Hôn Nhân Mười Bảy

Chương 33 : Nhập học lại

Chap 33: Nhập học lại Con Thúy Nga nó gửi hồ sơ của tôi ra tận Hà Nội cho chị Bích Hạ. Chị nói sẽ nộp hồ sơ vào trường cho tôi, không cho tôi bỏ học giữa chừng vì cái chuyện tào lao ấy. Chị nói sẽ gặp người khác tốt hơn Chan Chan. Sống hạnh phúc và vui vẻ thì mới là sự trả thù đau đớn nhất dành cho đối phương. Tôi ngồi trên phòng chat face với con Thúy Nga, nó kể nhiều chuyện ở đó cho tôi nghe, tôi cũng kể chuyện ở đây cho nó nghe. Hai đứa kể qua kể lại, rất rảnh. "Làm sao bồ rút được học bạ của mình???" "Mình nói cho ba mẹ bồ biết, họ đã hứa sẽ giữ bí mật chuyện này, sẽ để cho Chan Chan biết giữa cậu và con Diễm ai mới quan trọng nhất!" "Vậy sao?" "Ừm. Bồ biết bồ bỏ đi một cái thì nhà Chan Chan nháo nhào lên, cả tuần nay nhà đó không ngày nào yên! À, họ đuổi Hà Diễm đi rồi, mà cậu biết ai đuổi không? Là ba mẹ của Chan Chan đấy!" Tôi khá bất ngờ về hành động đó của ba mẹ Chan Chan, sao họ lại đuổi Hà Diễm đi, không phải con trai út của họ rất yêu cô ta sao? "Tại sao lại đuổi?" "Ba mẹ cậu ta nói bấy lâu nay Hà Diễm lợi dụng lòng tốt của họ, vì Hà Diễm mà họ đánh mất một cô con dâu ngoan, hiền. Hôm bữa ba mẹ cậu ta đến nhà bồ xin lỗi để ba mẹ bồ bỏ qua và cho họ biết bồ đang ở đâu." Lợi dụng lòng tốt sao? Sao lại có chuyện lợi dụng gì đó ở đây chứ? "Lợi dụng lòng tốt là sao?" "Vụ này thì mình không rõ, Hà Diễm khóc nhiều lắm, khóc như bồ ngày bồ bỏ đi ấy! Mà bồ định buông tay thật à? Bồ hết yêu Chan Chan hay bồ bỏ cuộc vậy?" Đôi khi buông tay không phải hết yêu hay là bỏ cuộc. Mà là buông tay để người kia bắt đầu một hạnh phúc mới. Thật sự, kể từ giây phút tôi thấy Chan Chan hôn Hà Diễm trong phòng thì mọi niềm tin trong tôi về cậu ta hoàn toàn sụp đổ. Lúc đó tôi không còn thấy gì là thật cả, tất cả đều dối trá, tất cả chỉ là một vở kịch. Tôi đóng laptop lại, tôi đã không trả laptop này lại cho Chan Chan, tôi muốn giữ nó xem như là một món quà đánh dấu tôi đã từng có một tình yêu đẹp. Giờ Chan Chan có đuổi Hà Diễm đi thì mọi chuyện cũng chẳng thể nào quay lại như lúc trước, chẳng thể nào mà xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi nằm dài ra giường, mắt dán chặt lên trần nhà, ở đây...khi không có Chan Chan, tôi nhận thấy rằng cuộc sống của mình yên lặng hơn hẳn. Từ khi nào Chan Chan đã trở thành một phần cuộc sống của tôi vậy, mọi hành động, cử chỉ của ai đó cũng khiến tôi nhớ về Chan Chan. *** Tôi đi vào nhà sách gần nhà mua một vài quyển sách để dành đọc giết thời gian. " Chiều hôm nay thoáng nghe tin anh Người ta nói anh đang hạnh phúc lắm Thật không anh có vui hơn nhiều cùng ai chốn ấy Thế là hết, bao chờ mong lụi tan theo những tia hi vọng cõi lòng chợt đau nhói, cuộc tình tựa làn khói Nuối tiếc cho lời chưa nói Nếu ngày ấy chính anh đừng buông tay mà cố giữ em nhiều hơn có thể Chắc có lẽ kết quả không buồn như bây giờ Chỉ biết trách dòng đời bao thay đổi Phải làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc Quá trễ để tất cả quay lại nơi bắt đầu Để bước tiếp con đường ngày xưa..... Thời gian qua chắc anh cho rằng Người ta đã yêu anh nhiều hơn em Vì em không thể trao những gì mà anh muốn có Gió ngừng thổi, mây ngừng bay Lặng nhìn theo cánh chim cuối trời Giận lòng người vội vã Giận lòng mình vì đã đánh mất đi điều quý giá Nếu ngày ấy chúng ta đừng buông tay mà cố giữ nhau nhiều thêm chút nữa Chắc có lẽ kết thúc không buồn như bây giờ Nếu biết trước thì mình đâu yêu nhau Phải làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc Quá trễ để tất cả quay lại nơi bắt đầu Để bước tiếp con đường ngày xưa...." Tự dưng nhà sách phát bài nhạc này, tôi đã từng cùng nghe bài này với Chan Chan khi đi biển, lòng tôi lúc đó bất an vô cùng. Không ngờ, đó là thứ tiên đoán trước số phận. Lúc này lòng tôi cảm thấy buồn vô cùng, sao nội dung bài hát lại giống với thực trạng của tôi quá. Tôi khẽ chấm nước mắt, cố ngăn không cho dòng nước mắt chảy ra, tôi không muốn ở một nơi xa lạ thế này mà tôi cũng khóc vì cậu ta. Bước nhanh ra quầy thanh toán, tôi nghĩ mình nên nhanh chóng rời khỏi đây trước khi cảm xúc trở nên tồi tệ hơn nữa. *** Tôi dạo bước trên đường, sắp vào đông nên tiết trời ở đây lạnh lắm. Càng lạnh thì tôi lại càng nhớ đến vòng tay ấm áp của Chan Chan, cậu ta từng hứa có chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ không buông tôi ra. Thế mac giờ đây cậu ta lại để tôi một mình, cậu có biết giữ lời hứa là gì không hả Chan Chan, tôi khom người nhặt một hòn đá, ném thẳng xuống mặt hồ "Chan Chan, tôi hận anh!" Quay lưng bỏ đi thì "ầm" tôi va phải một người nào đó. Mông tôi tiếp đất một cách an toàn, đau tê tái chứ chẳng chơi. "Cô gì ơi, cô không sao chứ?" "Không sao không sao, lỗi là do tôi thành thật xin lỗi!" Tôi nhặt đồ rồi đứng lên, nhìn vào người mình vừa tông phải, mắt tôi và người đó trố ra. "Chí Hùng!"