Bản xonat trốn hôn
Chương 1
Bến xe ồn ào, náo động đầy tiếng người, tiếng còi xe kêu không dứt bên tai, bóng dáng một cô gái đang kéo chiếc vali màu hồng phấn nhanh nhẹn len qua đám người đông đúc.
Vòng qua một tài xế đang bắt khách, Mễ Tình dùng tốc độ như chạy nước rút 100m lao về phía phòng bán vé ở đại sảnh.
Nhảy lên bậc tam cấp, chiếc vali nghiêng ngả đổ xuống dưới đất, cô nhanh chóng nhặt lại đặt vào trong tay, cố hết sức chahjy tới hướng tới cửa bán vé ít người nhất.
“Cho tôi một vé xuất phát sớm nhất, cảm ơn.” Tuy hơi thở tuy gấp gáp nhưng giọng nói lại trong trẻo dễ nghe, hệt như ánh mặt trời tỏa nắng giữa mùa đông. Nhân viên bán vẻ qua cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Mễ Tình lấy vì tiền từ balô đang đeo trên vai, lặp lại một lần, “Cho tôi một vé xuất phát sớm nhất, cảm ơn.”
Người bán vẻ ngẩn ra, ngay lập tức hỏi như một cách máy móc: “Muốn đi đâu?”
Mễ Tình khẽ động lông mày, nở nụ cười, “Đến chỗ nào cũng được, chỉ cần rời khỏi đây nhanh nhất là được.”
Người bán vé lại đờ ra, trong đầu cố nhớ lại gần đây có tranh chân dung tội phạm bị truy nã nào không.
“Có thể nhanh lên một chút không? Tôi không có nhiều thời gian.” Thấy nửa ngày rồi người bán vé vẫn không động đậy, Mễ Tình không nhịn được thúc giục.
Người bán vẻ hoàn hồn, đầu ngón tay thuần thục gõ mấy cái lên bàn: “Hai phút sau, xuất phát ở sân ga số 11, giá vé 43 tệ.”
Mễ Tình đưa tờ một trăm tệ lớn ra trả, rồi lấy lại vé xe cùng tiền thối, tay chân luống cuống theo hướng cửa soát vé số 11 chạy tới.
Vừa vào sân ga, có nhân viên công tác thấy cô gọi lớn: “Cô đi chuyến xe này đúng không? Vậy mau lên một chút, chuẩn bị xuất phát rồi.
Mễ Tình nhanh chóng bước tới, người nhân viên soát vé xe của cô, rồi nói nhanh: “Ghế số 20, sau khi lên xe lập tức khởi hành.”
Mễ Tình lên tiếng đáp, kéo vali đi hai bước lại vòng về, nhân viên công tác nhân hành lý trên tay cô, giúp bỏ vào buồng xe: “Tôi giúp cô, cô nhanh lên xe đi.”
Mễ Tình thấy động tác của người kia có chút thô lỗ, chưa kịp nhắc nhở nhẹ tay giùm, vali hình trái tim hồng phấn đã bị nhét vào, kèm theo tiếng “rầm” ở cốp xe.
Mễ Tình cảm giác cả người đều run lên một cái.
Nhân viên công tác cất hành lý xong thấy cô còn đứng ở cửa, không kiên nhẫn nói: “Sao cô vẫn còn đứng ở chỗ này?”
Mễ Tình mím môi, xoay người nhảy lên xe.
Trong xe, người ngồi gần hết ghế, cô tìm ghế số 20, vừa ngồi xuống, xe đã chậm rãi rời sân ga.
Vị trí của cô ở bên cạnh cửa sổ, nhìn xuyên qua lớp thủy tinh có thể dễ dàng quan sát cảnh vật bên ngoài. Cô nhìn vài lần, không phát hiện thấy ai truy đuổi, mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.
Lúc này cô mới nhớ ra, liếc mắt nhìn xem chiếc xe này đưa mình đến nơi nào
Nhìn lướt qua vé xe trong tay, trên đó in đậm năm chữ.
Trạm dừng thành phố A.
Thành phố A? Mễ Tình tìm trong trí nhớ, hình như mình chưa bao giờ đi đến thành phố này, mặc dù từ thành phố C tới thành phố A, cũng chỉ mất 2 giờ đường xe mà thôi.
“Cô cũng là sinh viên sao? Bây giờ trở về trường à?”
Hành khách kế bên bỗng hỏi cô, Mễ Tình ngẩng đầu, nhìn lướt qua người hỏi.
