Hôn Miên
Chương 23
Giang Ngữ Vi, tiểu thư nhà họ Giang, em gái Giang Thiếu Thành, chính xác mà nói, là em gái không có bất kì quan hệ huyết thống nào của Giang Thiếu Thành. Bố của Giang Ngữ Vi, là tài xế nhà họ Giang, năm đó khi Giang Thiếu Thành bị bắt cóc thì bố Giang Ngữ Vi ra sức đi cứu Giang Thiếu Thành, bị những người đó dùng dao đâm chết. Mặc dù cuối cùng Giang Thiếu Thành vẫn bị mang đi, nhưng bố mẹ Giang Thiếu Thành rất cảm kích về hành động của bố Giang Ngữ Vi, vì vậy về sau Giang Ngữ Vi vốn không có mẹ nay không còn bố được đưa về nhà họ Giang nuôi dưỡng, cũng coi cô như tiểu thư nhà họ Giang.
Mà Giang Ngữ Vi không thích Thẩm Tâm Duy chút nào. Ban đầu Giang Thiếu Thành đưa Thẩm Tâm Duy về nhà, đó là lần đầu tiên Thẩm Tâm Duy thấy Giang Ngữ Vi, cũng biết đối phương không thích mình, cảm giác theo bản năng, phụ nữ biết cảm giác người phụ nữ khác đối với mình, đồng thời cũng biết ánh mắt người phụ nữ khác nhìn chồng mình.
Tình cảm Giang Ngữ Vi dành cho Giang Thiếu Thành, tuyệt đối không giống với tình cảm anh em. Cũng bởi vì quan hệ với Giang Ngữ Vi thế, sau khi Thẩm Tâm Duy với Giang Thiếu Thành cưới xong, liền dọn ra ngoài ở, vì thế giữa cô và Giang Ngữ Vi, coi như là bình an vô sự. Nhưng Thẩm Tâm Duy không ngờ, Giang Ngữ Vi ghét cô tới mức này, cô còn chưa ly hôn với Giang Thiếu Thành, liền tuyên cáo cô độc ác thế nào, đoạt đi Giang Thiếu Thành ra sao, cô hoàn toàn là một tên lừa gạt.
Điểm mấu chốt chính là, mặc dù cô tức giận, cũng không có cách phản bác lại, bởi vì lời Giang Ngữ Vi nói không sai, cô thật sự là đồ giả mạo từ đầu tới cuối.
Thẩm Tâm Duy cũng không nói nhiều với Tô San San, liền chào tạm biệt rời đi. Cô chỉ uống ba hớp, hơn nữa mỗi lần uống đều nhẹ nhàng mân xuống, vì vậy chút rượu này chưa tạo ra ảnh hưởng lớn gì với cô, chỉ cô cảm thấy mặt mình khẽ nóng lên. Cô ra khỏi quán bar, gió đêm thổi tới, cô run lên một cái, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm ở thành phố Đông Giang này không quá lớn.
Dương Hi Lạc gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết thành quả một ngày hôm nay, Dương Hi Lạc tốn nguyên một ngày, viết ba vạn từ(30000), rất vui vẻ, đòi hỏi được khích lệ.
Thẩm Tâm Duy ở trong điện thoại khen ngợi Dương Hi Lạc như được mở cờ trong bụng, nói Dương Hi Lạc chính là cỗ máy đánh chữ, Dương Hi Lạc hứa hẹn rằng, sau khi kết thúc tiểu thuyết này, lập tức mời Thẩm Tâm Duy đi ăn một bữa lớn, nhưng điều kiện quan trọng là Thẩm Tâm Duy không được chọn ăn món gì có ớt cay, nếu không sẽ tuyệt giao. Thẩm Tâm Duy cười đồng ý, lại bàn luận thêm những tin tức giải trí gần đây, xong cúp điện thoại.
Cúp xong, cô mới gọi xe trở về biệt thự nhà họ Thẩm.
Kể từ lúc cô và Giang Thiếu Thành ầm ĩ mấy lần, cô liền quay về đây, như vậy có thể chăm sóc mẹ. Cô phát hiện mỗi ngày nhìn Diệp Thục Phương chăm sóc cây cỏ, trong lòng mình cũng thấy an tĩnh hơn. Cô cảm thấy đây là một chuyện tốt, hi vọng tính cách của mình có thể trầm hơn chút, không cần lúc nào cũng bị chọc giận rồi bộc phát tức giận lên.
