Hôn nội mưu ái

Chương 63 : Muốn cứu cha cô thì đi đến một chỗ với tôi

Bây giờ không phải là mẹ đang nên ở trại tạm giam sao? Mạc Tâm Nhan thầm nghĩ, cuống quít đón tiếp bà. “Mẹ, sao mẹ ra ngoài được vậy?” Mạc TâmNhan kinh ngạc mở miệng, bên trong thanh âm lộ ra vui sướng: “Có phải là vụ ánđã tra rõ ràng rồi, mẹ cùng cha đều không có chuyện gì? Đúng rồi, cha đâu ạ?” “Nhan Nhan, làm sao bây giờ, cha con đem tất cả mọi chuyện tự mình ôm lấy, mẹ nên làm sao đây, ông ấy là vì cứu mẹ...” Dương Bình lo sợ nói, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng áy náy. Mạc TâmNhan nhíu nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, có ý gì vậy? Vụ án không phải còn chưa điều tra rõ ràng sao? Sao cha có thể đem tất cả mọi chuyện ôm lấy, đây không phải mình nhận tội sao?” “Cha con thấy nhiều ngày như vậy rồi, vụ án vẫn còn không có tiến triển, sau đó lại không đành lòng để mẹ chịu khổ, liền đem tất cả tội tự mình ôm lấy, để cho cảnh sát thả mẹ ra.” Dương Bình lo lắng nói, một hồi sau, khó chịu thở dài: “Đều tại mẹ, chuyện này đều là vì mẹ mà ra, tất cả sai đều tại mẹ, cha con ông ấy không cần làm như vậy, chuyện này không có chút gì liên quan tới ông ấy...” “Mẹ, mẹ đừng vội, con nhất định sẽ cứu cha ra ngoài.” Mạc TâmNhan trầm giọng an ủi: “Trước mắt mẹ vào nhà nghỉ ngơi trước đi ạ, con ra ngoài tìm luật sư thương lượng một chút.” Sau khi đưa mẹ vào nhà, cô gọi điện thoại cho Mạc Thiếu Khanh để anh sang chăm sóc mẹ, bản thân thì đi tìm luật sư thương lượng. Buổi tối lúc trở về, trong lòng của cô có một tia hi vọng, cũng có một chút nặng trĩu. Dương Bình sớm đã chờ cô ở cửa, vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, liền cuống quít tiến lên đón cô. “Sao rồi, Nhan Nhan, luật sư nói thế nào?” LuậtSư nói có một biện pháp có thể cứu được cha ra.Ánh mắt Mạc TâmNhan lấp lóe, thấp giọng mở miệng. Dương Bình sau khi nghe xong, cuống quít hỏi: “Là biện pháp gì, con mau nói đi.” Ngay lúc này, Mạc Thiếu Khanh cũng từ trong nhà đi ra, lo lắng nhìn Mạc Tâm Nhan. Mạc TâmNhan sa sầm ánh mắt nói: “LuậtSư nói chuyện này có thể giải quyết riêng (không thông qua thủ tục pháp lý), may mắn là cha chồng con không có mất mạng, luật sư nói hiện tại tất cả chứng cứ đều bất lợi đối với chúng ta, mà cha lại mình nhận tội, tất cả trận kiện cáo này không có cách nào xử, chỉ có thể giải quyết riêng.” “Giải quyết riêng thế nào?” Mạc Thiếu Khanh gấp giọng hỏi. “Nhét một số tiền lớn cho cảnh sát...” Mạc TâmNhan còn chưa nói xong, Mạc thiếu nghiêng thếmà mừng rỡ cười nói: “Chuyện này dễ xử lý rồi, đợi một chút anh chuẩn bị ngay.” “Chuyện này chỉ là phụ thôi.” Mạc TâmNhan nhìn về phía mẹ cùng anh trai đang mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, trầm giọng nói: “Quan trọng nhất vẫn là cầu xin được sự tha thứ của nhà họ Dịch, nếu như nhà họ Dịch hủy bỏ đơn kiện, đồng ý giải quyết riêng, như vậy chuyện này liền có thể giải quyết, cha có thể được thả ra rồi. Nhưng mà nếu như, bọn họ vẫn một mực muốn kiện cha, như vậy...” “Cầu