Vừa rồi chưa nhìn kĩ, hóa ra người bên cạnh cô là sinh viên đại học, tóc rất dài, ăn mặc thùy mị, còn đeo cặp kính đen.
Quan sát vài lần, cô cười nói: “Tôi không phải trở về trường.”
Nữ sinh hiếu kỳ: “Vậy cô đi công tác sao? Tôi đến đây để tham gia phỏng vấn.”
Khi hai người nói chuyện, xe đã ra khỏi bến, Mễ Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, “rẹt rẹt” kéo rèm cửa xuống: “Tôi đào hôn.”
Hai giờ trước, Mễ Tình mang theo khoản tiền riêng từ trong nhà trốn thoát.
Đương nhiên cô cảm thấy đây không phải lỗi của cô, dù ai cũng vậy thôi, du học ở nước ngoài bốn năm mới tốt nghiệp trở về, liền được thông báo có vị hôn phu – chính là người mà lúc trước cả tên cũng chưa từng nghe qua, chắc chắn ai cũng sẽ bức xúc.
Cô cũng đã thử thương lượng với bố mẹ, nhưng bố cô vô cùng kiên quyết muốn làm đám cưới, không những hoàn toàn bỏ qua ý kiến của cô, còn khiến mẹ cô giam lỏng cô ở nhà, định đợi lễ đính hôn hoàn thành, mới trả tự do cho cô.
Mễ Tình nhớ kỹ rằng có người từng nói, cuộc sống chính là những chuyến lữ hành.
Thế nên bây giờ cô mới ngồi trong chiếc xe này đi đến thành phố A.
Cô lấy từ trong balô cái bịt mắt, đeo vào, quyết định ngủ một giấc thật ngon.
Ô tô đến bến dừng bánh, cô lấy điện thoại ra xem giờ, 5h37′ chiều. Mễ Tình đem vali của mình từ trong buồng xe ra ngoài, kiểm tra cẩn thận một phen, hoàn hảo không chỗ xước sát.
Bến xe ở thành phố A giống thành phố C, các loại âm thanh trộn vào, ồn áo náo động hết mức. Mễ Tình tay kéo hành lý, ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài, đưa tay hất mái tóc xoăn ra sau lưng, mỉm cười bước ra ngoài.
Thành phố A là một đô thị sầm uất, bến xe cũng được xây dựng mang cảm giác nghệ thuật. Mễ Tình nhìn quanh bốn phía rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.
Mặc dù cảnh vật nơi đây chỗ nào cũng xa lạ, nhưng lại khiến cho lòng cô khẽ xáo động.
Loại cảm giác này tựa như trò chơi mạo hiểm thời thuở bé.
Cô nhếch môi, đi dọc theo đường cái về phía trước. Hai bên đường phố nô nức tiếng hàng rong, các cửa hàng nhỏ vang lên, có cả tài xế đang kiếm khách. Mễ Tình đi thẳng tới, chọn chiếc taxi sạch sẽ nhất.
Tài xế thấy có khách lên xe, nhiệt tình hỏi:”Người đẹp, đi đâu?”
Lần nữa bị hỏi vấn đề này, Mễ Tình suy nghĩ một chút, cười nói với tài xế: “Tới khách sạn nổi tiếng nhất ở đây!”
“Được.” tài xế đạp chân ga, lái theo hướng ngã tư đường.
Xe taxi dừng ở cửa khách sạn Định Âu, Mễ Tình xuống xe,lấy hành lý từ trong cốp sau ra, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cao ngất trước mắt.
Cửa chính không tồi, khá bắt mắt, cô cho 8 điểm.
Kéo vali đi vào, một anh chàng bảo vệ đẹp trai đằng xa nhiệt tình đi tới, mang hành lý của cô.
Mễ Tình đưa toàn bộ hành lý cho anh ta, một thân thoải mái mà đi tới bàn lễ tân.
“Thật ngại quá, thẻ không sử dụng được thưa cô.” Nhân viên lễ tân lễ phép đưa thẻ tín dụng trả lại cho Mễ Tình.
Đôi mắt cô hơi lay động, rút từ ví tiền ra hai tấm thẻ: “Cô thử hai cái này xem.”
“Được, chờ tôi một chút.” Theo yêu cầu, nhân viên lễ tân thử qua hai tấm thẻ, nhưng sau đó đều đưa trả lại cho Mễ Tình. “Đều không dùng được, nếu cô có tiền mặt trên người có thể trực tiếp thanh toán bằng tiền mặt.”
Mễ Tình trễ miệng, hít sâu.
