. Bây giờ câu nói này không có thay đổi, chỉ là người nói câu nói này thay đổi mà thôi. Không để ý đến cảm giác đau đớn trên da đầu truyền đến, cô lạnh lùng nhìn anh ta, châm chọc khẽ cười nói: “Lúc đầu tôi cũng nói thế này với anh, trong lòng của anh nghĩ như thế nào, giờ phút này trong lòng tôi cũng nghĩ như thế.”Ánh mắt Dịch Dương tối sầm lại, không tiếp tụcnói chuyện, chỉ là kéo lấy cánh tay cô thô lỗ đi lên lầu. Sau khi hồi phục tinh thần Tiếu Vân một thân ngăn trước mặt bọn họ, nhìn Dịch Dương tức giận nói: “Là con gọingười phụ nữ này tới?” Dịch Dương trầm mặc gật đầu một cái, không nói gì. Tiếu Vân càng tức giận hướng trên ngực của anh ta đập một cái,nói: “Con còn gọi người phụ nữ này tới làm gì, con nhìn cô ta không cảm thấy buồn nôn à? Hay là, con vẫn còn tình cảm với cô ta, cô ta là em gái của con đó.” Dịch Dương bỗng ngước mắt nhìn bà, nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ, cô ta thật là em gái của con sao? Có phải là nhất định phải ép con hỏi rõ thân thế của con với mẹ, mẹ mới bằng lòng nói cho con, con cùng cô ấy thật ra không phải anh em?” Theo lời nói vừa dứt của Dịch Dương, toàn thân Tiếu Vân run lên, sắc mặt một nháy mắt trở nên trắng bệch. “Con... Con nói cái gì...” Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạtcủa anh ta, Tiếu Vân chấn kinh mà hỏi: “Dịch Dương, có phải con biết gì rồi phải không?” Lại một lần nữa bị kinh hãi Dịch Thanh cũng đi đến, nắm lấy cánh tay Dịch Dương vội vã mà hỏi: “Anh, Anh vừa mới nói rốt cuộc là ý gì, chẳng lẽ anh cùng người phụ nữ này khôngphải là anh em sao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cô ta không phải con gái của cha, hay là, anh không phải con của cha?” Dịch Dương không để ý đến cô bé, chỉ là nhìn chằm chằm Tiếu Vân,khẽ cười nói: “Mẹ, con vẫn thật sự đang chờ mẹ chính miệng nói cho con thân thế của con.” Anh ta nói xong, sau đó không để ý bộ dáng khiếp sợ của Tiếu Vân cùng Dịch Thanh, dắt Mạc Tâm Nhan thẳng lên lầu. Vừa tiến vào gian phòng, Dịch Dương liền đem Mạc Tâm Nhan hung hăng ném xuống đất, thấy quẳng xuống đất, người phụ nữ đau đến sắc mặt trắng bệch, Dịch Dương trầm giọng gầm nhẹ: “Cô có phải hay không đã sớm biết tôi với cô không phải là anh em.” Mạc TâmNhan xoa khuỷu tay bị ngã đến kịch liệt đau nhức ngồi dậy, nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi hiện tại như ngươi mong muốn đến ở Dịch gia, nói đi, muốn như thế nào, anh mới bằng lòng bỏ qua cho cha tôi?” “Tôi đang hỏi cô...” Dịch Dương lạnh lùng gầm nhẹ, ngồi xổm xuống, nắm lấy áo cô nhấc lên, lạnh lẽo quát: “Cô có phải hay không trước đây đã biết tôi không phải anh cô?” Đêm qua, khi anh ta nói ra anh ta xét nghiệmDNA, lúc anh ta nói cùng với cô căn bản không phải là anh em, cô không có chút nào kinh ngạc. Tựa hồ đã sớm biết chuyện này. Bây giờ nhớ lại, anh ta chỉ cảm thấy một cỗ nộ khí ở trong lòng quanh quẩn. Nếu cô sớm biết cô cùng anh ta không có quan hệ máu mủ, cô vì cái gì không nói cho anh ta biết. Cô có phải là cố ý để anh ta cho là mình là anh trai của cô, thế này, anh ta liền không cách nào đang dây dưa với cô, cô liền có thể danh chính ngôn thuận cùng Tiêu Thần Phong bên nhau. Càng nghĩ, trong mắt anh ta càn nhiều tàn bạo, tay nắm lấy áo côcủa anh ta dần dần nắm chặt. Mạc TâmNhan mắt lạnh nhìn sắc mặt anh ta càng ngày càng âm trầm, đạm mạc mở miệng: “Đúng, sau khi biết nội dung trên tờ giấy, ngày