Hỗn loạn chiến thần

Chương 2 : Chủ tớ nương tựa vào nhau.

Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi chưa được bao lâu, Hàn Tiến chợt nhớ đến những viên Hin châu đỏ đó, hắn ngồi ngây ra đó một lúc mới lôi từ sau mông ra một viên ngọc đỏ, những cái khác đều không thây nữa, lẽ nào ở chỗ Tư Đế Nhĩ Bá Cách? Hàn Tiến nghĩ ngợi, dùng tay phải mò mò bức tường đổ nát, đứng dậy thăm dò từng chút một. Tuy đã tiêu hóa hấp thụ hoàn toàn năng lượng của chiếc bánh mì nhưng chút năng lượng đó quá ít, phải ăn thêm bảy, tám chiếc như vậy nữa thì năng lượng tích lũy lại cũng đủ đơn vị năng lượng cơ bản. Trong thế giới này của hắn, sự phố biến của máy tính hình thành nên một thời đại của số hóa, nhưng chín mươi năm trước, sư phụ của hắn đã sáng tạo ra một loại tu chân công pháp số hóa, đơn vị năng lượng cơ bản nhất là một nguyên, tích lũy một vạn nguyên năng lượng là một giáp, tích lũy một vạn giáp năng lượng là một huyền, tích lũy một vạn huyền năng lượng là một thái ất, tích lũy được một vạn thái ất năng lượng thì sẽ như sư phụ hắn, tu thành Bất Diệt Kim Thân. Điểm đáng sợ nhất của tu chân công pháp này là ở chỗ không có điểm dừng. Chi cần có nguồn năng lượng dồi dào, ngoại trừ nền tảng cơ bản lúc ban đầu ra, bất luận là giai đoạn thứ nhất hay giai đoạn sau cùng đều có thể tiến lên với tốc độ như nhau, mỗi ngày có thể hấp thụ năng lượng của một phần nghìn phần, năng lượng của bản thân càng mạnh năng lượng được hấp thụ tự nhiên sẽ càng nhiều. Hàn Tiến vốn là đứa trẻ ngoan ham học hỏi lại có tố chất thiên phú, có thể bước lên con đường tu chân đó là bởi vì loại công pháp tu chân này vô cùng có hiệu quả, Hàn Tiến khi đó chỉ luyện có vài ngày liền có thể cảm nhận rõ rệt được năng lượng mà cơ thể mình tích lũy lại, từ lúc đó, hắn tràn đầy tự tin vào tương lai. Tất cả những gì Hàn Tiến biết được chính là sư phụ đã tuyển chọn kĩ càng rồi mới quyết định hắn sè là người kế thừa thì không phải là không có lí do của nó, Hàn Tiến có khả năng nhận biết vô cùng nhanh nhậy, nói đơn giản là có trí tuệ đặc biệt, nếu thay bằng người khác chưa chắc đã cảm nhận được sự biến hóa tinh tế đó. Tuy năng lượng hấp thụ rất ít nhưng đi mấy bước là chuyện vẫn có thừa khả năng, Hàn Tiến vặn mình mấy cái, đi theo hướng của Tư Đế Nhĩ Bá Cách, một là muốn hiểu rõ hơn về thế giới hoàn toàn xa lạ này, hai là muốn hỏi cho ra vết tích những viên Hin châu đó. Năng lượng hàm chứa trong một viên linh châu đó phải đến khoảng hai đến ba mươi nguyên, tuy vẫn chưa có cách nào hấp thụ năng lượng trong đó nhưng sau khi đã nghỉ ngơi vài tháng, tích lũy được một phần năng lượng nhất định từ các vật thông thường, hắn đã có thể có chủ ý với những viên trân châu đó, một phần nghìn phần chỉ là quy tắc để bảo vệ, một phần trăm phần mới là nguy hiểm thật sự, mỗi thời mỗi khắc đều khiến hắn thấp thỏm nhìn trước ngó sau, nhất thiết phải nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh của mình. Trấn Lạp Đông không lớn lắm, đi chẳng mấy chốc đã nhanh chóng nhìn thấy cánh đồng lúa mạch bên ngoài thị trấn, nhưng vẫn không tìm thấy Tư Đế Nhĩ Bá Cách, cũng thật đúng lúc, tiếng cười nói nhộn nhịp của một đám trẻ con thu hút sự chú ý của Hàn Tiến, hắn bèn quay đầu lại, thấy đám trẻ con đó đang chơi trò cưỡi ngựa, đứa trẻ cưỡi ngựa nhất định có nguy hiểm, nhưng trò chơi của đứa trẻ đó rất đặc biệt vì thứ nó cưỡi là người. Tên đầy tớ duy nhất đó của hắn Tư Để Nhĩ Bá Cách đang qùi trên mặt đất bò qua bò lại, một đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang cưỡi lên lưng hắn, còn có mấy đứa trẻ khác đang chạy phía trước, hình như đang dùng cái gì đó mê hoặc Tư Đế Nhĩ Bá Cách. Đứa trẻ đó rất béo, phải đến khoảng bảy mươi lăm cân mà thân hình Tư Đế Nhĩ Bá Cách thì gầy gò ốm yếu, mỗi bước bò đều vô cùng khó nhọc, quay ngang quay dọc một hồi đứa trẻ tên lưng có chút bất mãn, không ngừng dùng cành cây quất vào mông Tư Đế Nhĩ Bá Cách. Khi những đứa trẻ chạy sang hướng khác Hàn Tiến mới nhìn rõ thứ mà chúng dùng để dụ Tư Đế Nhĩ Bá Cách là một miếng bánh mì. Ngay trong giây phút đó những kí ức không biết từ đâu bồng ồ ạt dội về trong tâm trí Hàn Tiến, tên của con người hắn hiện giờ là Lạp Phi Nhĩ, cha mẹ Lạp Phi Nhĩ mất sớm, khi đó hắn đành phải cai quản gia nghiệp, mới có mười lăm tuồi non nớt ấu trĩ không hiểu sự gian nan của việc trông coi gia sản, bản tính lại ham chơi lười làm, chi trong vòng ba năm đã tiêu tán hết gia sản. Tư Đế Nhĩ Bá Cách từ nhỏ đến lớn đã theo hắn, không sai, Tư Đế Nhĩ Bá Cách có rất nhiều rất nhiều bệnh, thậm chí có thể nói gia nghiệp lụi bại nhanh chóng như vậy cùng có một phẩn "công lao" của Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nhưng có điều không cần phải nghi ngờ đó là lòng trung thành của Tư Đế Nhĩ Bá Cách với hắn. Mặc dù đã là một tên ăn mày Lạp Phi Nhĩ vẫn không muốn làm gì, gánh nặng cuộc sống đều đặt lên vai Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nhưng điều Lạp Phi Nhĩ không ngờ là Tư Đế Nhĩ Bá Cách làm sao có khả năng mưu sinh kiếm sống? Cần phải biết là hai người cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, ngoài việc bán rẻ lòng tự trọng để cầu xin hoặc ra ngoài mua vui cho người khác ra, Tư Đế Nhĩ Bá Cách không còn lựa chọn nào khác. Từ trước đến nay Lạp Phi Nhĩ không biết Tư Đế Nhĩ Bá Cách làm gì bên ngoài, chỉ cần mỗi ngày được ăn thì hắn đã mãn nguyện rồi, thậm chí Tư Đế Nhĩ Bá Cách ở bên ngoài phải chịu đựng bao nhiêu hắn cũng chẳng có lòng nào để hỏi, nhưng lúc này, Hàn Tiến đã hiểu rõ tất cả những uất ức của Tư Đế Nhĩ Bá Cách, như đang ở ngay trước mắt, Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã mệt đến nỗi không nhấc mình lên nổi nữa, dừng ờ đó thở hổn hển, một đứa trẻ cầm bánh mì dựa gần Tư Đế Nhĩ Bá Cách, cố ý trêu hắn, ai ngờ rằng Tư Đế Nhĩ Bá Cách đột nhiên lao về phía trước, giặt lấy miếng bánh mì xuống, điều đó hoàn toàn giống như trong kí ức của Hàn Tiến, Tư Đế Nhĩ Bá Cách không phải kẻ ngốc, hắn vẫn là kẻ có chút thông minh. Đám trẻ cười ồ lên. Đứa trẻ trên lưng Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhảy xuống, mắng câu gì đó rồi giơ chân đá vào bụng Tư Đế Nhĩ Bá Cách, Tư Đế Nhĩ Bá Cách bị đá túi bụi tối tăm mặt mày, hai tay hắn thu lại trước ngực như con chó nhỏ, lộ ra nụ cười chua chát, Tất nhiên hắn không những đã quen với những chuyện này mà còn biết phải bảo vệ bản thân như thế nào, lấy lòng người khác như thế nào, Tiếng cười càng lớn, Hàn Tiến cúi đầu, một lúc sau chậm chạp