Cô đã đoán được từ trước rằng bố sẽ dùng cách này để đối phó với mình, nên đề phòng nguy cơ thẻ bị khóa, cô đã chuẩn bị một lượng lớn tiền mặt!
Mễ Tình thuê một phòng VIP, thanh toán luôn 3 ngày tiền phòng, cầm thẻ mở cửa phòng trên lầu.
Wow, đúng là phòng VIP, giường King size cực mềm, bồn tắm rộng, Mễ Tình thích ý xả đầy nước rồi thả người xuống ngâm mình.
Lười biếng thở ra một hơi, cô duỗi người, híp mắt thoải mái.
Lần này trốn đi, cô đã tính toán vạch sẵn kế hoạch chu đáo. Nhưng sau khi chạy trốn nên làm cái gì, cô còn chưa nghĩ đến.
Thôi mặc kệ, đã tới thành phố A rồi, trước hết nên vui vẻ một chút đã!
Mễ Tình tính đơn giản, tiền trên người chắc đủ để chơi bời một trận, bố cô trong khoảng thời gian này có thể hồi tâm chuyển ý là tốt nhất, nhưng nếu như không thể,… cô dù sao cũng là du học sinh trở về, kiếm một công việc ở đây cũng không phải vấn đề.
Dù như thế nào đi nữa, cô vẫn muốn dừng ngay hôn ước kia.
Nhưng mẹ cô sẽ rất lo lắng, bởi khi đi, Mễ Tình vứt luôn SIM điện thoại.
Nghĩ tới đây, lông mày cô giật giật, xoay người đổi tư thế.
Mẹ chắc chắn sẽ không nỡ để cô một mình bên ngoài, chỉ cần mẹ bằng lòng nói chuyện với bố, chuyện kết hôn e rằng có thể thay đổi.
Kiên trì tới ngày đó, sẽ có thắng lợi!
Nước trong bồn lạnh dần, Mễ Tình lau khô người, mặc bộ đồ ngủ con thỏ, xỏ dép ra ngoài.
Gọi cho phòng ăn chọnmón, cô lấy laptop từ túi hành lý ra, kết nối wifi của khách sạn.
Anh Thỏ mới cập nhật weibo.
“Tối hôm nay buổi hòa nhạc rất thành công, vô cùng vinh hạnh được hợp tác cùng thầy Chiêm Ninh Tư. [mỉm cười]”
Mễ Tình chống cằm, nhìn chằm chằm ảnh trên weibo đến đờ người ra. Anh Thỏ ơi, anh có biết em bị người ta bức hôn không?
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy mắt cay cay, Mễ Tình tắt laptop, ngồi chờ cơm.
Ngày thứ hai, cô ngủ thắng tới mười giờ mới rời giường, vừa ra khỏi cửa, đi mua ngay một cái SIM điện thoại, sau đó nghe theo lời tài xế, đầu tiên đi khu Thương mại Ánh Sao, tiếp theo là Quảng trường Bạch Mã, rồi cuối cùng tới Công viên Ánh Sao khám phá.
Lúc rời khỏi khách sạn, nhân viên lễ tân gọi cô lại: “Mễ tiểu thư, phòng của cô phải trả vào lúc 11h, cô có tiếp tục thuê không?”
Mễ Tình đáp: “Chờ tôi trở lại sẽ quyết định.”
“Vâng, chúng tôi sẽ giữ phòng giúp cô muộn nhất đến 2h chiều.”
Mễ Tình gật đầu, tiếp tục hành trình ăn ăn uống uống mua mua sắm sắm của mình.
Bởi vì buổi trưa phải chạy về làm thủ tục thuê phòng tiếp, Mễ Tình ăn xong cơm trưa ở nhà hàng trong Công viên Ánh Sao,ăn xong quyết định về khách sạn luôn, nhưng khi tính tiền, cô phát hiện không thấy bọc tiền nhỏ đâu.
Vì cô mang nhiều tiền mặt theo người, nên thường dùng một cái bọc nhỏ đựng tiền. Nhưng bây giờ, bọc nhỏ không cánh mà bay rồi.
Mễ Tình hơi luống cuống, cô để gần hết tiền trong đó.
Nhân viên lễ tân thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi thăm một câu, Mễ Tình cắn môi, rút ví lấy tiền trả.
Trong ví tiền của cô chỉ còn một ít tiền lẻ để tiêu vặt bình thường, chừng một ngàn tệ. Tuy cô tiêu tiền như nước, nhưng vẫn rất để ý việc giữ của, giờ thì ví tiền vẫn ở đây, bọc nhỏ đã không thấy đâu.
