-Mặt mày sao thâm quầng ra thế? Câu hỏi được lặp lại y chang lời thằng Hoàng, Nhân, và Nguyệt của mấy đứa bạn chung lớp. Hai vết thâm quầng hai bên con mắt, cộng với tóc tai lỉa chỉa, mặt mày ngơ ngác khiến cho đám bạn ngỡ ngàng. Tác dụng phụ của việc quyết tâm giải đề thi là đây. -Đi mua bánh mì ăn mày! -Thôi để tao ngủ chút đi! -Cái thằng, vật vờ, đi không? -Không, tao ngủ. Thằng Phong mập vừa cất bước ra đi là thằng Bình Boong nhảy tới phá hoại ngay giấc ngủ ngắn ngủi: -Ế, cái bài hát….! -Ê, bài gì mày….!-Tôi bật dậy nhanh như chớp, cố to tiếng át cái bí mật nó chuẩn bị nói ra. Công nhận thằng Hải làm việc nhanh gọn lẹ thiệt, mới vừa vào lớp mà hầu như thằng nào thằng đấy đã biết kế hoạch hết trơn. Tôi kéo thằng Bình ra ban công. -Cái bài mày nói tao đàn..! -Ờ, rồi sao?-Tôi ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai uể oải. -Tao biết đàn có một thôi…..! -Hở, thế bài nào? -Bài Sát cánh bên nhau tao không biết đâu nhé. -Thế tập, còn dài mà? Nó nhăn mặt giải thích, nào là nó chỉ học theo kiểu nhìn thao tác tập theo, có chút rành rỏi vậy thôi, chứ nhạc lý nó chẳng biết cái gì hết trơn.Nào là cái gì Đô trưởng, La thứ, La trưởng tôi nghe mà lùng bùng lỗ tai. -Mày hiểu không?-Nó chốt một câu ngắn gọn. -Không..! -……! -Tao có biết cái gì về đàn đâu mà mày nói, khác gì nước đổ đầu vịt. -Thế giờ làm sao? Cuối cùng, đành phó mặc vào thiên chất nghệ thuật của thằng Bình Boong được tớ đâu thì hay tớ đấy. Vạn sự khởi đầu nan, gian nan thấy hơi nản, tôi vô lớp đánh một giấc cho tới khi tiếng trống vang lên báo hiệu giờ sinh hoạt lớp. Nhìn chung, không khí lớp tôi vẫn diễn ra như bình thường. Vẫn là một lũ con trai cười toe toét, vô âu vô lo. Mà nào ai có biết, tất cả chuẩn bị dành một món quà bất ngờ cho những bạn nữ trong lớp. Cái chiêu của thằng Hà thật độc, lúc con người ta tưởng như đã tuyệt vọng thì hi vọng tới, hạnh phúc sẽ trở nên gấp bội vui mừng. Tất cả con gái trong lớp đều bị đánh lừa bởi vẻ “ giả tạo” của con trai lớp tôi. Nhưng chí ít vẫn còn một người không hề bị đánh lừa. -Hải và Hà ở lại mình nói chuyện xíu nhé! -Cả Tín nữa?-Dung lừ mắt nhìn tôi. Xong cái ước muốn về nhà đánh một giấc trên cái giường quen thuộc, tôi vật vờ ngồi lại chiếc bàn thứ hai sau chỗ Dung. Trong lớp chỉ còn lại bốn người. Mấy thằng bạn nghe tiếng trống đã chạy về từ lúc nào: -Mình muốn trao đổi về việc tổ chức 20-10! Cả ba thằng tôi vẫn đóng kịch rất khéo, thản nhiên pha lẫn chút bất ngờ sực nhớ ra, đồng thanh im lặng. -Bây giờ bàn tính kế hoạch nhé! -Thôi, không cần đâu Dung?-Thằng Hải lên tiếng trước. -Còn lâu mới tới mà..!-Thằng Hà cũng phụ hoạ theo. -Ừ, còn nhiều thời gian mà, kế hoạch thì cứ như cũ nhé!-Tôi nhởn nhơ. Trước thái độ của ba thằng như vậy thì Dung phát bực. Nàng khẽ nhún vai, thở dài tống hết vẻ khó chịu ra, lấy giọng bình tĩnh tiếp tục: -Vậy là ba người không để ý tới? -Thôi, như cũ mà làm đi! Thằng Hải phán một câu xanh rờn, bỏ đi về trước, thằng Hà cũng hết cách biện hộ, cất bước theo sau. Bao nhiêu tội vạ đổ hết về thằng còn lại, là tôi đang ngáp ngắn ngáp dài. -Sao mấy người không có ý thức gì vậy?