Hỗn loạn chiến thần
Chương 1 : Chết tuyệt đối không phải là tận cùng của sinh mệnh.
Trấn Lạp Đông là một trấn nhỏ hết sức bình thường, không có điểm gì đặc biệt. Một thanh niên ăn vận rách rưới đang nằm dưới bức tường đất đá đổ nát trong con hẻm nhỏ trong chợ
Nam Đoan ở ngay trung tâm thị trấn. Bên ngoài con hẻm người tấp nập qua lại nhưng chẳng có ai chú ý đến người thanh niên đó,có lẻ họ sớm đã sớm quen với chuyện đó,
Một tia sét đen bỗng rạch ngang bầu trời,cơ thể người thanh niên đột nhiên run lên rồi phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng bất luận là ánh chớp trên trời hay sự rên rỉ của người thanh niên cũng đều không thu hút được sự chú ý của bất kì người nào.
Chính trong lúc đó,một cô gái khoảng mười sáu,mười bảy tuổi rẽ vào con hẻm,hai người trung niên vừa đuổi theo sau vừa lớn tiếng gọi :"Tiểu thư,chờ chút,tiểu thư…".
Cô gái bước vội qua khu tường đất,có lẽ vì cảm thấy phiền phức do người phía sau đuổi theo không chịu buông tha nên cô gái đột nhiên dừng bước,quay người lại hét :"Đáng ghét!!
Đừng theo ta nữa! lẽ nào các ngươi thật lòng muốn ta bị gả cho tên lùn đáng chết đó sao",vừa nói dứt lời cô gái giơ tay lên dùng hết sức ném mạnh sợi dây chuyền đang cầm trong tay đi.
Người trung niên đang chạy phía trước vội đưa tay ra ngăn lại,sợi dây chuyền quăng trúng vào tay ông ta rồi văng ra ngoài, vạch thành một quĩ đạo, vừa vặn rơi vào đúng trán của tên
"ăn mày" đó,sợi dây ngọc trai bị đứt tung ra, những viên ngọc màu đỏ thi nhau lăn xuống, văng đầy trên mặt đất.
Hàn Tiến cố mỡ hai mắt,vừa hồi phục được ý thức,điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải khung cảnh xung quanh, cũng không phải sự kì dị không thể lí giải được đang hỗn loạn trong không gian thời gian mà là làm sao để có thể làm giảm đi cơn đói.
Theo lí mà nói, dựa vào sức của Hàn Tiến thì không thể dễ dàng bị cơn đói đánh bại, điều này có quan hệ với phương thức luyện tập của hắn. Sư phụ của Hàn Tiến là một vị kì nhân đã tạo ra một con đường tu luyện thuộc về bản thân, nói theo lời sư phụ hắn, linh khí cũng là một loại tài nguyên giống như dầu khí bây giờ vậy, một nghìn năm sau, trên trái đất có lẽ sẽ không bao giờ tìm được dầu mỏ nữa, đó là vì chúng ta tiêu hao quá nhanh, mà rất lâu rất lâu trước đó, người tu luyện ở khắp nơi, mỗi người bọn họ đều làm mất đi một lượng lớn linh khí, cho đến hôm nay linh khí đã gần cạn kiệt hết,bằng con đường bình thường rất khó có khả năng bay lên, ô tô bây giờ đến nghìn năm sau có khả năng chỉ còn được trưng bày trong viện bảo tàng, theo lí đó, công pháp tu luyện quý báu của thời trước cũng chỉ là rác rưởi vô dụng.
Sư phụ Hàn Tiến còn nói, phân tích từ hình thái sự sống, động vật phải cao cấp hơn thực vật, thông qua hô hấp để hấp thụ linh khí giữa trời đất chính là cách thức của thực vật, tiêu phí tinh lực khi linh khí chẳng còn lại bao nhiêu thì chi bằng thay đổi toàn bộ tư tưởng! Khoa học hiện đại chứng minh rằng nếu có thể tiêu hóa hấp thụ đồ ăn một cách đầy đủ thì một lát bánh mì đã có thể cung cấp đầy đủ cho một ngày rồi, mà thông qua việc ăn vào để bổ sung năng lượng cho sự sống chính là phương thức của động vật, dĩ nhiên hình thái sự sống của động vật phải cao cấp hơn thực vật, như vậy phương thức bồ sung năng lượng sự sống này càng phải cao cấp hơn thực vật.
