Hôn Nhân Mười Bảy

Chương 35 : Cuộc gọi nửa đêm

Chap 35: Cuộc gọi nửa đêm Một ngày bận rộn chuẩn bị cho việc nhập học ở đây cũng đủ khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi. Lê lết tấm thân tàn về nhà, ngay bây giờ tôi chỉ muốn lắn đùng ra ngủ để quên trời quên đất mà thôi. Bước vào nhà, tôi ngửi được ngay mùi thức ăn thơm phức. Cái hương thơm đó kích thích não và bắt hệ thần kinh của tôi đang dừng phải chạy lại. "Oa oa, chị ơi, em đói!" Tôi hét lên, chị từ trong bếp chạy ra mắng yêu tôi. "Cái con bé này, vừa về đã la làng rồi, chị tét ột cái bây giờ, vào đây, vào đây!" Chị kéo tay vào bếp. Trời ơi, hôm nay chị làm món mực ống dồn thịt chiên, hèn gì...đã quá đi. Tôi giúp chị dồn thịt vào những con mực kia, chị thì đứng chiên. Vừa chiên thì chị vừa hát bài I Cry. Bài này tôi từng nghe Chan Chan hát rồi. Ôi, tôi lại nghĩ đi đâu vậy. Chan Chan, lại là tên khốn Chan Chan. Cậu ta là gì mà cứ hễ rãnh rỗi một chút là đầu óc tôi lại nghĩ về cậu ta. Tự cốc vào đầu một cái rõ đau để nhớ, không được nhớ tới cậu ta nữa. Cậu ta là tên khốn nhất đời. "Em làm gì thế?" Chị quay qua hỏi tôi. Tôi giật phắt người. Lắc đầu liên tục, tiếp tục dồn thịt vô mực. Bữa cơm đạm bạc của hai chị em trôi qua một cách lặng lẽ. Ăn món này, tôi thấy nhớ ba mẹ mình, nhớ chị Hòa Trâm, chị Hồng Anh, anh Dũng Văn, ba mẹ của Chan Chan và hai đứa cháu nhỏ xíu Sunny và Lunar. *** Hiện tại cũng đã khuya lắm rồi, không hiểu sao nay tôi lại dính chứng mất ngủ. Lăn qua lộn lại mãi mà hai mắt vãn mở to. Cầm điẹn thoại, mấy đứa bạn trên face đã off từ đời kiếp nào rồi. Đi xuống nhà, tôi lấy một hộp sữa uống cho đỡ đói. Nhìn đồng hồ thì đã hơn một giờ sáng. Đứng một mình ở đây lâu tôi có cảm giác không an toàn cho lắm. "Oa...oa...oa" Oa, má ơi! Tôi cong dò chạy thẳng lên phòng. Tại sao lại để con nít khóc giờ này? Tôi muốn khóc theo nó luôn này. Lạy thánh...A men... " Tình yêu em trao anh sao cứ lặng thầm Vì tình yêu trong em cứ mãi im lặng· Nhìn anh vui, tim em càng yêu anh hơn. Anh biết không?" Biết cái gì mà biết, tôi rủa thầm. So mà mở nhạc giờ này vậy chứ. Mà sao có cái gì đó ùn ụt dưới mông tôi. Nhấc mông lẻn, ôi trời...là điẹn thoại của mình. Tội lỗi quá, tự rủa mình ban nãy luôn. Số điện thoại này rất lạ, có nên nghe hay không đây? Tay tôi run lên khi trượt thanh nghe. Đặt vào tai, tôi im lặng, tôi muốn bên kia nói trước. Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, khi tôi định tắt máy thì tôi nghe có tiếng thở dài. "Min Min!" Âm thanh quen thuộc mà tôi hằng nhung nhớ bấy lâu vang lên. Tim tôi rung lên một nhịp, thật sự, tôi suýt chút nữa thì làm rớt điện thoại xuống giường. Tôi phải làm gì đây? Ngắt máy hay im lặng mà nghe cậu ta tâm sự đêm khuya. "Anh đây, em đừng ngắt máy...em im lặng cũng được. Chỉ cần em nghe anh nói!" Ơ hay, cậu lấy quyền gì mà bắt tôi phải nghe cậu nói chứ. Nhưng vì tò mò nên tôi mím môi im lặng nghe cậu ta huyên thuyên chuyện đời. "Anh xin lỗi, anh biết anh đã sai. Khi em đi, anh mới nhận ra rằng người anh yêu nhất là em. Anh rất hối hận, anh mong em hãy tha lỗi cho anh. Mong em hãy quay về!" Thật sự lúc này tôi rất tức giận. Mọi vết thương cậu gây ra cho tôi rồi bảo xin lỗi là hết chuyện à? "Những chuyện đó anh tưởng xin lỗi là hết chuyện à? Vậy những vết thương anh gây ra cho tôi là gì đây? Quay về, tôi quay về để anh lại tiếp tục tổn thương tôi sao?" Tôi nghiến răng nói từng chữ. Thật khó khăn để tôi quên được mọi thứ ở cái thành phố buồn đó. Cứ hễ tôi sắp quên được cậu ta thì có một thứ gì đó xuất hiện bắt tôi nhớ về những ngày tháng đen tối đó. Nhiêu đó vết thương lòng chưa đủ sao? Tôi còn sống nên cậu không vui à? Cậu bắt tôi quay về rồi lấy muối sát vào vết thương nữa sao. "Anh chỉ muốn chúng ta giống như lúc trước thôi, anh sẽ không làm tổn thương em nữa." Cậu ta nói, giọng nói rất buồn. Nhưng đây không phải lúc tôi mềm lòng mà bỏ qua tất cả. "Lúc trước? Không thể đâu Chan Chan. Mọi thứ đã vượt quá giới hạn của nó rồi. Muốn quay về, e là không thể." Tôi nói, bên kia chỉ có tiếng thở dài. "Hay cô tình nhân của anh buồn, anh đem tôi về, sát muối vào vết thương của tôi để mua vui cho nó. Hả? Anh nghĩ tôi cao thượng lắm sao. Một lần thôi Chan Chan, tôi cũng là con người mà. Sức chịu đựng cũng có giới hạn. Mất đi đứa bé là quá đủ với tôi rồi, tôi cũng đã tha thứ cho anh nhưng anh thì sao. Năm lần bảy lượt anh hứa sẽ cho tôi hạnh phúc rồi cũn năm lần bảy lượt anh tổn thương tôi. Anh bảo tôi làm sao tha thứ cho anh? Tôi mệt mỏi lắm rồi, anh buông tha cho tôi đi Chan Chan, tôi cầu xin anh luôn đấy!" "Em à, anh thật sự..." "Thôi đủ rồi, anh đừng nói gì nữa!" Tôi cắt ngang lời cậu ta. "Anh có thể trả lại cho tôi những ngày tháng bình yên mà tôi vốn có không? Anh có thể trả lại cho những thứ mà tôi đáng có ở tuổi mười bảy không? Anh bước vào cuộc đời tôi thì anh lấy đi tất cả. Anh có thể trả không?" Tôi hét vào điện thoại với tất cả sự giận dữ của mình. Im lặng. Chỉ còn là im lặng. "Xin lỗi! Anh không thể!"