xin nhà họ Dịch tha thứ?” Dương Bình nhíu mày, sau một hồi, khổ sở nói: “Bây giờ thân thếNhan Nhan đã bị công khai, mà người nhà họ Dịch lại tin tưởng chắc chắn là mẹ và cha con đả thương Hướng Đông, muốn bọn họ huỷ bỏ đơn kiện sợ là khó hơn lên trời.” “Mẹ, mặc kệ như thế nào, con nhất định sẽ cứu cha ra.” Mạc TâmNhan trầm giọng mở miệng, trong mắt tràn đầy kiên định. Đúng, mặc kệ trả giá thế nào, cô cũng đều sẽ đi cầu xin nhà họ Dịch tha thứ. Mặc dù biết Mạc Quốc Hùng không phải cha ruột của cô, nhưng mà cô vẫn như cũ coi ông ấy là người cha đáng kính thân yêu nhất, cho nên, bất luận như thế nào, cô cũng muốn cứu cha ra. Ngày thứ hai, Mạc Thiếu Khanh thu xếp trên dưới đi đến cục cảnh sát, mời được một ít nhân sĩ quan trọng ăn cơm, để bọn họ chăm sóc Mạc Quốc Hùng nhiều hơn một chút. Mạc TâmNhan trong lòng có chuyện, cho nên một đêm đều không có ngủ. Sáng sớm hôm sau, cô liền đi tới nhà họ Dịch. Cô không chắc chăn có thể thuyết phục nhà họ Dịc hủy bỏ đơn kiện, dù sao quan hệ hiện tại của cô cùng nhà họ Dịch cũng vô cùng xấu hổ, đối với Dịch Dương càng lúng túng hơn. Vừa mới vào đến cửa lớn nhà họ Dịch, cô liền nghe thấy một tràng âm thanh chửi rủa từ trong nhà truyền ra, còn có âm thanh của một cái tát. Trong lòng không rõ rung lên, cô vội vàng chạy vào nhà, quả nhiên thấy mẹ của mình quỳ trước mặt Tiếu Vân, hai gò má sưng đỏ, mà người đánh bà là Tiếu Vân. “Mẹ... Mạc TâmNhan hấp tấp tiến lên, đỡ Dương Bình dậy, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao mẹ lại tới đây?” Dương Bình không để ý đến cô, chỉ nhìn Tiếu Vân, khóc thút thít nói: “Cầu xin bà đừng kiện Quốc Hùng, thật ra không phải ông ấy sai, mọi chuyện đều không liên quan đến ông ấy.” Mạc TâmNhan nhìn về phía Tiếu Vân, giờ phút này lại không biết nên xưng hô thế nào với bà. Bà từng là mẹ chồng tốt nhất của cô, thế mà bây giờ lại thành ra xấu hổ thế này, cô cũng không thể nào gọi bà được một tiếng mẹ nữa. Mặt mũi Tiếu Vân tràn đầy hận ý nhìn Dương Bình, quát lớn lên: “Là bà, hóa ra người phụ nữ năm đó Hướng Đông thích là bà. Cũng bởi vì bà, đêm đó ông ấy cũng là bởi vì bà mà không đi đến chỗ hẹn, mà hại tôi... Hại tôi...” Lúc Tiếu Vân nói ra câu này, toàn bộ thân thể cơ hồ run lên. Dương Bình kéo tay bà, nói: “Thật xin lỗi, đều là tôi không tốt, nhưng chuyện năm đó với Quốc Hùng không có liên quan, xin bà bỏ qua cho ông ấy, đừng kiện ông ấy nữa...” Tiếu Vân hất tay bà ra môt cái, lạnh lùng quát: “Cho dù chuyện đó không có liên quan ông ta, nhưng ai kêu ông ta yêu bà. Dương Bình, tôi cho bà biết, việc kiện Mạc Quốc Hùng tôi đã quyết định rồi, tôi muốn cả đời này của bà đều phải sống trong áy náy.” Dừng một chút, bà chán ghét nhìn thoáng qua Mạc Tâm Nhan, sau đó hướng về phía Dương Bình căm hận quát: “Bà là người phụ nữ không có liêm sĩ, đã gả cho Mạc Quốc Hùng,còn cùng Hướng Đông ở bên nhau, lại còn sinh ra cái thứ nghiệt chủng này, chỉ có Mạc Quốc Hùng kẻ ngu này mới có thể bao dung bà, thậm chí là gánh tội thay bà, ta thật nghĩ không ra, loại đàn bà