-Dung vẫn còn cáu gắt lắm. -Ơ..thì dù sao Dung cũng là phụ nữ, cũng đâu cần can thiệp vào vấn đề này! -Nhưng trước hết Dung là cán bộ lớp, mà các bạn nữ thì…!-Tinh thần trách nhiệm cao quá, tôi chẳng biết nói sao. -Thì chương trình có rồi đó thôi? -Như năm ngoái à? -Ừ…thì.! -Không có gì mới mẻ hơn sao, Dung đang nói với tư cách là…..! -Thế Dung không tin Tín có kế hoạch sao! Tôi gắt lên đáp lại, không kịp bình tĩnh vì một bên đã chạy chương trình, một bên phải giữ bí mật kiểu này. Tôi biết, Dung là cán sự lớp muốn có một chương trình cho các bạn nữ, chứ không phải đứng trên phương diện của một người phụ nữ yêu cầu này nọ cho chương trình phải đặc sắc vào ngày của mình. Dung không nói câu nào cất bước đi trước, bỏ mặc tôi đứng lại giữa sân trường vắng lặng. -“Thôi, có lẽ Dung giận vì tưởng bọn mình không chu đáo thôi”. -“Hay là Dung không tin tưởng những người bên cạnh, độc quyền rồi”. Tôi gạt bỏ tất cả, lao đầu rượt theo chiếc xe bus vừa trờ bánh tới. Những rắc rối vì muốn dành sự bất ngờ cho các bạn nữ tiếp tục đeo bám chúng tôi những ngày sau đó. Vừa học bài, vừa ôn thi giải đề, vừa phải giải quyết tất cả các vấn đề một cách chu đáo. -Giờ là mồng mười rồi, quà của cô thì tính sao! Cuộc họp lần này không chỉ có ba thằng tôi nữa. Con trai cả lớp cuối giờ học hẹn tập kết tại một quán nước mía kín đáo, tránh sự việc bị bại lộ. Nhiều khi đi làm việc “nghĩa” mà cứ lén lút không khác gì quân đạo gian cả. -Khó khăn là chỗ đó, mình không biết cô thích cái gì cả? -Hay là mua đại cái gì đó ý nghĩa?-Một ý kiến thể hiện sự bí đường. -Thôi, mua đại thì không có lòng thành, hay là…?-Thằng Kiên cận mưu mô ấp úng. Chỉ cần nhìn mắt nó nháy nháy đằng sau hai miểng đít chai là đám con trai tụi tôi hiểu nó muốn lôi cả Thầy vào cuộc đây mà. -Cô thích gì thì chỉ có Thầy mới biết, nên phải có Thầy chỉ điểm. Chúng tôi đành phải gật đầu cái rụp trước ý kiến mạo hiểm này của thằng Kiên. Có thể sẽ được như ý nhưng cũng không tránh trường hợp Thầy sẽ từ chối thiện ý của chúng tôi. -Dạ, là như vậy ạ, chúng em muốn….! -À, quà cho Cô hả?-Thầy tôi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. -Dạ! Ba thằng gật đầu lia lịa khi ngày hôm sau”bắt cóc” Thầy chủ nhiệm được vài phút trong giờ ra chơi. Hi vọng cái những cái gật đầu sẽ được Thầy đồng tình chấp thuận. -Bao giờ các em tính đi mua quà? -Dạ, sáng nay ạ, vì sáng nay chỉ phải học có hai tiết, tiện cho các bạn nam khác trong lớp luôn ạ. Thầy tôi suy nghĩ hồi lâu, rồi ột cái hẹn: -Vậy đi nhé, Thầy sẽ đi cùng, nhưng do bận họp giao ban nên các em chờ Thầy đến chín rưỡi nhé. Ba thằng tôi gật đầu như máy, mừng rơn. Nhưng mà bộ mặt ấy được cất ngay khi bước chân vào lớp. -Tín, chú ý bài vào, đừng coi thường môn này nhé. -Dạ,vâng ạ! -Cả cái bạn ngồi trong góc nữa!