Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng
Chương 219 : thiếu
Editor: Xám
Vừa nghĩ đến việc có thể xé rách mặt nạ ngụy trang của người này, hai mắt Bạch Yên Nhiên đã nổi lên ánh sáng rất hưng phấn.
Cô ta đã bắt đầu chờ mong, gương mặt sụp đổ vào lúc Diêu Hữu Thiên không giả vờ nổi nữa.
"Thừa Diệu, đương nhiên tôi sẽ tìm."
Bạch Yên Nhiên đặt cà phê trên tay xuống, ý cười trên mặt rất nhạt, nhìn dịu dàng vô hại.
Nhưng Diêu Hữu Thiên biết rất rõ, đó chỉ là ngụy trang của cô ta.
"Có điều, tôi cảm thấy. Vấn đề giữa phụ nữ, vẫn nên để phụ nữ giải quyết thì tốt hơn."
Phục vụ cầm menu đi tới, Diêu Hữu Thiên xua tay, không phải đến để uống nước.
Huống hồ đối mặt với Bạch Yên Nhiên, cô sợ không uống nổi.
Sau khi phục vụ đưa đến một cốc nước thì rời đi, Diêu Hữu Thiên đan hai tay tao nhã đặt lên bàn, ít nhất về mặt khí thế, cô tuyệt đối không thua người khác: "Cô Bạch, tôi không cho rằng, giữa chúng ta có vấn đề gì cần giải quyết."
"Đó là cô cho là vậy." Bạch Yên Nhiên vẫn cười như cũ: "Thật ra cô Diêu là một người thông minh, cho dù tôi không nói, cũng biết vì sao tôi tìm cô."
"Bảo tôi ly hôn với Cố Thừa Diệu?" Diêu Hữu Thiên cười lắc đầu: "Cô không cảm thấy là cô tìm nhầm người rồi sao? Cô muốn bảo tôi ly hôn với Cố Thừa Diệu, hẳn là nên đi tìm Cố Thừa Diệu, chứ không phải đến tìm tôi."
"Tôi nói rồi, tôi sẽ tìm Thừa Diệu. Nhưng mà, tôi muốn cho cô biết, cô đã làm sai những chuyện gì?"
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, Bạch Yên Nhiên đã thu hồi nụ cười trên mặt. Thay vào đó nhìn Diêu Hữu Thiên bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Cô không cảm thấy, cô rất ích kỷ sao? Cô Diêu."
Diêu Hữu Thiên không trả lời, tình yêu vốn dĩ là ích kỷ.
Càng đừng nói đến, hiện giờ cô còn là cô Cố danh chính ngôn thuận.
"Nếu như cô không yêu Thừa Diệu, thì nên buông tay, để anh ấy có được hạnh phúc mình nên có. Nếu như cô yêu anh ấy, cô càng không nên ích kỷ trói buộc anh ấy như vậy, khiến anh ấy phải ở bên cạnh cô, ngày nào cũng là giày vò, đều phải chịu thống khổ."
Lời nói oai phong lẫm liệt như thế, phát ra từ miệng Bạch Yên Nhiên, khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy cực kỳ châm chọc: "Cô nói xong rồi chứ?"
"Chưa." Bạch Yên Nhiên nghiêm mặt, nhìn Diêu Hữu Thiên với vẻ mặt chỉ trích: "Thừa Diệu hoàn toàn không yêu cô, mỗi một ngày anh ấy ở bên cô, đều là giày vò. Cô hoàn toàn không nên quấn lấy chân anh ấy nữa."
"Có phải giày vò hay không, không đến lượt cô nói. Cô nên bảo Cố Thừa Diệu đến nói chuyện với tôi." Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, ý cười trên mặt dần biến mất.
"Cô nói câu này, thật là ích kỷ." Bạch Yên Nhiên cười lạnh: "Rõ ràng cô biết, Thừa Diệu kiêng dè bà nội anh ấy, hơn nữa phải lo lắng cho tình hình trong nhà, anh ấy hoàn toàn không thể ly hôn với cô."