phóng đãng như bà sao còn có người đàn ông khăng khăng một lòng yêu bà chứ.” Nhớ tới những sự việc xấu lúc xưa,Dương Bình khóc không thành tiếng, sau một hồi, lần nữa bà lôi kéo tay Tiếu Vân, khóc thút thít nói: “Đều là tôi sai, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu bà hận tôi thì cứ nhắm về tôi, cầu xin bà bỏ qua cho Quốc Hùng với.” “Mẹ...” Mạc TâmNhan ôm Dương Bình đang thút thít, nhìn về phía Tiếu Vân, thấp giọng nói: “Con biết hiện tại trong lòng mẹ rất khó chịu, nhưng mà cha con ông ấy vô tội, cầu xin mẹ giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho ông ấy.” “Đừng gọi tôi là mẹ.” Tiếu Vân chán ghét hét lên một tiếng, chán ghét nhìn Mạc Tâm Nhan như rác rưởi: “Nhà họ Dịch chúng tôi không có loại con dâu như cô,nghiệt chủng nhà cô cút đi cho tôi, tôi nhìn thấy các người liền muốn buồn nôn. Cút, đều cút hết đi cho tôi...” Tiếu Vân gào thét, bắt đầu động tay đuổi Mạc Tâm Nhan cùng Dương Bình. Dương Bình bị bà đẩy đến suýt chút té ngã, Mạc Tâm Nhan vội vàng định đỡ mẹ, nhưng mà theo phản xạ đẩy bà một cái. “Mẹ...” Ngay vào lúc này, một tràng thanh âm lo lắng truyền đến, Mạc Tâm Nhan còn chưa kịp quay người nhìn lại, tiếp đó thân thể mãnh đã bị người đẩy ra, hung hăng đụng vào một bên bàn ăn, người kia dùng lực rất lớn, eo của cô đụng vào mép bàn , đau đến sắc mặt trắng bệch. Dương Bình hốt hoảng chạy tới đỡ cô, khóc lóc nói: “Nhan Nhan, thế nào rồi, không có sao chứ.” “Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con...” Mạc TâmNhan lắc đầu an ủi bà, lập tức nhìn về phía người kia, lúc cô nhìn thấy một mặt chán ghét cùng băng lãnh của người đàn ông, Mạc Tâm Nhan tim Mạc Tâm Nhan nhất thời co rút, có chút đau. “Ai cho các người khi dễ mẹ tôi, cút cho tôi.” Dịch Dương ôm lấy Tiếu Vân, lạnh lùng nhìn Mạc Tâm Nhan cùng Dương Bình. Thấy trong mắt Mạc Tâm Nhân ưu thương cùng thống khổ, Dương Bình trên mặt lặng yên hiện lên một vòng phức tạp, bà nhìn sắc mặt lạnh lùng của Dịch Dương, thấp giọng mở miệng: “Dịch Dương, con đừng đối xử với Nhan Nhan như vậy, tốt xấu gì các con cũng đã là vợ chồng. “Ha, đã là vợ chồng?” Dịch Dương châm chọc cười khẽ một tiếng, lập tức nhìn Mạc Tâm Nhan chán ghét nói: “Bà chẳng lẽ còn không biết hay sao? Cô ta là em tôi, tôi cùng với cô ta là loạn luân, cũng chỉ có người đàn bà không biết xấu hổ như bà mới đem con gái mình gả cho anh trai của nó, các ngươi lập tức cút cho tôi, bây giờ tôi nhìn thấy mẹ con hai người thì muốn buồn nôn rồi.” Mạc TâmNhan mím chặt môi không nói gì, quả nhiên, Tiếu Vân cũng không có nói cho Dịch Dương biết thân thế của anh ta, cũng đúng, thân thế không chấp nhận được như vậy, làm sao Tiếu Vân có thể mở miệng được. “Dịch Dương...” Dương Bình nhìn anh ta muốn nói lại thôi, cuối cùng bởi vì có Tiếu Vân ở đây mà không có nói tiếp. Nhìn ánh mắt căm ghét của mẹ con họ, Mạc Tâm Nhan giật giật cánh tay của mẹ cô, thấp giọng nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.” Tiếu Vân không nguyện ý nói cho Dịch Dương về thân thế anh ta, cô cũng