hôm sau tôi đã biết chúng ta không phải anh em.” Một vẻ thất vọng từ trong con mắt của anh ta mộtkhắc hiện qua. Anh ta nhìn cô chằm chằm sắc mặt lạnh nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Nếu cô sớm đã biết,vì sao không nói cho tôi?” “Tại sao tôi phải nói cho anh biết.” Mạc TâmNhan châm chọc cười nói: “Để anh ngộ nhận là anh trai của tôi không phải sẽ tốt hơn sao? Thế này chúng ta liền có thể thuận lợi ly hôn, mà anh cũng không thể lại đến dây dưa với tôi, thậm chí là cưỡng chiếm thân thể của tôi, đây không phải rất tốt sao?” Theo lời nói của cô, sắc mặt Dịch Dương trong nháy mắt chìm như Diêm La. “Mạc TâmNhan, đây là lời thật lòng của cô?” Anh ta nắm thật chặt nắm đấm, chưa từ bỏ ý định hỏi. “Đương nhiên là lời nói thật rồi. Tôi không cần thiết lừa anh.” Không chần chờ một chút nào mà trả lời khiến Dịch Dương hoàn toàn tuyệt vọng, quả nhiên, cô cố ý để anh ta nghĩ lầm mình là anh trai cô, thế này liền thoát khỏi dây dưa với anh ta, sau đó cùng Tiêu Thần Phong bên nhau. Chậm rãi buông áo cô ra, Dịch Dương nặng nề nhìn cô: “Mạc TâmNhan, muốn cứu cha cô thì ngoan ngoãn làm Dịch phu nhân.” Bọn họ như thế này, như vậy anh ta đành phải đem cô cầm tù bên cạnh mình, chỉ có thế này, anh ta mới cảm nhận được anh ta cùng với cô từ đầu đến cuối cũng còn có ràng buộc, cho dù là ràng buộc thân thể. Thấy người đàn ông kia muốn rời khỏi, Mạc Tâm Nhan hốt hoảng đứng lên, hướng bóng lưng của anh ta hỏi: “Anh có phải hay không thật là sẽ buông tha cha tôi?” “Chỉ cần cô chịu nghelời.” Dịch Dươngcười khẽ một tiếng. Mạc TâmNhan mắt sắc chìm xuống,“nghelời” anh ta nói cuối cùng là thế nào,chẳng lẽ muốn cô vứt bỏ tự tôn cầu anh ta chạm vào mình, cô cũng phải “nghelời” thỏa mãn yêu cầu của anh ta sao? Nghĩ như vậy, cô hốt hoảng chạy lên trước giữ chặtDịch Dương vừa mới bước ra cửa phòng, vội vã nói: “Anh đã sớm đoán được, cha tôi không thể nào là hung thủ tổn thương cha anh, anh vì sao lại không chịu bỏ qua cho ông ấy, còn muốn dùng ông ấy uy hiếp tôi, vì sao chứ?” “Đúng, sau chuyện này đúng là có chút kỳ quặc, rõ ràng còn có bàn tay phía sau nhúng vào, tôi cũng tin tưởng cha mẹ cô sẽ không tổn thương cha tôi, nhưng mà...” Dịch Dươngnói, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh hơn rất nhiều: “Nhưng sự tồn tại của mẹ cô đã mẹ tôi một đời thống khổ, mà cô tồn tại cũng làm cho em tôi nhận hết sự lạnh nhạt của cha tôi, cho nên, Mạc Tâm Nhan, kỳ thật tôi rất hận cô, cũng rất hận mẹ cô, tôi muốn để cô cùng mẹ cô không thể sống tốt.” “Cho nên anh liền dùngloại biện pháp này để báo thù tôi, nhục nhã tôi?” Mạc TâmNhan buồn bã cười cười, một lúc sau, có chút đau thương nói: “Quả thật là như vậy, tôi thực sự không nên đến thế giới này, nếu năm đó không có tôi xuất hiện, anh cùng Dịch Thanh cũng không phải chịu cha anh lạnh nhạt, mà bây giờ cũng sẽ không phát sinh chuyện thế này, tất cả đều do bản thân tôi sai, nếu như thời gian có thể quay lại, tôi tình nguyện cho tới bây giờ tôi cũng không có mặt trên thế giới này...”