Hôn Nhân Bạc Tỉ
Chương 49
Buổi chiều, ánh nắng của hoàng hôn càng khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng nhưng lại buồn bã mệt mõi.
Lạc Tư Nhiên lái xe nhưng đầu óc cứ không thể không nghĩ về những câu nói của Đỗ Phù, nhà họ Lục là như thế nào, bọn họ ra sao, tại sao lại liên quan đến những chuyện án mạng này.
Dinh thự Cát Thiên.
Lục Dạ Thần hôm nay không về nhà, hắn vẫn không quên việc dặn dò người làm nhắc nhở cô ăn uống và quan tâm sức khoẻ cô.
Lạc Tư Nhiên vào nhà, tâm trạng không khá lên nổi đi thẳng lên phòng.
Người quản gia nhẹ nhàng nói với cô khi cô vừa bước đến bậc cầu thang đầu tiên.
"Phu nhân..cô ăn một chút đi"
Lạc Tư Nhiên mỉm cười lắc đầu trả lời: "không cần.. tôi cảm thấy chưa đói..chị yên tâm đi".
Vừa dứt câu, từ bên ngoài nữ giúp việc lo lắng chạy vào thông báo: "phu nhân..cảnh sát..họ nói muốn gặp phu nhân".
Lạc Tư Nhiên nhướng mày, cô bình tĩnh vô cùng gật đầu bước ra ngoài.
Cảnh sát trưởng đích thân đến, họ nhẹ cuối đầu chào cô vì dù sao cô cũng là phu nhân của Lục Thị, là tiểu thư \- chủ tịch đương nhiệm của Lạc Thị.
"Cô Lạc..chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến cái chết của bà Mạch Huệ Lam, mời cô về sở cảnh sát hợp tác điều tra".
Cả Lạc Tư Nhiên cũng không kìm lại sự kinh ngạc mà há hóc mồm nói.
"Cái gì..Bà ta chết rồi ?"
Cảnh sát trưởng lãnh đạm nghiêm nghị nói.
"Chúng tôi vừa tìm thấy thi thể của bà Mạch ở phía sau ngọn núi gần thành phố Hải Thành..bên cạnh thi thể có một mảnh áo nhỏ được chứng minh là của cô Lạc đây".
Lạc Tư Nhiên đờ người, không thể tin rằng bà ta chết rồi.
Sao lại như thế được?...
Nam cảnh sát vừa đi đến định còng tay đưa cô đi, thì từ phía cửa giọng nói uy quyền lãnh đạm của Lục Dạ Thần truyền đến khiến mọi người ngừng lại.
"Ai dám còng tay của vợ Lục Dạ Thần này vậy ?"
Cảnh sát trưởng nhìn thấy Lục Dạ Thần cũng phải nghiên mũ nể mặt tám phần, ông ta mỉm cười chậm rãi nói rõ cho hắn biết.
"Mong Lục tổng thông cảm".
Lục Dạ Thần gạt ông ta qua một bên, hắn lạnh giọng nói với những người kia.
"Tự tôi sẽ đi cùng với cô ấy đến đó..với tư cách là người hỗ trợ điều tra, chứ không phải nghi phạm".
Cảnh sát trưởng: "chuyện này.."
Ông ta khó xử nhìn sang Lạc Tư Nhiên, rồi lại chịu thua trước quyền lực của Lục Thị.
Buộc lòng họ phải rời đi.
"Tôi nghĩ anh không về" giọng Lạc Tư Nhiên yếu ớt lạ thường, hắn có thể hiểu cô đang lo lắng điều gì.
Khi vừa nhận được điện thoại của quản gia, hắn bỏ cả cuộc gặp với đối tác lớn mà tức tốc chạy về.
"Em là quan trọng nhất với anh" hắn ôm chặt cô vào lòng, từng câu từng chữ từ miệng Lục Dạ Thần nói ra khiến cô có cảm giác an toàn nhẹ nhõm lạ thường.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
97 chương