Cô về đến nhà, xem qua mẹ, lúc này mới về phòng, tắm, ngủ.
Tối hôm đó, cô mơ tới ngày trước, mơ thấy hôn lễ của cô và Giang Thiếu Thành, cô mặc váy cưới đẹp, kéo tay Giang Thiếu Thành, nhận lời chúc phúc của mọi người. Hình ảnh thay đổi, trở nên rất kiều diễm, cô cởi bỏ bộ váy cưới, mặc áo ngủ, mà Giang Thiếu Thành bị người ta dìu vào căn phòng, anh bị uống rất nhiều, cả người đầy mùi rượu tới ôm lấy cô, nói cho cô biết: anh không say, vì hôm nay, anh đã cố gắng luyện tửu lượng của mình, em có cảm động không?
Câu trả lời của cô là trực tiếp đẩy anh vào phòng tắm, bảo anh mau tắm rửa. Sau đó anh quấn khăn tắm đi ra, trên người anh vẫn còn nước, nhìn phía trên anh càng hấp dẫn hơn, người anh cường tráng nhưng không có cơ bắp, là vóc người cô thích. Anh chạy về phía cô, hơn nữa nụ cười có chút tà ác, cô liền tránh, anh lại bắt được cô, đè cô lên giường hôn mấy cái.
Đó không phải là lần đầu tiên của bọn họ, nhưng là lần cô nhớ rõ nhất, ngày hôm đó bọn họ có nghi thức thiêng liêng nào đó, ở trước mặt mọi người bày tỏ thân phận của nhau, cũng hoàn thành cam kết của đối phương. Thật ra thì dáng vẻ trên giường của anh, với bộ dạng bình thường của anh có điểm khác xa, anh ở trên giường không kiên nhẫn chút nào, hơn nữa còn hung ác. Dù sao vào ngày kết hôn, cô bị anh dày vò rất lâu, hình như còn khóc vài lần, lúc cô khóc thì anh cũng thương tiếc, nhưng chỉ có một chút rồi lại quay về cũ.
Khi Thẩm Tâm Duy tỉnh lại đã là ngày hôm sau, đối với giấc mơ của mình, cô chỉ im lặng, mùa xuân cũng đã qua, chẳng lẽ cô bắt đầu mơ mộng xuân sao. Cô không cho rằng là như vậy, vì vậy giấc mơ này đổ lỗi cho ngày hôm qua gặp 2 chị em Tô Tình Tình và Tô San San, khiến cô nhớ lại chuyện cũ, thế mới có giấc mơ này. Nhưng cô nhớ lại thân thể của Giang Thiếu Thành, không thể không nói, anh thế nào thì đều là dáng vẻ cô thích nhất!
Cô rời giường rửa mặt mặc quần áo, xuống dưới tầng cho mẹ ăn cơm, lại phát hiện trong nhà có một con chó, hỏi mới biết, chú chó này lạc đường rồi, lúc Diệp Thục Phương đi ra ngoài thì thấy, vì vậy mang về. Điều này khiến cô nhớ tới trước kia cô nuôi đông vật ra sao, cô nuôi cá vàng, rùa, thỏ, mèo, chuột nhỏ, nhưng không biết vì sao, cô nuôi gì là chết đấy, giống như sát thủ động vật, cuối cùng Giang Thiếu Thành không nhìn nổi, bảo cô vạn lần đừng muốn nuôi con gì nữa, chớ hại người ta, lời đó đã thành công khiến cô từ bỏ ý định nuôi chó.
Ăn cơm xong, cô trêu chú chó kia một chút, nghĩ đến lời Giang Thiếu Thành nói, nhịn lại, cho dù vẫn có ý định kệ nó ăn ngủ nghỉ.
Cô không để tài xế đưa mình tới công ty, mà đi xe buýt tới, ngồi xe buýt tới công ty, nhưng cô chưa tới trạm xe, liền nhận được điện thoại của bố Nam Ngưng, “Là Tiểu Duy sao? Không xong rồi, Tiểu Ngưng bị người ta bắt cóc rồi.”