Ánh mắt của cô bi ai như thế, không ngừng nói mình không nên tới đến trên thế giới này, Dịch Dương nghe, tim vậy mà không hiểu sao lại có chút đau nhức. “Nhưng mà Dịch Dương...” Mạc TâmNhan nắm chặt cánh tay của anh ta, tiếp tục nói: “Tất cả mọi việc sai đều do tôi, cha mẹ tôi đều không có sai, nhất là cha tôi, ông ấy không sai một chút nào cả, cho nên, cầu xin anh buông tha cho ông ấy có được hay không.” Dịch Dương lạnh lùng hất tay cô ra, thản nhiên nói: “Cha cô thật sự là không có sai, nhưng mà ông ta một mình gánh hết tất cả tội danh, cho nên tôi muốncho cô cùng mẹ cô một đời đều phải sống trong áy náy.” “Không... Không được, Dịch Dương, anh không thểđối xử với mẹ tôi tàn nhẫn như vậy.” Cô nghẹn ngào khóc rống lên. Dịch Dương thờ ơ nhìn dáng vẻ bi ai của cô, lạnh lẽo nói: “Năm đó lúc mẹ cô cùng cha tôi yêu đương vụng trộm sinh hạ cô, bọn họ có từng nghĩ tới đối với mẹ tôi như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn không. Bởi vì sự tồn tại của mẹ cô, cha tôi đối với mẹ tôi luôn luôn lạnh lùng như thế, thậm chí là chẳng quan tâm, những năm này mẹ tôi chịu đựng khổ sở vô cùng, vậy có ai đến trả lại?” Dịch Dương nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua sắc mặt đau thương của cô, sau đó xoay người rời đi. Mạc TâmNhan dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống đất, trong lòng một mảnh bi ai. Cô sinh ra chính là sai lầm, đến anh ta cũng cho rằng cô không nên xuất hiện trên thế giới này. Bây giờ, việc duy nhất cô có thể làm chính là cứu cha ra, cũng không uổng công cha đối với mẹ thâm tình, còn có yêu thương quan tâm đối với cô. Thời điểm Dịch Dương đi xuống lầu, Tiếu Vân trong nháy mắt vọt tới trước mặt anh ta, oán trách nói: “Dịch Dương, cuối cùng vì sao con lại muốn để con bé này đến ở Dịch gia, mẹ vừa nhìn thấy nó sẽ nhớ tới dáng vẻ cha con cùng tiện nhân Dương Bình kia yêu đương vụng trộm, con đây không phải là có chủ ý để mẹ khổ sở sao?” “Đúng vậy.” Dịch Thanh không caohứng nói: “Anh, anh để cô ta cả ngày lắc lư trước mặt chúng ta, cái này không phải là là cho chúng ta ngột ngạt sao? Hay là anh còn không nỡ với cô ta, nhất định phải cả ngày nhìn thấy cô ta mới được?” Dịch Dương nhìn cô một cái, tiếp theo nhìn về phía Tiếu Vân, trầm giọngnói: “Mẹ, không phải mẹ hận cô ta với mẹ cô ta sao? Con hiện tại để cô ta ở nhà chúng ta, như thế này chẳng phải lúc nào mẹ cũng có thể sỉ nhục cô ta sao? Chẳng lẽ thês này còn không thể để mẹ tiêu tan đi cơn giận kia?” Nghe lời nói của Dịch Dương, Tiếu Vân lập tức hiểu ra, cười nói: “Hóa ra là con để cho mẹ trút giận, cho nên mới để cô ta tới? Mẹ thật đúng là cho rằng con giống như em gái con nói, không nỡ với nó nữa.” Dịch Dương không cótrả lời, anh ta vĩnh viễn cũng không nói cho bọn họ, thậm chí là nói cho Mạc Tâm Nhan, kỳ thật anh ta chỉ là muốn đem cô cột vào bên cạnh mình mà thôi. Anh ta chịu không được dáng vẻ Mạc Tâm Nhan ở bên cạnh Tiêu Thần Phong ôm ấp nhau như thế, vậy sẽ làm anh ta ghen đến mất lý trí. “Hóa ra là như vậy à.” Dịch Thanh ở một bên cười hì hì gật đầu, một hồi sau, vừa nghi ngờ mà hỏi: Khôngđúng, anh vừa mới nói anh cùng Mạc Tâm Nhan không phải anh em là ý gì vậy? Mạc Tâm Nhan cô ta không phải con gái của cha sao? Nhưng em nhớ rõ cho tới bây giờ cha có bao nhiêu thiên vị đối với cô ta.” Dịch Dương không có trả lời vấn đề của cô, chỉ là chuyển mắt bình tĩnhnhìn Tiếu Vân, thấp giọngnói: “Mẹ, liên quan tới thân thế của con, mẹ còn không có ý định nói cho con sao?” “Con thật sự muốn biết đến vậy?” Tiếu Vân thấp giọng hít một tiếng, quay người ngồi vào ghế sa lon, Dịch Dương cũng vội vàng đi theo, Dịch Thanh thấy sắc mặt hai người bọn họ là lạ, cũng tò mò đi qua. “Mẹ, con chỉ là muốn biết con tới từ đâu, cha mẹ ruột con là ai.” Dịch Dương trầm giọng