Đầu cô vẽ lên bao suy đoán, rất có thể đã bị trộm. Nhưng ai trộm, trộm ở đâu?? Kẻ trộm sao biết cô chuyên để tiền ở cái bọc nhỏ đó? Hay hai ngày trước mình mua quần áo đúng lúc hắn nhìn thấy, theo đuôi mình rồi hôm nay tìm được cơ hội hành động?
Mễ Tình nhớ lại một, khi mua sô cô la ở tiệm, bọc nhỏ vẫn còn. Chứng tỏ sau khi chụp ảnh ở biển hoa xong mới bị trộm?
Nhân viên đưa tiền lẻ, thấy cô sắc mặt tái nhợt, ân cần hỏi: “Cô gái này, cô khó chịu chỗ nào sao?”
“Tôi không sao, cảm ơn.” Mễ Tình nhận tiền lẻ, đi thật nhanh ra khỏi khách sạn. Dù biết cơ hội không lớn, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định đi tìm tiền ở ngoài đường.
Đừng nói ví tiền, ngay cả một tệ cũng không thấy bóng dáng.
Thời điểm cô biết tin mình phải gả cho một người đàn ông chưa hề quen biết cũng không tuyệt vọng như bây giờ.
Với Mễ Tình bây giờ mà nói, tiền chính là cảm giác an toàn.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn báo nguy, nhưng lại lo lắng cảnh sát sẽ gọi cho gia đình cô. Biển hoa không có camera, nên cô cũng không biết mình bị trộm ở đâu, cơ hội bắt được trộm vô cùng nhỏ.
Cô chán nản ngồi chồm hỗm trên mặt đất, rồi gọi xe trở về khách sạn.
Khi đi qua quầy lễ tân, nhân viên nhắc nhở: “Mễ tiểu thư, cô có tiếp tục thuê phòng không?”
Mễ Tình dừng lại, đáp: “Không cần, tôi đi thu xếp đồ đạc rồi trả phòng.”
Mấy ngày hôm nay ở khách sạn, Mễ Tình đã dùng hết đồ dùng trong phòng, bây giờ tính ra, không những không được trả lại tiền cọc, còn phải bỏ thêm.
Mễ Tình thấy may mắn, mình còn giữ lại một chút tiền ở khách sạn, không thì hôm nay cô phải báo cảnh sát thật rồi.
Kéo theo vali ra ngoài khách sạn, cô lôi toàn bộ số tiền trên người ra, đếm cẩn thận.
Tổng cộng còn 308 tệ 50 xu.
Cô đem tiền giấy với mấy đồng xu nhét hết vào ví, nhìn lên trời mà ngẩn người ra.
Vé xe về thành phố C chỉ tốn 43 tệ, số tiền còn lại có thể giúp cô thuận lợi trở về nhà.
Bây giờ mà trở về, muốn trốn đi lần nữa sẽ vô cùng khó khăn, Mễ Tình hình dung ra cảnh mình bị bắt đi cưới chồng.
Nhưng nếu ở lại thành phố A, cô sẽ rơi vào cảnh đầu đường xó chợ.
…A, ánh mặt trời chói mắt quá.
Mễ Tình không nhìn nữa, kéo vali đi về phía trước.
Dù cô có thể tìm việc làm ở chỗ này, nhưng không thể ngay lập tức tìm thấy. Cứ coi như tìm được, tiền lương có dư dả không? Trên người cô bây giờ chỉ hơn 300 tệ, đêm nay ở đâu cô còn không biết.
Ven đường, tài xế taxi nhấn còi, hỏi: “Người đẹp, đi không?”
Mễ Tình cười nhạt: “Không cần.”
Bản thân cũng không biết nên đi đâu.
Đi dọc theo đường cái hơn một tiếng, chân Mễ Tình bắt đầu kháng nghị. Tới ghế đá ven đường ngồi xuống, cô cởi giày cao gót ra, nghĩ tới hình tượng của mình, chỉ còn cách lấy giày đập đập vào chân thôi.
Cô còn chưa nghỉ ngơi xong, gò má phải bị một giọt nước lạnh như băng rơi trúng,
Mễ Tình sửng sốt, lau lau chỗ ướt.
… Xui xẻo như thế sao?
Ngẩng đầu nhìn lên, nước mưa từng giọt từng giọt rơi xuống, vô cùng nên thơ.
Mễ Tình: “…”
Mễ Tình kéo vali chạy thật nhanh, phóng tầm mắt nhìn ra, không thấy chỗ tránh mưa nào.