-Cô ám chỉ thằng Hà. Tiết học giáo dục công dân thì chẳng lọt tai một tí nào cả. Nó cứ lâng lâng đi từ tai này qua tai kia. Con trai lớp tôi đứa nào cũng háo hức chuẩn bị hết. Còn phải nói, được thể hiện tinh thần nam nhi thì đứa nào chẳng khoái. 8h30 tiếng trống trường vang lên, kết thúc hai tiết học bình thường là ngắn ngủi mà sao hôm nay dài lê thê. 8h45 con trai lớp tôi ổn định đội hình tại quán nước mía nhìn xéo qua cổng trường đợi Thầy chủ nhiệm. 9h30 Thầy chủ nhiệm dẫn đầu cho việc lựa quà ngày 20-10. Thầy tôi chỉ định, ưu tiên chọn quà cho các bạn nữ trong lớp trước. Đứa thì chọn mũ, đứa thì chọn kẹp tóc. Chín người mười ý, bọn tôi bị xoay như chong chóng trước tình cảnh biểu tình dân chủ. Chỉ có thầy tôi là lặng im. Rồi Thầy đi về phía gian hàng nữ trang. -Cho em xem cái này, chị! -Thầy dẫn học trò đi mua quà 20-10 hả?-Cô chủ quán vui vẻ bắt chuyện. Và món quà thầy chọn quả thực làm vừa lòng tất cả chúng tôi. Đó là một chiếc vòng tay được làm theo kiểu dây vải xoắn, trông rất cá tính, có chút dễ thương nữa. -Được chứ? -Dạ, đẹp Thầy ơi! -Cái đó đi Cô!-Thằng Hải thay mặt anh em quyết định. Lúc trả tiền mới là phần gay cấn nhất. Không phải vì đơn giá, mà vì một điều bất ngờ xảy ra. -Thầy trả một nửa, còn một nữa là các bạn nam trong lớp trả! -Dạ, thôi, cái này để tụi em! Cả Thầy và Trò tranh luận gay gắt. Cuối cùng số lượng áp đảo nên Thầy tôi đành chịu thua, nhưng vẫn cố lần cuối: -Vậy các em đóng bao nhiêu, thầy đóng bấy nhiêu. Lần này thì đến lượt chúng tôi ngậm ngùi chấp nhận. Dặn dò việc gói gém kĩ càng, xong xuôi đâu đó, Thầy và Trò lại tiếp tục hành trình đi tìm quà cho Cô. Thầy đi đầu, chúng tôi bám sát theo sau như hình với bóng. Đích đến không phải là một cửa hàng về hoa, cũng không phải là một cửa hàng về đồ tranh sức. Đó là một hiệu sách gần ngay trường. Đơn giản không cầu kì nhưng đập vào mắt người đi đường là những giá sách dài, cao và có vẻ rất xưa. -Thầy lại đến hả? Người chủ tiệm sách tóc là một ông cụ đã hoa râm, nhìn dáng bề ngoài có lẽ hơn Thầy tôi đến hai chục tuổi là ít.. Theo thứ tự Thầy tôi bắt tay vẻ tình cảm, còn chúng tôi lí nhí chào đằng sau. -Dạ, Cháu đến để lấy cuốn sách hôm trước đặt ạ! -À, là bộ đó hả, tôi gói cho Thầy luôn rồi! Ông cụ dáng còn minh mẫn lắm, đi thẳng về cái kệ sách bên trong, chỗ được trang bày đẹp nhất lấy ra cái hộp quà được gói công phu. Có lẽ Thầy là khách quen thuộc nên được ông cụ đặc biệt quan tâm. -Dạ, con cảm ơn Bác! -Không có gì đâu, chuyện vặt ấy mà! Thầy quay lại với chúng tôi, nở nụ cười hài lòng ưng ý lắm. Kết thúc chương trình, chúng tôi được Thầy khao tại quán nước mía trước cổng trường. Khoảng cách Thầy trò như được xoá tan trở nên gần gũi và quý mến đến lạ kỳ.Ngay cả tôi cũng không hiểu sao, Thầy tôi không bảo chúng tôi tặng sách ôn thi cho các bạn nữ. Dưới mắt Nhà Giáo, không gì vui bằng việc đó. Câu hỏi của tôi được thằng Hà thay mặt hỏi Thầy. Thầy tôi nhẹ nhàng cười đáp: -Sách làm gì hả các em? Có nhiều thứ cần hơn sách vở, sau này các em lớn sẽ được học. Nhiều khi sách các bạn ở nhà ôn còn không hết ấy chứ. -Vậy sách Thầy mua?