ngẩng đẩu lên. Lúc đó phong thái của Tư Đế Nhĩ Bá Cách phát sinh thay đồi kinh thiên động địa. Tuy quấn áo vẫn rách nát tả tơi, tuy thân thể vẫn yếu ớt nhợt nhạt nhưng hắn lại toát ra sự sắc sảo khó có thể hình dung được, giống như chuôi kiếm sắc nhọn, "Cút đi" đứa trẻ xua xua tay. Tư Đế Nhĩ Bá Cách gượng đứng dậy, chạy điên cuồng vào hướng chợ, vừa chạy được mấy bước thì trông thấy Hàn Tiến, bắt giác đờ người ra. Hàn Tiến không nói một lời quay người ra sau bước đi, Tư Đế Nhĩ Bá Cách vội vã chạy theo sau, hắn cùng biết cảnh lúc nãy thật khó coi, có thể nói là rất mất mặt. Tuy đối với người ngoài mà nói thiếu gia của Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã chẳng còn mặt mũi nào rồi nhưng Tư Đế Nhĩ Bá Cách từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục về cách thức của gia nô, bất luận như thế nào hắn vĩnh viễn coi thiếu gia Lạp Phi Nhĩ là chủ nhân duy nhất của mình, "Thiếu gia" một lúc lâu sau Tư Đế Nhĩ Bá Cách không chịu được nữa bèn lên tiếng thăm dò. Hàn Tiến quay người lại nhìn Tư Đế Nhĩ Bá Cách, khẽ thở dài, đưa tay ra phủi phủi bụi trên người Tư Đế Nhĩ Bá Cách, kì thực hắn cũng không biết phải nói gì, rốt cuộc người phải chịu uất ức không phải là hắn, chi có thể dùng hành động biểu thị thiện ý của mình, "Thiếu gia, cậu…" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhút nhát tránh về phía sau, động tác của Hàn Tiến đối với hắn mà nói đã quá thân thiết rồi, bất kể là cao lương mĩ vị trước đây hay sự nghèo khó lang bạt bây giờ, hắn trước nay chưa từng quên đi thân phận của mình, cũng cố gắng để giữ đúng thân phân của mình. "Xem mặt ngươi bẩn hết rồi…" Hàn Tiến cười nói :"Gẩn đây có nước không? Nước sông cũng được, nhìn ngươi cũng chính là nhìn thấy ta, hình như chúng ta đều bẩn đến không chịu được rồi" "Sông?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách có chút kinh ngạc, nhìn chăm chú Hàn Tiến :"Thiếu gia, con sông Thúy Hà thuộc về Mạch Cáp đại nhân, lần trước chúng ta đi tắm bị người ta…" "Lần trước như thế nào không có nghĩa lần này cũng sẽ như thế, thật sự không được thì chúng ta có thể chạy xa một chút" Hàn Tiến nhẹ giọng nói. "Ồ" Tư Đế Nhĩ Bá Cách đáp Hai người từ từ đi về chợ, đi thẳng đến chỗ bức tường đổ, Hàn Tiến ngồi xuống chỗ lúc đầu, Tư Đế Nhĩ Bá Cách cũng cười ngồi xuống theo, không khí lại rơi vào trầm lặng, Hàn Tiến là vì vừa tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, quyết định nên nói ít đi để tránh nói lộ ra, Tư Đế Nhĩ Bá Cách là vì phát hiện thiếu gia hôm nay có chút kì lạ, không dám nói lung tung, sợ chọc tức thiếu gia. Lát sau, vẫn là Tư Đế Nhĩ Bá Cách không chịu thêm được tự mình nói trước :"Đám tiểu súc sinh đó càng ngày càng quá đáng" "Sao?" Hàn Tiến đang buồn vì không biết nói gì, hỏi lại rất tự nhiên. "Trước đây tôi chỉ cần gọi chúng mấy tiếng "tiểu thiếu gia", chúng liền không làm khó tôi nữa, nhưng.. .mẹ chúng nó, cứ đợi đấy" Tư Đế Nhĩ Bá Cách mặt căm tức nói. "Đừng đi tìm chúng nữa" Hàn Tiến nói chậm rãi Trong nhân tính bao hàm một phần rất nhỏ khó thay đồi, Tư Đế Nhĩ Bá Cách không hiểu nhưng Hàn Tiến lại là người rõ nhất, Quý tộc sa sút rốt cuộc vẫn là quý tộc, Tư Đế Nhĩ Bá Cách thân là gia nô của quý tộc, sai bảo hắn, trêu đùa hắn, nghe