Editor: Xám "Thiên Thiên, em ở đâu?" Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, khiến Diêu Hữu Thiên ngây ra một lát, nhắm mắt lại, cô ra sức bắt mình tỉnh táo. Nỗi đau khổ khó nói thành lời kia, những cảm xúc khiến cô rối rắm. Lúc này đều muốn thoát ra khỏi miệng. Cô muốn cúp điện thoại, cô muốn bảo Cố Thừa Diệu đi chết đi. Nếu như anh ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ không hề do dự ném điện thoại lên mặt anh, bắt anh cút ra thật xa, Nhưng hiện giờ anh ở bên kia điện thoại, cô không làm gì được. Im lặng, cổ họng Diêu Hữu Thiên đắng chát, nghẹn giọng, vì đầu bên kia điện thoại là Cố Thừa Diệu, giọng nói quen thuộc khiến cô không nói nổi thành lời. "Thiên Thiên? Em có đang nghe không?" Xưng hô cực kỳ thân mật, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, xưng hô của Cố Thừa Diệu với cô đã từ Diêu Hữu Thiên biến thành cô Cố, lại từ cô Cố, biến thành Thiên Thiên. Mà xưng hô giống như gia đình, bạn bè đó, khiến cô vô số lần cho rằng, ở trong lòng anh, đã có một vị trí nhỏ nhoi của mình. "Em ở trong cửa hàng thời trang cùng đám Khả Nghi thử lễ phục." Nếu không ngăn cách bởi điện thoại, Cố Thừa Diệu nhất định sẽ nhìn thấy, lúc này vẻ mặt Diêu Hữu Thiên đầy chịu đựng. Và cả phẫn nộ trong mắt, cùng với đau đớn không tài nào che giấu ở tận sâu trong lòng. "Em cũng đang thử?" Cố Thừa Diệu nhớ đến dáng vẻ Diêu Hữu Thiên mặc lễ phục, cử chỉ yểu điệu tại tiệc rượu lần trước. Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô. Cố Thừa Diệu không phát hiện ra, bây giờ nếu như anh không nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, thì sẽ nhớ đến cô. Thậm chí anh sẽ nghĩ, Diêu Hữu Thiên đang ở đâu, đang làm gì? Tâm trạng đột nhiên rất muốn nhìn thấy một người này, không phải trước đây chưa từng có. Nhưng mãnh liệt như thế này, hình như còn là lần đầu tiên. Trái tim anh đang bắt đầu biến hóa cực kỳ vi diệu. Có điều anh không hề nhận ra sự biến hóa đó. Hoặc là, anh cực kỳ vui sướng với sự thay đổi này. Cho nên mới để mặc tâm trí của mình cứ quấn lên người Diêu Hữu Thiên? "Không. Lễ phục của em, anh trai sẽ mang đến giúp em." Diêu Hữu Thiên hít thở sâu, giọng điệu bình tĩnh, ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc: "Anh, có chuyện gì sao?" "Ừm." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Chị anh về nước rồi, chiều hôm nay chị ấy ngồi máy bay đến thành phố Y. Buổi tối chúng ta cùng ăn một bữa cơm, tiện thể đón tiếp chị của anh." Cố Tĩnh Đình, cô ấy cũng đến thành phố Y rồi. Diêu Hữu Thiên hơi nhếch môi: "E là không được rồi, em đã đồng ý với đám Khả Nghi, buổi tối đi cùng bọn họ. Hơn nữa các anh của em cũng đến lúc chiều ―― " "Vậy thì đi cùng nhau là được." Cố Thừa Diệu không cho rằng đó là vấn đề: "Em cũng không phải là không biết chị anh, chị ấy sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó." "....." Im lặng, Diêu Hữu Thiên nghĩ đến Cố Tĩnh Đình, cô gái diễm lệ nhưng không tầm thường đó, khi giơ tay nhấc chân đều có vẻ tao nhã. Hợp tác ban đầu, là cô bắt đầu với Cố Tĩnh Đình. Vứt bỏ kiêng dè trước đó, cô vẫn rất tán thưởng Cố Thừa Diệu. Không biết lúc nào xe đã dừng lại, nhìn đèn đỏ ở đường cái phía trước, Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi: "Được. Anh quyết định xong địa điểm thì nói với em, em sẽ tới." "Anh thấy không cần đâu." Giọng nói của Cố Thừa Diệu lộ ra vẻ nhẹ nhàng: "Em lại không biết lái xe. Anh đến đón em là được." Giọng điệu chân thành không giả dối, cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ lúc này của Cố Thừa Diệu. Nếu không yêu, vì sao có thể giả vờ được thái độ thân mật như vậy? Nếu không yêu, vì sao không giống như trước đây, giữ khoảng cách với cô? Hay là, tất cả những điều này, thật sự là vì anh muốn cô sinh cho anh một đứa con? "....." Sau khi im lặng thật lâu, Diêu Hữu Thiên thật sự chưa nghĩ ra phải đối diện với Cố Thừa Diệu như thế <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464424.png" data-pagespeed-url-hash=193657693 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">