Trong hệ thống tu dưỡng, năng lượng con người được hấp thụ thông qua thức ăn là hậu thiên cốc tinh, so với tiên thiên nguyên khí, hậu thiên cốc tinh chỉ là tạp chất, căn bản không thể đem ra so sánh, nhưng sư phụ của Hàn Tiến kiên quyết cho rằng tuy chủng loại của năng lượng có rất nhiều song quy về một gốc đều có thể truy xét đến cùng một căn nguyên!
Sư phụ của Hàn Tiến gắng sức thực hiện, càng đi càng tiến xa con đường mà trước nay chưa có ai từng thử, có vài người tu luyện không có cách gì để lí giải bèn cười châm chọc sư phụ Hàn Tiến là cái thùng nước gạo vì đã ăn quá nhiều cơm vào, Trương Quả Lão trong truyền thuyết một bữa ăn hết nửa cái đầu bò đã bị coi là chuyện kì lạ, mà sư phụ của Hàn Tiến một bữa cơm lại có thể ăn hết lương thực trong một ngày của mấy trăm người. Châm biếm thì cứ châm biếm, chỉ có thời gian mới có thể chứng minh được tất cả. Những người đồng lứa với sư phụ của Hàn Tiến lần lượt âm thầm ra đi trong sự ăn mòn của thời gian, đến thời khắc cuối cùng phi thăng đối với họ mà nói vẫn là giấc mộng xa xôi, sư phụ của Hàn Tiến lại có thể cứ thế mà sống tiếp, trước tiên chưa nói đến con đường này là chính đạo hay tà đạo nhưng chí ít còn sống là vẫn còn có hi vọng,
Hàn Tiến là một người rất may mắn, khi hắn bước lên con đường tu luyện, người đi tiên phong đã đúc rất ra phương pháp và tiến trình thiết thực đồng bộ dựa trên kinh nghiệm thực tế, còn có hiệu quả thực tế trong mỗi một giai đoạn, thế nên hắn đem ra sử dụng cũng tốt Không thể không thừa nhận phương pháp khác biệt này càng có hiệu quả càng thuận tiện.
Hàn Tiến khi đã mười sáu tuổi mới tiếp xúc với việc tu luyện, trong bảy năm thời gian ngắn ngủi đó thực lực của hắn đã vượt qua tuyệt đại đa sổ những người đồng niên, trong đó bao gồm rất nhiều đệ tử thế gia tu dưỡng, trở thành kẻ giỏi nhất trong đám thanh niên.
Nếu không phải làm việc gì khác, Hàn Tiến có thể ăn cả ngày từ sáng đến tối, mà khả năng tiêu hóa hấp thụ của hắn đã đạt đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm, cũng chính là nói hắn dường như đã hấp thụ hết tất cả mọi thứ ăn vào,
Thân thể bị hủy diệt, Hán Tiến trong thời khắc cuối cùng chợt nhớ đến lời dặn dò của sư phụ: chết tuyệt đối không phải là điểm tận cùng của sinh mệnh! Dựa vào sự tín nhiệm đối với sư phụ, dựa vào sự kiên trì của hắn, nguyên thần của hắn không theo sự tiêu vong của thân thể rồi mất đi mà sẽ vùng vẫy để lao vào một con đường không thể hình dung ra được, cuối cùng vùng vẫy đến thế giới này.
