Editor: Xám Về đến nhà, vẫn chưa tối. Diêu Hữu Thiên vào cửa, cởi áo khoác xuống, liếc Cố Thừa Diệu một cái kèm với chút trách móc: "Anh làm vậy không tốt lắm đâu? Đều là bạn bè cả, chúng ta đi trước, bỏ bọn họ ở đó?" "Không có gì là không tốt." Cả một đám người, đã đủ chơi rồi, thiếu đi một mình anh cũng chẳng sao. Kéo tay Diêu Hữu Thiên cùng cô ngồi xuống ghế sofa. Biểu hiện khác thường của anh khiến Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc. Trên đường về nhà, hình như anh đều không nói gì. "Anh làm sao vậy?" Cố Thừa Diệu im lặng, chỉ nhìn khuôn mặt Diêu Hữu Thiên. Thật lâu, thật lâu sau. Anh đột nhiên vươn tay ra ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng mình, cằm cọ lên đỉnh đầu cô, cũng không làm gì khác, chỉ ôm cô không chịu buông. Diêu Hữu Thiên bị anh ôm rất chặt, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Không biết Cố Thừa Diệu làm sao. "Sao thế?" "Không có gì." Cố Thừa Diệu lắc đầu, từ từ buông tay. Suy nghĩ một chút: "Mạc Tuyết Linh đó là chị họ của em? Tại sao không thấy em thường xuyên chơi với cô ta?" Mấy người bạn thân của cô đều đang ở Bắc Đô. Mạc Tuyết Linh là chị họ của cô, cùng ở thành phố Y, nhưng lại ít qua lại. Diêu Hữu Thiên không biết đang yên đang lành Cố Thừa Diệu nhắc đến Mạc Tuyết Linh làm gì: "Chơi không hợp lắm." Thân thích cực phẩm, nhà nào cũng có. Cố Thừa Diệu dường như cảm nhận được, không lên tiếng nữa. Đan mười ngón tay với cô. Nghĩ đến cảnh tượng gặp Diêu Hữu Thiên những ngày đầu. Diêu Hữu Thiên rất yêu bạn trai cũ của cô? Đùa cái gì thế? Loại đàn ông ngoại tình đó. Với tính cách của Diêu Hữu Thiên, cho dù trước đó tình cảm có tốt hơn, chỉ cần anh ta đã ngoại tình, Diêu Hữu Thiên nhất định không thể tha thứ. Càng không nói đến tình cảm có sâu đậm đến mức nào. Điểm này, anh vẫn rất chắc chắn. Trong lòng không có thiện cảm gì với sự tồn tại của Mạc Tuyết Linh. Cũng không muốn nhắc lại những chuyện cô ta nói. "Chơi không hợp thì đừng chơi nữa. Dù sao sau này về Bắc Đô rồi, cũng ít gặp." Hôm nay anh hơi kỳ lạ. Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, nhìn đồng tử đen lấp lánh như sao của anh. Đang yên đang lành, anh nhắc đến Mạc Tuyết Linh làm gì. Cô đột nhiên nhớ đến lần đó, Mạc Tuyết Linh nhặt được lọ thuốc tránh thai cô làm rơi. Mạc Tuyết Linh, sẽ không cầm thứ đó đến trước mặt Cố Thừa Diệu nói linh tinh đấy chứ? Nhưng nếu thật sự là vậy, nhất định Cố Thừa Diệu sẽ tức giận. Nhìn dáng vẻ của anh lại không giống như đang tức giận. "Sao vậy? Không muốn về Bắc Đô à?" Diêu Hữu Thiên lắc đầu, còn có nửa tháng nữa là sang năm mới rồi. Đến tết nhất định là phải về Bắc Đô. Diêu Hữu Thiên áp gương mặt nhỏ vào lồng ngực Cố Thừa Diệu. Trong lòng muốn hỏi anh, anh yêu em không? Trong lòng anh có em không? Nhưng lại không hỏi được. Lời của Bạch Yên Nhiên, mặc dù cô không tin, nhưng không tránh khỏi đã để lại một vài vết tích trong lòng cô. Cô còn muốn hỏi Cố Thừa Diệu bây giờ có còn yêu Bạch Yên Nhiên không? Nhưng nếu như đáp án anh cho là có thì sao? Diêu Hữu Thiên sẽ thế nào? Cô không biết. Thật ra trong lòng rất khinh bỉ chính mình. Không dứt khoát như vậy, thật sự không giống với tính cách của mình. Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, bọn họ đã sống chung với nhau rất hòa hợp rồi. Nếu như Cố Thừa Diệu vốn dĩ đã bắt đầu quên Bạch Yên Nhiên rồi, nhưng vì cô nhắc đến mà lại nhung nhớ thì sao? Vậy chẳng phải cô đã lấy đá đập chân mình? Ngẩng đầu, Cố Thừa Diệu nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt suy tư, ánh nhìn chăm chú đó khiến cảm giác kỳ quái trong lòng cô càng lúc càng nặng. "Thừa Diệu?" Anh sao thế? Cố Thừa Diệu đã khôi phục tinh thần, nhìn gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to lúc này mang theo chút nghi hoặc của Diêu <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464281.png" data-pagespeed-url-hash=1385588074 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">