hắn cung kính gọi mấy tiếng "tiểu thiếu gia" vô ý sẽ khiến kẻ khác có cảm giác quang vinh, phương thức sau này càng lúc càng quá đáng cũng có thể lí giải. Con người đều luôn theo đuổi những kích thích mới lạ, câu được thốn đòi tấc, được voi đòi tiên chính là sự giải thích thích hợp nhất, mà sự răm rắp thuận theo của Tư Đế Nhĩ Bá Cách khiến sự to gan của chúng càng ngày càng lớn. "Hả? Vậy chúng ta làm sao..." "Cứ giao cho ta" tuy Tư Đế Nhĩ Bá Cách chưa nói hết câu nhưng Hàn Tiến hiểu ý của hắn, nếu không có ai ra ngoài ăn xin thì họ sẽ chết đói mất. Tư Đế Nhĩ Bá Cách dùng ánh mắt nghi hoặc bất định nhìn Hàn Tiến, hắn phát hiện thiếu gia trước mặt trở nên rất xa lạ. "Đúng rồi, ngươi hôm nay đã ăn gì chưa? Hàn Tiến hỏi. Tình trạng cuộc sống của hai người rất tồi tệ, căn bản không thể nói ngày ba bữa, có ăn đã là tốt lắm rồi. "À..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách chợt nhớ ra gì đó, đưa chiếc bánh mì trong tay cho Hàn Tiến nhưng đã được một nửa liền ngẩn ra đó, có lẽ nghĩ đến nguồn gốc chiếc bánh đó, đưa ra không được mà rút lại cũng chẳng xong, tiến thoái lưỡng nan. Hàn Tiến nhận chiếc bánh mì, cắn một miếng, hỏi lại :"Ngươi hôm nay ăn chưa?" Hắn có ý đưa chiếc bánh cho Tư Đế Nhĩ Bá Cách ăn nhưng nhìn thần sắc trong mắt đối phương, nếu cự tuyệt nhất định sẽ làm tổn thương Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nên đành phải nhận trước. Tư Đế Nhĩ Bá Cách lộ ra nụ cười sáng bừng, gật mạnh đầu :"Thiếu gia, tôi ăn rồi, ăn rất nhiều rồi". Nói xong hắn còn cố ý ợ một cái. Hàn Tiến cười, từ rất lâu trước hắn đã hiểu tiểu tiết quan trọng như thế nào, chú ý đến tiểu tiết cũng rất quan trọng, cảm động người khác, lừa người khác, phát hiện người khác, vạch trần người khác đều cần bắt đầu từ tiểu tiết, nói cách khác tiểu tiết quyết định thành bại, mà trên phương diện này hắn có năng lực quan sát rất mạnh, có thể dễ dàng nhìn ra những thứ mà Tư Đế Nhĩ Bá Cách che giấu. Hàn Tiến bẻ đôi chiếc bánh mì, cầm nửa to hơn đưa lại :"Ăn rồi thì ăn thêm chút, ngươi đang tuổi lớn" "A..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách lại ngẩn ra. "Cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn đi" Hàn Tiến ra lệnh. Tư Đế Nhĩ Bá Cách dùng đôi tay run rẩy nhận chiếc bánh mì, cẩn thân lật đi lật lại, nuốt từng miếng từng miếng, cùng lúc đó hai hàng nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt hắn. "Ngươi khóc gì?" Hàn Tiến khẽ chau mày. "Thiếu gia, cậu...cậu đối với tôi thật tốt" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nghẹn ngào nói. Tuy thân thể hiện nay rất yếu đuối nhưng Hàn Tiến tuyệt đối không phải kẻ bình thường, cử chỉ ngông cuồng vô độ trước đây ẩn giấu tâm cơ thâm sâu không thể đoán được nhưng khi nghe lời của Tư Đế Nhĩ Bá Cách, Hàn Tiến lại đờ ra như gỗ, thậm chí suýt nữa cho là Tư Đế Nhĩ Bá Cách đang nói ngược lại, rốt cuộc là ai tốt với ai? Một lát sau Hàn Tiến mới định thần lại, nhìn Tư Đế Nhĩ Bá Cách ăn hết miếng bánh bao, hắn rút viên linh châu màu đỏ ra :"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, khi lần đầu ngươi trở lại có nhìn thấy những viên Hin châu đỏ này?" "Không có, tôi thấy cậu nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất liền