Ở một nơi khác, bên trong một ngôi đền hoang tối tâm đến đáng sợ. Lạc Gia Xuyên trên tay cầm chặt di động không nói nên lời, hắn quăng mạnh điện thoại vào bức tường trước mặt lớn tiếng hét lên. "Lạc Tư Nhiên..." Tin tức về cái chết của Mạch Huệ Lam nhanh chóng được đăng tải, lan truyền khắp trang mạng xã hội. Tất cả những hoài nghi đều đổ dồn vào Lạc Tư Nhiên, hội đồng quản trị của Lạc Thị lúc này cũng đứng ngồi lo nghĩ về sự thay đổi chức vị chủ tịch. Trong sở cảnh sát lúc này, Lạc Tư Nhiên một lần nữa đối mặt với Lý Hàn Dư. Lần này còn có Cố Thiên Hạo kế bên với vị trí luật sư cho Lạc Tư Nhiên, phía cảnh sát dường như cũng khá khó xử khi lấy khẩu cung. Họ không nghĩ rằng cô gái này lại có sức ảnh hưởng lớn đến Lục Dạ Thần đến vậy. Cố Thiên Hạo bình tĩnh phản biện lại một cách hoàn hảo với những câu hỏi phía cảnh sát đưa ra, Lạc Tư Nhiên suốt khoảng thời gian lấy khẩu cung cứ như bị mất hồn vậy, cô không thể tập chung được vào những thứ cần giải quyết trước mặt. Lý Hàn Dư đưa ra tấm hình chụp mảnh vải ở hiện trường đưa ra trước mặt cô, hắn lạnh giọng hỏi. "Cô Lạc, mảnh vải này được xác minh là của cô..tôi muốn hỏi, cô đã có mặt tại hiện trường lúc đó không hay cô đã gặp nạn nhân trước lúc xảy ra vụ án ?" Lạc Tư Nhiên nhìn vào tấm ảnh, cô không dám nghĩ ra điều gì nữa. Lúc này, đột nhiên cô chạm vào bụng và có cảm giác một sinh linh bé nhỏ nào đó đang cố nhắc nhở động viện cô hãy ..cố lên. "Mảnh vải này đúng thật là của tôi, cách đây vài ngày tôi đã bỏ nó vì một nhân viên đã không cẩn thận làm đổ cafe lên" Lạc Tư Nhiên điềm đạm trả lời khiến Cố Thiên Hạo cũng khá ngạc nhiên vì sự thay đổi trạng thái của cô. Cố Thiên Hạo: "thân chủ của tôi cách đây vài ngày đã bỏ đi cái áo này, và thời gian vụ án xảy ra cô ấy đang ở cùng với lại một người nữa..cậu ta có thể làm chứng cho thân chủ tôi". Lý Hàn Dư nhướng mày hỏi lại: "cho tôi hỏi người đó là ai ?". Lạc Tư Nhiên nhanh chóng trả lời, ánh mắt lẫn giọng điệu cô thật lạnh lùng dứt khoác. "Cổ Lập Minh..cậu nhóc đó có thể làm chứng, còn có cả một phụ nữ nữa là...Đỗ Phù". Lục Dạ Thần ở bên ngoài chờ, hắn đứng ngồi không yên dù khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh một chút lo lắng cũng chẳng hiện rõ ra ngoài. Cố Thiên Hạo chậm rãi đi ra, Lục Dạ Thần lập tức hỏi ngay: "Cô ấy đâu rồi ?". Cố Thiên Hạo giật mình, hắn điềm đạm trả lời. "Lạc Tư Nhiên bị giam lại trong hai mươi bốn giờ, nếu như sau hai mươi bốn giờ vẫn không có bằng chứng xác thật chứng minh cô ấy giết người thì họ sẽ thả cô ấy ra nhanh thôi". Lục Dạ Thần sắc mặt không mấy tốt hơn, hắn nhìn lại về phía phòng giam một cái rồi quay người rời đi. Sau khi Lục Dạ Thần rời đi tầm năm phút, Đổng Trác cũng đến ngay lúc đó. Hắn một mực muốn thăm nhưng bị cản lại, Lý Hàn Dư nghiêm nghị lên tiếng. "Đổng nhị thiếu, đây là sở cảnh sát nếu cậu làm loạn thì tôi không ngại giam cậu vào trong luôn đâu". Đổng Trác tính cách kiêu ngạo sao có thể để yên lặng mà trở về chứ. "Tôi muốn gặp cô ấy, các người chán nghề cảnh sát rồi sao.." Lý Hàn Dư cắt ngang lời, hắn vô cùng bình tĩnh nói rõ từng chữ cho Đổng Trác nghe. "Cậu làm ơn rõ tình hình một chút, nếu cậu muốn giúp đỡ Lạc Tư Nhiên thì hãy giúp cô ấy vào buổi họp cổ đông ngày mai của tập đoàn Lạc Thị kìa". Đổng Trác sựng người lại, hắn đột nhiên nhẹ giọng để lại một câu nói rồi mới bỏ đi. "Đối xử tử tế với cô ấy" "Vâng..".