Thẩm Tâm Duy nháy mắt bị cứng lại, một lúc sau mới phản ứng được, “Cháu… cháu lập tức chạy tới đây.”
Cô chưa bao giờ có lúc hi vọng Thẩm Diệc Đình ở bên cạnh cô, hoặc là hi vọng Giang Thiếu Thành ở cạnh. Ngồi trên xe taxi thì tay cô không ngừng run, cô hi vọng tất cả đều chỉ là hiểu lầm, chị dâu không gặp chuyện xấu, chỉ là cô chú quá sốt ruột nên thế.
Cô chạy tới nhà họ Nam, thấy cô chú nhanh chóng đi về phía mình, hỏi cô nên làm thế nào, bọn họ không biết nên làm thế nào cả.
Thì ra là tối ngày hôm qua Nam Ngưng chưa về nhà, cô chú cũng không coi là vấn đề gì, cho rằng Nam Ngưng đi tới chỗ bạn, nhưng bọn họ gọi điện thoại kiểm tra, chị dâu không nghe, hôm nay bọn họ cũng định gọi cho Nam Ngưng, để xem tình hình ra sao, nhưng còn chưa kịp gọi, nghe thấy có người gõ cửa, bọn họ ra mở cửa, thấy không có ai, chỉ có một lá thư để ở đó, trong đó có một bức thư, ghi rõ Nam Ngưng đã bị bắt cóc, bảo bọn họ đừng báo cảnh sát, nếu không lập tức giết con tin, bọn cướp yêu cầu Thẩm Diệc Đình tự mình đi tới địa điểm L, hơn nữa chỉ cho một mình Thẩm Diệc Đình đi, về chuyện L ở đâu, Thẩm Diệc Đình biết rõ.
2 bác Nam chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, lập tức hoảng hốt, lập tức gọi cho Thẩm Diệc Đình, không gọi được, không thể làm gì khác là gọi cho Thẩm Tâm Duy.
"Tâm Duy, cháu nhanh gọi cho anh cháu đi, để nó nghĩ ra biện pháp..." Hai bác rất sốt ruột, có đúng một đứa con gái thì lại bị bắt cóc, bọn họ sao có thể an tâm.
Thẩm Tâm Duy không ngừng gật đầu. "Được, được, cháu gọi cho anh cháu... Các bác đừng lo lắng quá, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cách cứu chị dâu ra, chắc chắn."
Hai bác gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Tâm Duy rất khó coi, hai bác đang lo lắng, căn bản không phát hiện ra chuyện này, bây giờ bọn họ còn không biết chuyện Thẩm Diệc Đình mất tích, chỉ cho là Thẩm Diệc Đình đi công tác nước ngoài, gặp phải chuyện như vậy, cũng chỉ hi vọng Thẩm Diệc Đình có thể sớm về.
Thẩm Tâm Duy ra khỏi nhà họ Nam, sắc mặt tái nhợt, tay chân không run nữa, nhưng cũng khóc. Bây giờ anh trai không có ở đây, chị dâu lại bị bắt cóc, cô thương lượng cũng không biết tìm ai, cô không biết nên làm gì. Mà ánh mắt của hai bác Nam nhìn cô, hoàn toàn đem tất cả hi vọng của họ lên cô, cô chỉ cần lắc đầu thôi, bọn họ chắc sẽ ngất xỉu. cô không dám báo cảnh sát bởi vì không biết L là chỗ nào, tùy tiện báo cảnh sát chỉ chọc giận đám bắt cóc kia mà thôi. Nhưng cô không thể liên lạc với Thẩm Diệc Đình, rốt cuộc cô nên làm thế nào. cô lập tức gọi xe đi tới Thịnh Quang quốc tế, đi giày cao gót, nhanh chóng chạy lên tầng, cô chạy thẳng tới phòng làm việc của Mạnh Hạo. cô hùng hổ như thế khiến Mạnh Hạo sợ hết hồn. Mạnh Hạo còn chưa kịp hỏi gì, Thẩm Tâm Duy đã chạy tới trước mặt Mạnh Hạo, "Trước khi anh tôi đi có để lại tin gì cho anh không? Anh ấy có nói thế nào tìm được anh ấy không? Có không, có không..."