May mà mưa rơi không nặng hạt, cô chạy một đoạn đường, tìm thấy một nhà nghỉ, vọt lên bậc thang đứng.
Dùng khăn lau tóc và áo khoác ngoài, Mễ Tình lấy ra cái gương, soi xem mặt mình có ổn không.
Đứng một hồi chờ mưa tạnh, cô nhìn xung quanh thêm vài lần. Nơi đây hình như là một khu dân cư, có không ít tòa cao tầng ở bên cạnh. Nhìn vào vẻ ngoài, đây giống một khu dân cư cũ, trên cột điện thậm chí còn có quảng cáo nhỏ phá hỏng bộ mặt thành phố.
A, chờ đã.
Cô kéo vali đi tới, nhìn kỹ.
Hoa viên Nam thành 100 mét vuông, hai tầng lầu tách biệt, phí thuê một tháng chỉ 299 tệ. Ai quan tâm liên hệ anh Tiêu 138xxxxxxxx.
Mễ Tình hai mắt sáng lên, 299 tệ, cô nộp xong tiền thuê nhà còn thừa tận 9 tệ rưỡi, bốn bỏ làm năm, thành 10 tệ!
Mễ Tình lập tức cầm điện thoại ấn số, tỉ mỉ kiểm tra, gọi vào.
Không người nghe.
Chưa từ bỏ ý định, cô gọi lại một lần, vẫn không ai bắt máy.
Cô cúp điện thoại, xé tờ quảng cáo kia xuống, đi tìm hoa viên Nam thành.
Đúng lúc mưa ngừng, Mễ Tình kéo vali đi, nhìn xung quanh một hồi, dễ dàng tìm thấy hoa viên Nam thành.
Một bác gái cầm trong tay hai cái quạt lớn từ cửa đi tới, trông như chuẩn bị đi tập thể dục ở quảng trường. Mễ Tình cầm trong tay tờ quảng cáo, đi lên hỏi: “Bác ơi, bác có biết người họ Tiêu này không ạ?”
Bác gái nhìn hai lượt, “a” một tiếng: “Cái này là số điện thoại của ông chủ, cô muốn thuê phòng sao?”
Mễ Tình chớp chớp mắt to: “Ông chủ Tiêu? Bác biết anh ta ở đâu không? Cháu gọi số này mà không ai bắt máy cả.”
Bác gái xoay người, dùng cây quạt chỉ chỉ bên trong một ngôi nhà: “Là tòa kia, căn số 6 phòng 701B, nhưng sao hắn lại cho thuê một tháng chỉ tốn 299 tệ nhỉ, phòng này…”
“Cháu cảm ơn!” Bác gái vẫn đang lẩm bẩm gì đấy, Mễ Tình nhanh nhảu nói cảm ơn, đi tới tầng 6.
Vừa rồi đã nói, khu dân cư đã cũ rồi, nên không có thang máy.
Dẫn theo nhiều hành lý như vậy bò lên 7 tầng lầu, đối với Mễ Tình là tai nạn, đối với Mễ Tình-đang-đi-giày-cao-gót thì chính là tai nạn mang tính hủy diệt!!!
Cô đứng ở dưới lầu tòa nhà số 6, lại lấy điện thoại di động ra gọi người họ Tiêu kia, vẫn không ai bắt máy.
Mễ Tình hít một hơi thật sâu, một tay nhấc vali, vẻ mặt lừng lẫy mà leo lên.
Trên đường nghỉ ngơi ba lần, cuối cùng sống sót lên được tầng 7. Cô vừa thở hổn hển, vừa nhấn chuông cửa.
Không bao lâu, sau cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, “ken két”, cửa phòng mở ra. Hệ thống sưởi mang theo nhiệt lượng phả vào người Mễ Tình, cô khẽ ngẩng đầu, thấy rõ người đàn ông trước mắt.
Vóc dáng tam giác ngược kết hợp với một đôi chân dài, dù chỉ mặc sơ mi trắng cùng quần jean, thì khí chất như người mẫu nam trên sàn diễn cũng khiến người ta máu huyết sục sôi, xuân tình nhộn nhạo. Mấu chốt là người này còn vô cùng đẹp trai, mái tóc đen ngắn lộn xộn, ánh mắt lười biếng, khiến cho gương mặt bỗng trở nên gọi cảm.
Tuy bị mỹ sắc mê hoặc trong giây lát, Mễ Tình rất nhanh thổ lộ ước nguyện ban đầu: “Chào anh, cho hỏi ở đây có phòng cho thuê sao?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
261 chương
161 chương
40 chương
11 chương