12 chòm sao: cậu thích nhìn người khác khóc lắm... phải không
Chương 1 : Quá khứ không vui vẻ
-Nếu con cứ như thế thì sẽ chẳng làm được gì đâu!!!
-Nhưng con đã cố hết sức rồi mà cha...
-Con dám cãi lại ta?
-Con không dám, thưa cha.
-Tốt! Chúng ta tiếp tục nào.
-Dạ vâng, thưa cha.
-Con phải thẳng người lên!
-Con xin lỗi, thưa cha.
Những kí ức cứ lướt qua đầu Song Tử, từng chút, từng chút một kí ức dần dần hiện ra, đó là những kí ức thật buồn...Đôi mắt tím nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa, mưa sao buồn thế! Không gian bây giờ thật tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, chợt một tiếng nhạc buồn vang lên, sau đó là một giọng nói xé tan không gian yên tĩnh:
-A-lô
[-Cô chủ, ông bà chủ về rồi, họ đang đợi cô dưới nhà]
-Tôi biết rồi_Nói rồi Song Tử cúp máy, lần này về bố mẹ lại định làm gì cô đây? Cô quay sang bên cạnh, thấy con mèo Ira của cô đang nhìn mình, cô khẽ vuốt ve con mèo_Trên thế gian này, chị chỉ có thể tin tưởng mình em thôi nhỉ, Ira?_Rồi cô đi xuống tầng một.
Bố mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa, cô cũng vừa ngồi xuống, cô mở miệng trước:
-Bố mẹ tìm con có việc gì?
-Chúng ta muốn con chuyển trường.
-Chuyển đi đâu?
-Đại học Aravát.
-Khi nào?
-Ngày mai, mai là khai giảng.
-Vâng, con biết rồi.
Thế là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc, bố mẹ cô lại đi, còn cô thì trở về phòng của mình. Đóng cửa phòng lại, Song Tử đi đến bên cửa sổ và ngồi xuống, cô tựa vào thành cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền lại. Bố mẹ cô vẫn chỉ luôn làm theo ý mình thôi, họ chẳng quan tâm cô gì cả, haiz, cô mệt rồi đấy, ai đó à! Ira đã nàm trong lòng cô từ lúc nào, nó kêu "meo, meo" vài tiếng như để an ủi cô, Song Tử nhìn nó, khé nói:
-Ko sao đâu mà_Rồi cô nhắm mắt lại, cô muốn nghĩ một chút về quá khứ.
Từ khi cô 3 tuổi, cô đã bắt đầu đc dạy dỗ thật nghiêm khắc rồi nhỉ? Từ lúc đó, nước mắt và nụ cười của cô đã không còn xuất hiện nữa, nhìn các bạn chơi đùa, cười nói vui vẻ, sẽ chẳng ai biết cảm giác của cô lúc đó đâu! Năm cô 5 tuổi, cô học hết kiến thức lớp 4, cô còn biết múa, hát rất hay. Năm cô 10 tuổi, cô bắt đầu học kiến thức cấp 3, lúc đó cô đã biết nấu ăn, may vá rất khéo. Năm cô 15 tuổi, cô tiếp quản công ty của bố, khi đó cô còn biết cả bắn súng, đấu kiếm, cưỡi ngựa, đá bóng, cầu lông,...v..v...Nhưng cái giá cô phải trả là quá đắt!Quãng thời gian đó, cô đã chìm sâu trong bóng tối, cô đã chấp nhận từ bỏ mọi thứ, vì cuộc sống của cô không thuộc về bản thân cô. Cô từ bỏ ước mơ có đc một gia đình thực sự-ước mơ lớn nhất của cô! Cô đã trở thành một cái xác ko hồn chỉ biết nghe theo sự điều khiển của bố mẹ, cô chưa bao giờ có đc niềm vui thực sự! Miên man trong dòng suy nghĩ, cô đã ngủ tự bao giờ, cô...thật là một cô gái đáng thương mà...
Zing Blog
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
50 chương
17 chương
17 chương
90 chương
54 chương