Mặc Kệ Em Là Gì? Tôi Vẫn Yêu Em
Chương 1 : Gặp mặt nàng áo trắng
Một buổi sáng sớm..còn chút sương se lạnh,tia nắng yếu ớt đang dệt lụa ấm áp.
Ở nơi nào đó...có một cô gái nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu mặc một chiếc váy trắng liền phủ tới đầu gối hoa văn khá đơn giản,nhưng được mặc trên người cô thì vô cùng bắt mắt..cô có mái tóc phủ vai..xõa tự nhiên..cô đamg ngồi trên bia mộ sếp sao giấy trong không khí lạnh lẽo ở nghĩa địa....chính sát hơn cô không phải con người...cô khác với những linh hồn khác..cô là một linh hồn được thừa nhận,được lưu giữ lại ở nhân gian,có thể đi lại như con người nhưng không ai nhìn thấy cô cả..nhưng cô có thể nhìn thấy ở địa phủ..cảm nhận được sống chết của con người..
Hắn là tiến sĩ, du học pháp và làm taj pháp...lba mẹ hắn cũng ở pháp...nên hắn rất hiếm khi về nước..và một sự thật đáng nói hắn không tin vào chuyện ma quỷ.....
17-5...hắn đáp mái bay riêng xuống sân bay Việt Nam...hắn trở về để đi viến mộ người bà hắn thương nhất,hôn nay là dỗ bà...
Buổi sáng hắn đi sớm và đặp vào mắt hắn là một cô bé mặc váy trăng trong cũng khá đáng yêu ngồi trên mộ bà hắn,còn nhẩm nhẩm hát nữa chứ..đây là nghĩa địa mà trong cô như đang đi bách thú hay dã ngoại vậy làm hắn tức cười..."nè cô bé!...đi xuống không được ngồi như vậy...!.."
Cô nhìn anh đôi mắt to tròn bất ngờ.. anh làm hành động ngoắt cô xuống..cô bước xuống nhìn anh châm chú..."đẹp trai không?"anh hỏi cô
"Ư ....đẹp.." cô máy móc gặt đầu đôi mắt vẫn gắt gao nhìn anh tò mò..
"Anh đẹp trai đang nói chuyện với em hả?....anh nhìn thấy em hả..?.." cô hưng phấn nhảy cấn lên hỏi anh...
"em đang đứng trước mặt anh...không không nhìn thấy vậy mắt anh có vấn đề rồi.."..anh cười khóe mắt anh chợt co rút..amh nhìn thấy trên bia mộ không xa có hình cô...anh nhìn lại cô,.
"Em là tên gì?.."
"Em không nhớ...???" Cô ảo não trã lời..
"Nhà em ở đâu?."
"Nhà em ở đây nè!..trước giờ đều ở đây.."..
Chuyện gì đây..chả lẽ cô nhưng không trên đời này làm gì có ma cơ chứ!..dù có là ma cô cũng không đáng sợ..
"Nè..em không phải là người ấy!...con người chẳng phải rất sợ em sao?anh có sợ không?.."
Cô đưa đôi mắt long lanh mong đợi nhìn anh,..
"RẤT SỢ..!."
"Ư..rất sợ sao không chay mà cười?"cô nhùn anh tò mò..anh à con người duy nhất nhìn thấy cô....còn không sợ cô nữa,lại đẹp trai nữa..cô rất vui cười híp mắt.....
Còn chương sau nha các nàng.. Nguyễn Giang Bích Tuyền Nguyễn Hạnh Thiên Kì Hoàng Bảo Ngọc
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
41 chương
10 chương
41 chương
34 chương