sẽ không nói cho anh ta nghe, bởi vì... thân thế kia đối với anh chắc chắn là đả kích trí mạng. Dịch Dương nhìn bóng lưng thon gầy của cô, ánh mắt thâm trầm trong phút chốc lóe lên tia phức tạp . Đợi sau khi Mạc Tâm Nhan cùng Dương Bình đã rời đi rồi, Tiếu Vân kéo tay Dịch Dương, khóc thút thít nói: “Con không được thả Mạc Quốc Hùng, không thể để mẹ con bà ta sống tốt, cũng vì mẹ con bà ta, những năm này mẹ đều sống trong sự thống khổ, cha con còn cùng người đàn bà kia có đứa con gái lớn như vậy,trong lòng mẹ rất hận, rất hận đó...” Dịch Dương nặng nề nhìn mẹ, cũng không có nói cái gì. Những năm qua mẹ có bao nhiêu thống khổ, cha đối với mẹ với anh ta cùng Dịch Thanh đạm mạc thế nào anh ta đều nhìn thấy rõ trong mắt, thế nhưng anh ta lại không nghĩ tới hóa ra tất cảnguyên nhân đều từ mẹ con Mạc Tâm Nhan. Anh ta không cần mạng Mạc Quốc Hùng, nhưng mà, để cho mẹ xả giận, anh ta cũng không để cho mẹ con cô sống tốt. Chạng vạng tối, sau khi Mạc TâmNhan chăm mẹ ngủ xong, lúc này mới mỏi mệt trở về gian phòng của mình. Ngồi trước gương trên bàn trang điểm, nhớ tới đôi mắt lạnh lùng chán ghét của Dịch Dương, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Cô cùng Dịch Dương không nên quen biết, thậm chí căn bản là cô không nên tồn tại. Nếu cô không tồn tại, sẽ không xảy ra những chuyện thế này, cha mẹ cô vẫn tốt giống như cũ, sự tồn tại của cô căn bản chính là một sai lầm. Ngay lúc cô đang bi ai thở dài, điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình, cả người có chút ngơ ngác. “Nhan Nhan, anh đang ở dưới lầu nhà em, xuống nhìn một chút được không?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói ôn nhu của Tiêu Thần Phong. Từ ngày sau ngày đó cô cùng anh nói rõ, người đàn ông kia rốt cuộc cũng không còn liên lạc với cô, cô cho là anh đã nghĩ thông rồi, không nghĩ tới hôm nay anh vẫn gọi đến. Cô run lên một lúc, thấp giọng nói: “Được.” Lúc từ trong nhà đi ra, Tiêu Thần Phong tựa trước đầu xe đợi cô. Cô bước đến,nhẹ giọng gọi một tiếng: “Thần Phong.” Tiêu Thần Phong nhìn chằm chằm cô đang đi về phía anh, khóe môi có chút câu lên một độ cong mềm mại. “Thần Phong, sao bây giờ anh lại đến đây? Có chuyện gì không?” “Sự tình của bác trai bác gái anh đã nghe qua rồi.” Tiêu Thần Phong gương mặt trầm xuống, nhìn gương mặt thon gầy của cô, có chút lo lắng hỏi: “Em vẫn tốt chứ?” Nhớ tới những chuyện phiền lòng kia, sắc mặt Mạc Tâm Nhan tối sầm lại, khắp khuôn mặt đều là ưu thương: “Cha em còn bị nhốt trong trại tạm giam, em không biết phải làm sao nữa, người nhà họ Dịch không chịu tha thứ cho mẹ em, nên bọn họ cũng không có hủy bỏ đơn kiện, em thật sự không biết phải làm sao bây giờ...” Có lẽ là mấy ngày nay trong lòng đè nén quá lâu, bây giờ nói chuyện cùng Tiêu Thần Phong, cô lại nhịn không được nhỏ giọng khóc lên, khóc đến dị thường bất lực cùng yếu ớt. Tiêu Thần Phong đau lòng lau đi nước mắt của cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng cô ôn nhu an ủi: “Không có sao đâu, bác trai chắc chắn không