sợ gần chết, tôi cho là cậu..." "Ngươi chắc chắn?" "Thật sự là không có" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói một cách hoảng hốt :"Tôi nói thiếu gia sao lại không cho tôi đi tìm bọn chúng, cậu chính là muốn dùng những viên ma tinh này để đổi bánh mì sao" "Ma tinh? Có thể bán được bao nhiêu?" "Không bán được bao nhiêu, đấy là ma tinh của ma thú, thỏ tai dài ở cấp thấp nhất, đối với ma pháp sư mà nói căn bản không có tác dụng gì, vì màu sắc những ma tinh này rất đẹp, hình dáng tròn trịa, hỏa nguyên tiềm tàng bên trong rất ít sẽ không gây ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nên có không ít thiếu nữ trẻ nhỏ thích dùng nó làm đồ trang sức." "Ma thú cấp thấp nhất? Hỏa nguyên tố rất ít?" Hàn Tiến tìm ra được thứ có rất nhiều ý nghĩa trong lời nói của Tư Đế Nhĩ Bá Cách :"Nếu là ma thú vô cùng lợi hại, hỏa nguyên tố ẩn trong ma tinh của nó sẽ rất nhiều?" "Thiếu gia, cậu sao vậy? Chủng loại của ma thú rất nhiều, ma tinh sao có thể giống nhau chứ? Có ma tinh của hỏa nguyên tố, có ma tinh của thủy nguyên tố, còn có,..thiếu gia, cậu ngay cả điều này cũng không biệt?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhìn Hàn Tiến từ đầu đến chân. Dường như trước đây chưa từng được nhìn thấy Hàn Tiến. "Vừa nãy khi hôn mê, hình như đầu bị đụng vào đâu đó nên có chút hồ đồ, ta chút nữa đến ngươi cũng không nhận ra" Hàn Tiến cười khổ nào nói, hắn cũng hiểu bản thân không nên nói quá nhiều, nhưng tin tức Tư Đế Nhĩ Bá Cách tiết lộ thật sự rất quan trọng, hắn nhất định phải hỏi cho rõ. "Thiếu gia, cậu không sao chứ?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách lo lắng hỏi. "Có lẽ ngủ một lúc sẽ tốt" Hàn Tiến gật gật đầu :"Ngươi nói tiếp đi" Tư Đế Nhĩ Bá Cách giảng giải cẩn thận, có điều kiến thức hắn có hạn, nên những gì giảng giải rất có hạn, nhưng năng lực lí giải của Hàn Tiến hơn người, qua lời kể của Tư Đế Nhĩ Bá Cách, thế giới xa lạ trở nên càng lúc càng rõ ràng. "Vậy, nguyên tố kết tinh trong ma tinh của ma thú nào là nhiều nhất?" "Đương nhiên là ma tinh của Cự Long rồi" Tư Đế Nhĩ Bá Cách cười nói:" Thiếu gia, cậu đừng nghĩ bừa, cho là bán cả trấn này đi chúng ta cũng không mua được ma tinh của Cự Long." Tay Hàn Tiến khẽ run rẩy, ngay đến ma tinh của ma thú cấp thấp là thỏ tai dài cũng có năng lượng của mấy chục nguyên có thể hấp thụ được, vậy ma tinh của ma thú cao cấp sẽ hàm chứa bao nhiêu năng lượng? Ma tinh của Cự Long? Còn về Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói Cự Long đáng sợ thế nào, Hàn Tiến một chút cũng không để ý, khi hắn chuẩn bị săn giành ma tinh của Cự Long, năng lượng của hắn căn bản phải được trăm lần thậm chí là nghìn lần của Cự Long, như vậy thì hắn mới có thể an toàn mà hấp thụ năng lượng, mà năng lượng cũng là một loại bảo đảm của thực lực, vượt qua trăm lần thì còn gì phải lo lắng? Đương nhiên tất cả đều phải có tiền đề, tích lũy nguyên thủy của năng lượng! Hắn phát hiện ngay ma tinh của thỏ tai dài đều không có cách gì hấp thụ, đừng nói là ma thú cấp cao. "Đi, bán mấy viên ma tinh này đi, sau đó mua ít bánh mì về" Hàn Tiến đặt ma tinh vào tay Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hắn bây giờ cần lương thực, càng nhiều lương thực càng tốt.