Bất luận thân thể của tên "ăn mày" này thuộc về ai, linh hồn hắn thuộc về ai, năng lượng của hai người đều giảm đến mức thấp nhất, Hàn Tiến đang cần bổ sung gấp năng lượng cho nên cảm giác đói gấp lên vô số lần, đến nỗi hắn đã không thể nào khổng chế được tâm tính của bản thân mình,
Vừa mỡ mắt ra, Hàn Tiến đã nhìn thấy những viên trân châu tròn màu đỏ rực như lửa đang văng vãi trên mặt đắt.Có năng lượng! Đấy là phản ứng đầu tiên của Hàn Tiến. Tiếp đó hắn làm động tác gần như bị co giật chộp lấy một viên trân châu, bỏ vào trong miệng rồi ngay lập tức nuốt xuống, đến nỗi chất liệu của vật đó hắn cũng chẳng cần phải để ý đến. Hắn đã ăn Thiên Sơn noãn ngọc, nếm thử Hoàn Hà hỏa tinh thậm chí đã ăn cát Tinh Hà, những vật mà người tu chân coi là vật để chế luyện pháp bảo hắn đều có thể ăn tất cả, chỉ cần vật đó tiềm tàng nguồn năng lượng thì hắn đều có thể hấp thụ sạch.
"Nàỵ….cái đó không thể ăn được!" nhìn thấy một cô gái kinh ngạc kêu lên. Thực ra chuỗi ngọc mà cô gái đeo là do ma tinh của thỏ tai dài chế tạo ra, tuy cũng thuộc vào hỏa hệ ma tinh nhưng đẳng giới của thỏ tai dài quá thấp nên nguyên tố hỏa hệ tiềm ẩn trong viên ma tinh đó vô cùng ít, giá trị thẩm mĩ hơn hẳn so với giá trị sử dụng của nó, cho nên mới bị dùng để làm dây chuyền.
Hai mắt Hàn Tiến đột nhiên lồi ra. Khi viên ngọc đỏ như lửa vừa vào đến thực đạo của hắn, hắn liền cảm thấy có mối nguy hiểm. Thuật tu chân mà Hàn Tiến học cũng có điểm giới hạn của nó, nếu thứ hấp thu là cốc tinh thì không có vấn đề gì, vô cùng có lợi; còn nếu hấp thụ năng lượng của bảo vật kì lạ thì sẽ phải có quy tắc nghiêm ngặt của nó. Ví dụ, năng lượng dự trữ trong người hắn đã đạt đến một nghìn, như vậy nội trong ngày hắn có thể hấp thụ một phần năng lượng , lấy một phần nghìn làm tiêu chuẩn, Nếu hấp thụ năng lượng vượt quá mười, vượt quá một phần trăm năng lượng đã có trong cơ thể hắn thì có khả năng sẽ phát sinh ra tổn thương nhất định, thậm chí tẩu hỏa nhập ma. Hiện giờ trong cơ thể trống rỗng, đến một chút cơ số lẻ năng lượng cũng không có, nếu là lúc trước, những viên ngọc đỏ này là thứ rất tốt để bổ sung năng lượng một cách nhanh chóng, nhưng hiện giờ thì một viên thôi cũng có thể cướp đi mạng sống của hắn.
Hàn Tiến dùng đến sức lực cuối cùng của mình, dùng tay trái thọc sâu vào trong họng để móc viên ngọc ra, tay phải lại đấm mạnh vào phần giữa ngực mình, khạc ra một tiếng, viên ngọc đỏ đã được nhổ ra ngoài, cơ thể Hàn Tiến cùng dần dần khôi phục lại như lúc trước, cuối cùng lăn ra đất, nằm im không hề động đậy.
"Người này bị bệnh sao?" cô gái vừa vỗ vỗ vào ngực vừa nhỏ tiếng nói.
Một người trung niên đưa tay ra, thử xem Hàn Tiến còn thở không, mặt bỗng biến sắc :"Tiểu thư, đi mau, người này chết rồi"
"Cái gì?" sắc mặt của cô gái cũng thay đổi, lập tức xông đến chỗ Hàn Tiến.
"Tiểu thư!" người trung niên nắm chặt cánh tay cô gái :"Nếu vì gã ăn mày này mà gặp phiền phức lớn thì không đáng, chúng ta mau đi thôi, mau lên". Trong lòng hắn rất rõ, tiểu thư đã gặp phải rắc rối không nhỏ rồi, nếu người có dã tâm lợi dụng chuyện này gây khó dễ thì tiểu thư xui xẻo rồi.
"Buông ra, để ta xem xem, ngộ nhỡ…" cô gái cố hết sức giãy giụa để thoát ra.