-Phong mập tò mò nhìn gói quà vuông vức. -Là truyện, Cuốn theo chiều gió. Thầy tôi kể ngày xưa, thời Thầy quen Cô, sách và truyện là cực quý chứ không phải dễ dàng mà có như bây giờ. Vở học cũng viết giấy xô được đóng lại chứ không phải hai ngàn năm ngàn là có sẵn như thời tụi tôi. Hồi đó Cô rất thích bộ truyện này, nhưng không thể sưu tầm cho đủ. Theo thời gian”Cuốn theo chiều gió” kinh điển năm nào bị trôi vào dĩ vãng bởi các đầu truyện khác phát hành. Số lượng bán càng ngày càng hiếm, nhất là ở nơi tôi theo học. Thầy cũng cười: -Nhiều năm Thầy cũng vô tâm quên, cho đến khi lúc tết thấy Cô xem phim, Thầy mới sực nhớ ra. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, và cái bọn đứng sau ma quỷ tất nhiên là chuyển hướng đề tài sang dạng khác ngay. -Thầy, kể chuyện ngày xưa Thầy tán cô ra sao đi Thầy! Thầy tôi chiều lòng học sinh, đưa chúng tôi trở về những năm 1986, khi đó Thầy học ở sư phạm Quy Nhơn và cũng chỉ là cậu sinh viên năm hai của ngành Sư Phạm Toán. Cô và Thầy quen nhau qua một người bạn chung. -Ban đầu Thầy bị cô chê!-Thầy tôi nở nụ cười của cậu sinh viên năm nào, bồi hồi nhớ lại. Cả đám chúng tôi lắng nghe chăm chú, chẳng đứa nào dám ồ lên sợ cắt ngang câu chuyện. -Năm đó, Thầy cũng nghịch lắm, phòng kí túc xá có mười người thì hầu như Thầy lúc nào cũng bày trò. Thầy quen cô qua một người bạn chung phòng. Cô là bạn học từ nhỏ của người bạn đấy. Như những sinh viên nghèo đúng chất cửa thời kì đất nước mới đi lên và gặp nhiều khó khăn. Thầy-Chàng sinh viên năm hai thưở ấy sở hữu gia tài là chiếc xe đạp cọc cạch. Cứ đạp mạnh một cái là tuột sên. Nhiều lúc đang đi học mà tay chân lấm len hết. Và rồi Thầy gặp cô qua buổi đi chơi của người bạn. Và từ đó quen nhau. -Ban đầu Cô bảo thầy mặt mày lấc cấc!-Thầy lại lắc đầu và cười khi nhớ những kỉ niệm. Sau đó, nhờ vào uy tín sinh viên Sư Phạm cùng tài guitar tuyệt đỉnh, Thầy nhanh chóng xoá bỏ định kiến ban đầu của Cô và chinh phục hoàn toàn. Kết quả thì ai cũng thấy rõ. -Nhớ có lần Thầy đi chơi với Cô về, ngang qua đoạn đường vắng thì bị cướp. -Rồi sao hả Thầy?-Đám học sinh tôi nhao nhao. -Thì chịu thôi, Thầy lúc đó ốm yếu, mà tụi nó lẫn hai thằng, Thầy đành đưa chiếc xe đạp cho tụi nó. -………..! -Đi được một khúc thì tụi nó quay lại, Thầy nghĩ chẳng còn gì để cướp nên hơi vững dạ. Thầy tôi để cho chúng tôi tò mò hành động lạ của hai thằng, à quên, có lẽ đến thời gian này “hai thằng đó” có khi lên chức ông rồi cũng nên. -Tụi nó đưa xe cho Thầy rồi đưa thêm hai ngàn nữa, hai ngàn thời đấy lớn lắm. Bảo: Đem về sửa xe đi!-Thầy kể xong, gương mặt vẫn tỉnh bơ, còn tụi học sinh tụi tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Kết thúc tiệc liên hoan không có phụ nữ, Thầy tôi trở về trường lấy xe, hiển nhiên không phải là chiếc xe đạp cọc cạch năm nào nữa. Chúng tôi cũng lục đục kéo nhau ra về khi chia phần quà. Bình boong đột nhiên nắm vai tôi lôi lại