Mạnh Hạo hoàn toàn không biết xảy chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của cô cũng biết chuyện không đơn giản, "Đại tiểu hư, cô làm sao vậy? đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh chỉ cần nói cho tôi biết anh tôi có để lại tin gì hay không..."
"Đại tiểu thư, cô nên biết, chúng ta đều ở đây tìm Thẩm tổng, nhưng không có gì, nếu như tôi biết chỗ của Thẩm tổng, chẳng lẽ tôi sẽ giấu sao?" cô cũng biết là sẽ thế này, biết rồi, nhưng vẫn ôm một tia hi vọng: "thật không để lại cái gì sao?"
Mạnh Hạo thở dài lắc đầu. cô nên làm thế nào đây? Bây giờ cô không có cách nào.
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, lập tức chạy sang phòng làm việc của Giang Thiếu Thanh, cô vẫn như trước kia, không gõ cửa liền xong vào. Kể từ lần trước anh mỉa mai cô, cô không xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng bây giờ lại biểu hiện vội vã như thế. Bởi vì cô không gõ cửa, anh chỉ có một tia không kiên nhẫn, nhưng không có cảm xúc khác.
"Giang Thiếu Thành, anh nhất định có thể, anh nhất định có thể... Anh cứu chị dâu tôi với, anh cứu cứu chị ấy. Bây giờ anh tôi không ở đây, nếu như chị dâu tôi xảy ra chuyện, tôi nên nói với anh ấy thế nào đây..." cô rất lo lắng, nói chuyện cũng đứt quãng, hoàn toàn coi Giang Thiếu Thành làm vật cứu sinh.
Sắc mặt Giang Thiếu Thành biến đổi rất khó coi, "Thẩm Tâm Duy, xin em, tốt nhất nói rõ đầu đuôi sự việc." Anh muốn nói thêm câu bây giờ khóc vô dụng thôi, nhưng nhìn thấy cô vậy, không nói nữa.
"Chị dâu tôi, chị ấy bị người ta bắt cóc rồi, những người đó bắt một mình anh trai tôi tới đó đàm phán, nhưng anh ấy không ở đây... tôi nên làm thế nào đây? Tôi phải làm thế nào"
So sánh với bây giờ cô gấp gáp thế, Giang Thiếu Thành hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều. "Vào lúc này, em tốt nhất nên tìm cảnh sát, không phải hỏi tôi làm thế nào." cô chỉ cảm giác người mình vì những lời này của anh mà cả người lạnh đi. "Bọn họ không cho báo cảnh sát, nếu như báo, bọn họ sẽ giết chị ấy."
Giang Thiếu Thành buông tay, "Bọn cướp nói địa điểm chỉ có anh em biết, giờ tung tích anh em không rõ, tôi cũng không biết nên làm gì." cô đến gần anh, kéo áo anh, "Anh nhất định có cách, nhất định có cách... Anh thông minh, nhất định sẽ nghĩ ra cách."
Giang Thiếu Thành cười cười, "Thẩm Tâm Duy, có phải em có thói quen chuyện không giải quyết được liền giao cho người khác làm hay không?"
"Tôi cầu xin anh, tôi xin anh... anh cứu cứu chị dâu tôi đi!" cô không níu áo anh nữa, buông ra, nước mắt không ngừng chảy xuống. "Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không biết xấu hổ, sắp bẫy anh, để cho anh kết hôn với tôi, những điều này đều là lỗi của tôi. Tôi biết anh ghét tôi đã làm ra chuyện đó, nhưng giờ đừng so đo, anh cứu chị dâu tôi, chỉ cần anh nguyện ý cứu chị ấy, cái gì tôi cũng đồng ý..."
"Thẩm Tâm Duy, đây không phải là vấn đề có đồng ý hay không, mà tôi cũng bất lực." Giang Thiếu Thành không nhìn nữa, "Thu hồi nước mắt của em đi rồi ra ngoài, tôi không muốn người khác hiểu lầm."
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
35 chương
49 chương
735 chương
34 chương
87 chương