"Cô Bạch, cô cũng nói chúng tôi không thể ly hôn, vậy thì không biết những lời nhàm chán cô nói ngày hôm nay, có ý nghĩa gì."
"Đương nhiên là có ý nghĩa." Vẻ mặt Bạch Yên Nhiên vẻ mặt biến đổi, đầy thống khổ: "Bởi vì tôi yêu anh ấy, bởi vì tôi không nhẫn tâm nhìn anh ấy đau khổ. Cô Diêu, rõ ràng Thừa Diệu không yêu cô, nhưng lại phải ở bên cô. Lại vì thỏa mãn nguyện vọng của bà nội anh ấy, không thể ly hôn với cô. Cô không biết khoảng thời gian này, ngày nào cũng là giày vò với anh ấy."
"Cô ích kỷ chiếm giữ vị trí cô Cố, không để ý đến nỗi đau khổ của Thừa Diệu. Không để ý đến giãy giụa tuyệt vọng của anh ấy. Cô không cảm thấy cô rất quá đáng sao?"
"Những lời này đều là cô nói." Diêu Hữu Thiên không muốn cãi cọ với Bạch Yên Nhiên: "Có phải giày vò hay không, tự Thừa Diệu biết. Anh ấy là một người đã trưởng thành, chắc hẳn đã học được cách chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."
"Đó là bởi vì anh ấy hoàn toàn không được lựa chọn." Lúc Bạch Yên Nhiên nói, lấy di động trong túi xách ra, nhìn Diêu Hữu Thiên, mắt đầy chỉ trích: "Cô hoàn toàn không biết, anh ấy đau khổ đến mức nào."
Diêu Hữu Thiên cau mi tâm lại, nhìn hành động của Bạch Yên Nhiên, đôt nhiên muốn ngăn cản động tác của cô ta.
Đầu ngón tay mảnh khảnh, chạm nhẹ lên màn hình.
Rất nhanh, bên trong truyền ra một đoạn đối thoại. Giọng nói đó là của Kiều Tâm Uyển ――――
"Con nói đi. Cố Thừa Diệu."
"Con có còn là một người đàn ông không? Con có chút tinh thần trách nhiệm nào không? Khi con dính lấy người phụ nữ thấp hèn đó, có nghĩ đến cảm nhận của vợ con chút nào không? Con phụ lòng Thiên Thiên, phụ lòng bà nội con sao?"
"Mẹ nói xong chưa?"
"Mẹ chưa nói xong. Mẹ không cho con qua lại với người phụ nữ đó, con có nghe hay không? Rốt cuộc con có biết bây giờ con đã kết hôn rồi không? Con ——"
"Đương nhiên con biết con đã kết hôn. Con còn biết hôn nhân của con là mẹ ép con kết hôn. Nếu như không phải hôm đó mẹ gọi bà nội đến tòa án, cho dù con ngồi tù, cũng sẽ không kết hôn với Diêu Hữu Thiên, mẹ không cần năm lần bảy lượt nhắc nhở con chuyện đó."
"Con cố ý? Con cố ý? Con hận mẹ phá hoại con và người phụ nữ đó ở bên nhau, con cố ý ở bên cạnh con bé. Sao con có thể như vậy?"
"Con cố ý, thì sao?"
Bởi vì là ghi âm, âm thanh không lớn, nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai Diêu Hữu Thiên.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được, sự tức giận, không cam lòng và cả phẫn hận khi Cố Thừa Diệu nói câu này.
Những nhận thức đó, khiến trong chốc lát Diêu Hữu Thiên không biết phải có phản ứng thế nào.
Khóe mắt Bạch Yên Nhiên, không biết từ lúc nào đã
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464349.png" data-pagespeed-url-hash=2779088383 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
51 chương
78 chương
302 chương
53 chương
34 chương
162 chương