mở miệng, hai mắt không hề chớp dán trên mặt Tiếu Vân. Tiếu Vân cuống quít mở miệng: “Mẹ chính là mẹ ruột của con, điều này con không cần hoài nghi.” “Vậy cha ruột của con là ai?” Dịch Dương lần nữa trầm giọnghỏi. “Cha ruột con...” Tiếu Vân đau thương thở dài, đem sự tình phát sinh vào một đêm đó hơn hai mươi năm trước rủ rỉ nói. Không biếtqua bao lâu, Dịch Dương tựa ngửa ở trên ghế sa lon, bi ai cười nói: “Mạc TâmNhan còn nói cô ta sinh ra là một sai lầm, hóa ra, con sinh ra càngsai lầm hơn, cũng là một sự sỉ nhục.” Sau khi Dịch Thanh nghe chuyện mẹ kể, cả người đều ngây dại, chấn kinh nhìn mẹ. Tiếu Vân nhìn gương mặt tràn đầy bi thương của Dịch Dương, phẫn nộ nói: “Đều dotiện nhân Dương Bình kia, nếu không phải đêm đó ả cản trở cha con, cha con cũng không có trễ hẹn với mẹ, mẹ cũng sẽ không...” “Nói như vậy, mẹ cũng không biết cha ruột con là ai?” Dịch Dương bi ai cười cười, hóa ra anh ta sinh ra cũng không thể tả đến vậy, cùng Mạc Tâm Nhan thật đúng là tám lạng nửa cân, hoặc là, anh ta so với Mạc Tâm Nhan còn không chịu nổi hơn, dù sao, Mạc Tâm Nhan chí ít còn biết cha ruột của mình là ai. Tiếu Vânlắc đầu, thấp giọng nói: “Dịch Dương, con đừng suy nghĩ nhiều, con từ đầu đến cuối đều là con trai của mẹ, mẹ vẫn luôn yêu con, cho tới bây giờ đều không có xem con như sự sỉ nhục, biết không?” “Hóa ra, con lên tiếng cũng làsai lầm.” Dịch Dươngnói, đứng dậy thất hồn lạc phách hướng ngoài cửa chạy đi. Tiếu Vân có chút bận tâm anh ta, ra hiệu Dịch Thanh theo sau. Dịch Thanh một lời cũng không nói, cuống quít chạy theo ra ngoài. Ban đêm, Mạc TâmNhan nằm ở trên giường có chút lo lắng bất an. Gian phòng này là lúc cô cùng Dịch Dương kết hôn, vừa kết hôn xong, bọn họ vẫn là ở tại Dịch gia, cùng ở một phòng cùng ngủ một giường, thế nhưng lại không hề làm gì, có đôi khi hai người thậm chí mỗi người ngủ một bên, thân thể cách thật xa. Bây giờphát sinh nhiều chuyện như vậy, lần nữa trở lại Dịch gia, trở lại gian phòng này, tâm tình của cô đã không lớn bằng trước kia. Cô không biết tối nay Dịch Dương có tới phòng này hay không . Thấp thỏm trong lòng, vậy mà như thế nào cũng ngủ không được. Ngay tại lúc cô lăn lộn khó ngủ, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra. Cô ngước mắt nhìn, chính là một mặt băng lãnh của Dịch Dương. Anh ta đạm mạc nhìn cô một cái, sau đó thẳng đi tới phòng tắm, theo chuyển động của anh ta, cô thoang thoảng ngửi thấy mùi rượu, tâm không khỏi càng thêm thấp thỏm. Qua một lúc lâu, cửa phòng tắm mở ra, bên hông Dịch Dương chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, thậm chí áo ngủ cũng không mặc, anh ta liền trực tiếp vén chăn lên nằm xuống. Mạc TâmDưới ý thức đem thân thể di chuyển qua bên cạnh, tận lực cùng anh ta bảo trì khoảng cách nhất định. Trước kia cho dù cùng giường ngủ, anh ta cũng đều mặc vào áo ngủ, tối nay anh ta cứ như vậy quấn khăn tắm nằm lên, càng làm cô hốt hoảng. Quả nhiên, cô vừa mới đem thân thể chuyển đến bên cạnh, một cánh tay trong nháy mắt đem cô ôm trở về. Sức lực của anh ta rất lớn, thân thể của cô hung hăng đụng phải hắn lồng ngực cứng rắn trên người anh ta, một mùi rượu nhàn nhạt từ trên người anh tâ phát ra, để tần suất tim cô đập loạn. “Anh thả tôi ra...” Mạc TâmNhan gầm nhẹmột tiếng, liền muốn giãy dụa từ trong ngực của anh ta ra. Nhưng mà sau một khắc, anh ta xoay người một cái liền đem cô hung hăng đặt ở dưới thân.