Edit: DGS* Beta: TNH Chử Đồng bị đưa đến bệnh viện tâm thần, hai người kéo thẳng cô lên tầng hai, quẹo trái rồi đến trước một căn phòng, một trong hai người mở cửa ra rồi dùng lực đẩy cô vào, nhốt chặt bên trong. Cô ôm chặt cánh tay trái rồi ngã gục xuống đất, tay chắc là bị trật khớp rồi. Chử Đồng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài qua ô thủy tinh nhỏ hẹp trên mặt cửa: “Rốt cuộc mấy người là ai?” “Là người trị bệnh cho cô.” Người đó nói xong liền xoay người rời đi. Chử Đồng vội đứng dậy, thấy hai người họ quay người đi xuống lầu, cô đập cửa: “Thả tôi ra, có ai không?” Mọi chuyện tới quá đột ngột, bên ngoài yên tĩnh đến nỗi dường như cả bệnh viện chỉ còn lại mình cô. Sau khi Chử Đồng kêu cứu trong vô vọng đành phải đối mặt với hiện thực, quan sát hoàn cảnh xung quanh mình. Trong căn phòng với những bức tường ảm đạm có tổng cộng ba chiếc giường, hai trong số đó bừa bộn không tả nổi, Chử Đồng chọn chiếc giường tương đối sạch sẽ còn lại để ngồi xuống, cô nhìn vào tay trái của mình, rõ ràng phần khuỷu tay đã bị sái, nhưng mấy người đó đến cả bác sĩ cũng không tìm cho cô. Không bao lâu sau, có tiếng ồn từ ngoài vọng vào, Chử Đồng lo lắng ngồi thẳng dậy. Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, vài bác sĩ mặc áo blouse trắng áp giải hai bệnh nhân tiến vào. Chử Đồng liền đứng dậy, định rời đi. Một bác sỹ rút ra, đi tới trước mặt cô: “Ngồi yên!” “Tôi không phải là bệnh nhân ở đây.” “Nằm lên giường!” “Tôi nói rồi, tôi không phải là bệnh nhân, để tôi đi.” Bệnh nhân trên chiếc giường dựa sát tường đã bị bác sĩ dùng dây ở đầu giường trói chặt, còn người phụ nữ ở chiếc giường chính giữa thì ngoan ngoãn ngồi co vào một góc, hai tay ôm chặt đầu gối, Chử Đồng định xông tới không ngờ một bác sĩ còn lại cũng bước đến, trong tay móc ra một ống tiêm: “Nếu cô không biết điều, chúng tôi sẽ có cách trị.” Chử Đồng đương nhiên không thể chịu cái thiệt trước mắt, cô cởi giày rồi nằm lên trên giường, nhưng vẫn không chịu từ bỏ cơ hội: “Tôi thật sự không phải là bệnh nhân, là bị hai người vừa nãy bắt đến, các anh giúp tôi gọi điện thoại...” Hai tay bác sĩ thấy thế, mỗi người một bên giữ chặt vai của cô, dùng dây trói màu đen siết chặt hai tay hai chân cô, Chử Đồng đau đến nỗi kêu thành tiếng, “A, đau quá, cứu mạng.” Sau khi xong xuôi mọi việc, hai người lạnh nhạt nhìn nhau rồi rời đi. Đây quả thực là bệnh viện tâm thần, ngay cả bác sĩ cũng có bản chất tâm thần. Chử Đồng vùng vẫy chân tay, người phụ nữ ở giường bên nhìn cô: “Vô dụng thôi, tiết kiệm sức đi.” Cô kinh ngạc: “Chị không phải người điên?” “Cô mới điên đó.” Mắt Chử Đồng nhảy vọt ra tia vui sướng: “Ở đây không có bác sĩ, chị mau giúp tôi cởi trói, tôi cũng không bị điên, tôi thật sự bị người ta bắt đưa vào đây.” “Tôi không lo chuyện bao đồng.” Phòng kế bên đột nhiên phát ra tiếng gào thét, tiếng thét cuồng loạn khiến người ta cảm thấy kinh hãi. Tim Chử Đồng co thắt lại. Cô nhìn thấy người phụ nữ ở giường bên ôm đầu, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Giường của Chử Đồng dựa sát ô cửa sổ phía Bắc, cây gỗ cao vượt qua ban công tầng một, bóng cây đung đưa như bóng ma chiếu rọi trên bức tường trắng nhợt. “Có ma, chiêu hồn rồi, Diêm Vương tới rồi...” Chử Đồng sợ hãi vô cùng, gan có lớn hơn nữa cũng không thể chịu đựng sự khiếp đảm này, cô nhắm mắt nhưng không thể giấu đi sự run rẩy khắp người. Cô không biết bây giờ Giản Trì Hoài đang làm gì, thấy cô không quay về, liệu có gọi điện thoại cho cô chăng, có lo lắng cho cô chăng? Chỉ khi bị dồn vào đường cùng, lòng người mới trở nên yếu mềm như vậy, chóp mũi Chử Đồng cay cay, cô điên cuồng nhớ tới người đàn ông nằm ngủ bên kia gối sáng nay vẫn còn lạnh lùng với cô. Lúc Giản Trì Hoài về đến nhà, cũng đã gần chín giờ rưỡi, từ xa trông thấy chiếc xe dừng trước cổng biệt thự, Giản Trì Hoài hạ cửa kính xe xuống, người đó đi đến bên xe của anh: “Anh Tứ.” “Sao cậu lại ở đây?” “Chị dâu đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần Tín Hựu.” “Bệnh viện tâm thần?” Giản Trì Hoài ngước mắt nhìn người đàn ông, cậu ta gật đầu: “Có cần vào cướp người không ạ?” Giản Trì Hoài định thần lại, gương mặt trở lại với dáng vẻ lạnh lùng sâu thẳm: “Không cần, để cô ấy ở đó một đêm cũng được, cô ấy gặp chuyện thì quá xốc nổi, đó là bệnh, phải trị.” Nói xong, để lại người đàn ông, một mình đi vào nhà. Trước khi ngủ Giản Trì Hoài đã uống một ly vang đỏ, anh làm việc và nghỉ ngơi rất có nguyên tắc, lúc nằm trên giường bất giác nhìn ô cửa sổ, Chử Đồng mỗi lần đều thích ngồi trên này viết tin tức, ô cửa sổ này tự nhiên trở thành bàn làm việc của cô. Nhìn xem, có hộp cafe, ly trà, gấu Winnie the Pooh, đồ ngủ, thậm chí còn có một gói băng vệ sinh. Anh dần thiếp đi, nhưng bên tai từ đầu đến cuối lại không yên tĩnh, từng cảnh tượng liên quan đến bệnh nhân tâm thần làm bị thương người khác cứ hiện ra, quấy rầy lòng anh đến bất an. Giản Trì Hoài cũng không biết, tại sao lại có cảm giác không thích nghi được như thế này, anh nằm trên mà không tài nào ngủ được, nhưng cũng lại không muốn kéo cô ra khỏi hố lửa nhanh như vậy, cho đến khi trời tờ mờ sáng, người đàn ông cả đêm không chợp mắt mới ngồi dậy, thay quần áo rồi vội vàng ra khỏi nhà. Anh nghĩ rằng, để cô nếm trải khổ cực thì về sau chắc hẳn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lúc bước đến cầu thang bệnh viện, khi tiếng la hét của bệnh nhân vọng vào tai Giản Trì Hoài, thì lòng anh càng lúc càng sốt ruột, nghĩ đến tình cảnh Chử Đồng có thể sợ hãi co ro một góc, anh bất giác rảo nhanh bước chân đi lên lầu. Cửa phòng bệnh rất nhanh được mở ra, Giản Trì Hoài thu lại nét mặt, gương mặt tuấn tú, thái độ bình tĩnh, xuất hiện như một vị thần, vậy mà... “Tôi nói chị nghe, loại đàn ông như vậy nên chà chà chà, băm vằm, chặt chém, cho chó ăn! Vứt xuống hố, nhốt lồng heo!” Giọng nói này, rất quen thuộc, không phải là Chử Đồng sao? Giản Trì Hoài đã chờ sẵn cô sẽ nhào tới, chuẩn bị ột trận khóc lóc đau khổ, nhưng đây... lại là tình huống quái quỷ gì đây? Chỉ thấy Chử Đồng vắt chéo chân ngồi trên giường, tay trái không thể cử động, nhưng tay phải lại vẫy tới mức hận không thể đập lên tường: “Đừng để tôi gặp phải loại đàn ông chó má đó, đợi tôi ra ngoài, tôi nhất định vạch mặt anh ta, đồ đốn mạt, cặn bã, chó má, thứ chim sâu...” Giản Trì Hoài mặt biến sắc, con mẹ nó, thật nghe không lọt tai, đây là lời mà một cô gái nên nói sao? Đúng là cưới phải người con gái thật có giáo dục mà! Người đối diện với Chử Đồng vốn đang cuối đầu, lúc này, nhẹ nhàng ngẩng lên, cô ấy nhìn thấy mấy người đang đứng trước cửa, cho rằng người đến không có ý tốt, sợ hãi mà co rụt hai chân vào trong chăn. Chử Đồng nhìn theo tầm mắt của cô ấy rồi quay đầu lại, cô giật mình, không thể che giấu sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, Giản Trì Hoài cuối cùng nhìn thấy tia sáng trong mắt cô. Gương mặt nhỏ tươi rói, đôi mắt cong cong, rõ ràng, dứt khoát, hét lên một tiếng: “Ông xã!” ~ ~*Lảm nhảm: Khoảng thời gian tới tớ bận công việc nên truyện sẽ ra chậm hơn một chút nhé.