có chuyện gì, em cũng không cần quá lo lắng, tránh tổn hại sức khỏe.” “Em thật sự không biết nên làm gì bây giờ, những ngày này thật mệt mỏi quá, mẹ em cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn nhận hết nhục nhã từ nhà họ Dịch, em nhìn thấy thật khó chịu, Thần Phong, anh nói em nên làm gì bây giờ, em làm sao mới có thể cứu được cha, làm thế nào mới để nhà em có thể khôi phục được dáng vẻ giống trước đây đây...” Mạc TâmNhan trong ngực anh bi thương khóc, tất cả kiên cường tại lúc này trong nháy mắt bị đánh guc. Cô thật mệt mỏi quá rồi, mệt mỏi quá... Chuyện Dịch Dương, chuyện cha mẹ đềutích trong lòng cô, làm cho cô có cảm giác sống không bằng chế. “Nhan Nhan, khóc đi, có anh ở đây, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.” Tiêu Thần Phong ôm chặt cô đang thút thít, trong ánh mắt thâm trầm tràn đầy phức tạp. Cách đó không xa, xuyên qua cửa xe Dịch Dương đang lẳng lặng nhìn hai bóng dáng đang ôm chặt nhau kia, tay cầm tay lái dần dần nắm chặt, trong mắt một mảnh trầm lãnh. Không biếtqua bao lâu, toàn bộ trời đều đã thành màu đen, đèn trên đường sớm đã sáng lên. Mạc TâmNhan có chút thối lui cái ôm của TiêuThầnPhong, nhìn vẻ mặt ôn nhuận của Tiêu Thần Phong, thấp giọng nói: “Hôm naycám ơn anh, bây giờ không còn sớm nữa, anh cũng trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” “Ừm.” Tiêu Thần Phong nhẹ gật đầu, một lúc sau, ôn nhu nói: “Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai anh lại đến xem em.” Mạc TâmNhan trầm mặc không nói gì, cô muốn cự tuyệt ý tốt của anh, không muốn làm phiền anh, nhưng mà lời cự tuyệt nói nhiều rồi, ngược lại cô cảm thấy bất lực. Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của cô, Tiêu Thần Phong ảm đạm cười một tiếng, lập tức lên xe rời đi. Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe, cô mới quay người trở lại phòng. Nhưng mà cô vừa mới quay người, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi trầm lãnh. “Mạc TâmNhan!” Cô nao nao, tim lần nữa đau, là thanh âm của người đàn ông kia. Cô không cóquay người, bỗng một lúc sau, tiếp tục bước đi về phòng. Dịch Dương cười lạnh, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô nhẹ nói: “Mạc TâmNhan, muốn cứu ba của cô, thì cô đứng lại cho tôi.” Mạc TâmNhan toàn thân chấn động, bỗng nhiên dừng bước, vội vàng xoay người: “Các người thật lòng nguyện ý bỏ qua cho cha tôi sao?” Lúc này Dịch Dương ngược lại mím chặt môi không nói thêm gì nữa, Mạc Tâm nhan gấp gáp, chạy đến trước mặt anh ta, lo lắng hỏi: “Các người thật lòng nguyện ý bỏ qua cho cha tôi, không kiện ông ấy nữa sao?” Dịch Dương vẫn không có nói chuyện, chỉ là cười lạnh nhìn biểu cảm lo lắng của cô, sau một lúc, xoay người rời đi. Thấy anh ta muốn đi, Mạc Tâm Nhan càng gấp, vội vã tiến lên ngăn anh ta lại: “Dịch Dương, rốt cuộc anh muốn thế nào thì các người mới bằng lòng bỏ qua cho cha tôi?” Dịch Dương nhìn chằm chằm cô, thật lâu, khóe môi bỗng nhiên kéo lên một độ cong lãnh khốc: “Muốn cứu cha cô thì đến một chỗ với tôi.”