"Tiểu thư, người đừng có làm loạn lên nữa" người trung niên trên đầu đã tủa mồ hôi lạnh, đưa mắt ra hiệu cho người trung niên còn lại, hai người liền dùng hết sức kéo tiểu thư ra khỏi nơi đó.
Không biết bao lâu sau, tiếng khóc thút thít thê lương khiến Hàn Tiến từ trong tăm tối tỉnh lại, hắn lại lần nữa mỡ to đôi mắt, phát hiện mình đang bị một người ôm trong lòng, ngực người đó phập phồng gấp rút khiến hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng những rung động phát ra từ trong âm thanh.
Hàn Tiến giãy giụa một lúc, tiếng khóc đột nhiên câm bặt, một khuôn mặt khiến người khác không nỡ nhìn xuất hiện trước mắt hắn. Thực ra đó là một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt rất to, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt cũng rất hợp nhãn, nhưng thật ra quá bẩn rồi, nhất là khi vừa mới khóc xong, trên mặt bị nước mắt vạch những vệt ngắn dài, thêm đó là đầu tóc rối bù, còn phát ra một mùi hôi khó ngửi, khiến người vốn thích sạch sẽ như Hàn Tiến phải co người lại phía sau.
"Thần Quang Minh bảo hộ! Thiếu gia, người tỉnh lại rồi!" người đó thốt ra tiếng vui mừng như sắp khóc, nước mắt lại rưng rưng trên khoe mắt, tiếp đó hai tay người đó đưa ra trước ngực Hàn Tiến một mẩu bánh mì :"Thiếu gia, tôi biết cậu đói lắm rồi, đều trách tôi bất tài, lâu như vậy mới mua được đồ, cậu mau ăn đi"
Lúc này, không hiểu sao trong ngực Hàn Tiến như có vô số thứ gì đó đang dao động, nhưng dù những nghi vấn trong lòng đang tăng thêm, cũng không bằng mẩu bánh mì vô cùng hấp dẫn người khác, Hàn Tiến dường như dùng động tác nhanh như cướp giành lấy mẩu bánh mì, nhét cả miếng vào trong miệng.
Từng miếng từng miếng được nuốt xuống, Hàn Tiến cũng cảm thấy có một cảm giác thỏa mãn vô hình, có hạnh phúc, hạnh phúc khiến người khác run rẩy, có sự đầy đủ, sự đầy đủ khiến người khác muốn khóc. Hắn thật không ngờ rằng cái đói có thể khiến người ta biến thành như vậy.Nhớ lại trước đây đã từng nghe nói, có mấy công dân mỏ bị nhốt trong giếng năm, sáu ngày, sau khi được người ta cứu lên, trong đó có một người vẫn giữ được sức khỏe tốt nhất nhất quyết tránh xa sự giám sát của các bác sĩ, ăn một bữa điên cuồng, cuối cùng tự mình ăn no đến chết. Hắn bây giờ hoàn toàn có thể hiểu được sự bi thảm đó.
Tuy đã thay một thể xác khác nhưng tâm pháp tu luyện của Hàn Tiến vẫn còn, miếng bánh mì nuốt xuống nhanh chóng trở thành nguồn năng lượng, thấm vào thân thể và tinh thần đang sắp sụp đổ, Hàn Tiến mãn nguyện khép hai mắt lại còn người thanh niên kia mỡ miệng cười lớn,
Lát sau, Hàn Tiến lại mỡ to đôi mắt, hấp thụ được năng lượng bổ sung đầu óc hắn cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều rồi, nhìn người thanh niên trước mặt, hắn hỏi với vẻ thăm dò :"Tư Đế Nhĩ Bá Cách?"
"Thiếu gia, cậu gọi tôi? Sao vậy?"
"Không có gì,,," Hàn Tiến ho khan một tiếng, tin tức bản thân thu thập được không phải là ảo giác, người thanh niên đang ở trước mặt là gia nô của mình, cùng tài sản cuối cùng của tộc Phá Lạc :"Còn bánh mì không? Ta "
"À? Tôi biết rồi, người vẫn chưa ăn no" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhảy lên nói :"Cậu đợi chút, tôi đi mua ngay đây".
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
501 chương
232 chương
211 chương
34 chương
25 chương
124 chương