Chương 1
Ở đời, có những chuyện ta mong chúng xảy ra chết được, chúng lại nhất quyết chẳng chịu xảy ra. Ví dụ như vào lúc bốn giờ sáng hôm nay, thằng oắt Mạnh run rẩy ngồi gác giữa rừng sâu âm u, chỉ mong con dao phát quang biến thành cây súng cho đỡ sợ, nhưng con dao cứ khăng khăng là con dao, chả thèm biến thành cây súng hay vật gì đại loại như thế.
Trong khi đó, ngược lại, có những chuyện ta không bao giờ ngờ chúng xảy ra, hoặc chí ít là không mong chúng xảy ra thì chúng lại bất thần đổ ập đến.
Đó là trường hợp của bọn Quý ròm mà các bạn sắp được chứng kiến.
Đúng vào lúc nhóm Mèo Rừng cùng hai anh Lương và Nhựt của công ty du lịch định dẫn tụi nó xuôi về thành phố sau hai ngày lang thang trong rừng thì bất thần vang lên một tiếng súng nổ chói tai.
Tiếng súng làm mọi người giật thót. Không ai ngờ súng lại nổ trong lúc này, lại nổ rất gần. Khi nhóm Mèo Rừng đã khẳng định đây là khu vực tuyệt đối an toàn thì tiếng súng càng khiến mọi người ngơ ngác, lo ngại.
Tất cả mọi ánh mắt đều dáo dác đổ dồn về phía vừa phát ra tiếng súng, và những cái đầu không hẹn mà cùng cúi thấp như để né viên đạn bay qua.
Thằng Mạnh cất giọng run run:
- Chúng ta bị phục kích rồi!
Quý ròm hừ mũi:
- Ai mà phục kích chúng ta kia chứ!
Anh Phong lắc đầu:
- Phát súng này không nhắm vào chúng ta!
Anh Thành tặc tặc lưỡi:
- Lạ thật! Chúng ta tiến lên xem!
Nói xong, không cần đợi ai trả lời, anh khom người dọ dẫm bước.
Nhưng anh bỗng khựng lại ngay. “Đoàng! Đoàng! Đoàn!”. Ba phát súng liên tiếp vang lên như để chặn lại.
Anh Cường kêu lên:
- Thành, cẩn thận!
Anh Thành ngoảnh lại, nhún vai:
- Đạn không bay về hướng này! Tôi cho rằng …
Anh Thành nói chưa dứt câu, Quý ròm đã tái mặt hét giật:
- Coi chừng! Có người tấn công!
Anh Thành quay phắt lại, vừa kịp nhận thấy một người đàn ông đang phóng ra từ trong rừng.
Đầu bù tóc rối, mặt mày hớt hơ hớt hải, người đàn ông phóng thục mạng về phía mọi người. Bộ tích của ông ta chẳng giống chút gì với một người sắp sửa tấn công. Nhìn dáng chạy hốt hoảng đó, bảo ông đang cuống cuồng chạy trốn một con cọp hay một con sư tử thì đúng hơn.
Anh Phong bước lên vài bước, dán mắt vào người đàn ông lạ với vẻ cảnh giác. Rõ ràng là anh cố ý đứng cạnh anh Thành để đề phòng bất trắc.
Có thể tin chắc người đàn ông đang bị đe dọa. Vì khi chạy gần tới chỗ toán người, ông ta giơ hai tay lên trời, lưỡi ríu lại: “Cứu! Cứu …”
Bọn Quý ròm không nén được hiếu kỳ, tự động nhích chân tới trước, nhất là khi cả bọn đều thấy rõ hai tay người đàn ông không cầm một khẩu súng nào. Như thường lệ, đứng chắn trước mặt các bạn vẫn luôn là Tiểu Long, trong tư thế sẵn sàng ứng phó với hiểm họa sắp xảy ra.
Đó là nói phòng hờ thế thôi, và cũng là nói cho oai, chứ nếu xem người đàn ông đang chạy trối chết kia là hiểm họa thì cái hiểm họa đó chưa kịp chạm vào bất cứ ai trong toán người thì đã ngã lăn ra bất tỉnh.
Người đàn ông té sấp xuống đất, lăn đúng hai vòng để cuối cùng nằm bẹp trên cỏ như một cái mền ướt vừa được vớt từ sông lên.
Trong thoáng mắt, mọi người tò mò bu lại. Người đàn ông nằm úp lên không thấy rõ mặt. Ông ta mặc một bộ đồ bằng vải nhẹ, bên ngoài thêm một cái khoác màu xanh, tay đeo găng, chân mang giày đi rừng cao ngang ống chân. Không thấy ba lô hay túi vải của ông ta đâu.
- Ông ta là ai thế nhỉ? – Anh Lương lẩm bẩm.
- Chắc ông ta bất tỉnh rồi!
Anh Phong vừa nói vừa cúi xuống lật người đàn ông lại.
Đập vào mắt mọi người là khuôn mặt xương rám nắng của một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi tuổi, một khuôn mặt có cái mũi to, cằm chìa ra phía trước, còn đôi mắt thì đích thị là đang nhắm nghiền.
Anh Phong cầm lấy vai người đàn ông, lay mạnh:
- Chú ơi!
Người đàn ông lắc lư trên mặt đất theo đà lay, hệt một chiếc xe đang hì hục băng qua ổ gà.
Khi anh Phong buông tay, người đàn ông lại như chiếc xe mắc kẹt dưới hố, bất động, im lìm, chẳng có vẻ gì đã thoát ra được đến bên rìa của sự mê man.
- Lấy nước! – Nhỏ Hạnh nhẹ nhàng gợi ý.
Không để ai kịp dành vinh dự đó, thằng Mạnh nhảy phóc chừng mười cái đã đến bờ sông.
Và với chừng đó cái nhảy nữa, nó đã trở về chỗ cũ với chiếc bi-đông óc ách nước trên tay.
Anh Phong đón lấy bi-đông nước, dốc ngược lên mặt người đàn ông.
Trước những cặp mắt chờ đợi của mọi người, mặt ông ta giật giật rồi mi mắt bắt đầu nhúc nhích. Cuối cùng, ông ta nhấp nháy mắt rồi mở ra. Cử động đầu tiên của ông là đưa tay vuốt nước trên mặt, giọng hốt hoảng:
- Ối! Máu!
- Không phải đâu! – Mạnh phì cười – Nước lã đấy! Tụi cháu muốn giúp chú tỉnh lại!
Người đàn ông chống tay ngồi dậy nhưng có lẽ không còn chút hơi sức nào, lại ngã ra.
Tiểu Long nhanh nhẹn chạy lại đỡ lấy lưng người đàn ông, giúp ông ta ngồi lên.
Người đàn ông mệt mỏi tựa hẳn vào Tiểu Long, đưa mắt nhìn toán người và thều thào:
- Cảm ơn các cháu!
Chưa ai kịp hỏi, người đàn ông như sực nhớ ra điều gì, nhớn nhác quay đầu về phía sau, hấp tấp hỏi:
- Bọn chúng đâu?
- Ai cơ?
- Bọn buôn lậu ấy! – Người đàn ông lắp bắp, mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
Câu nói của người đàn ông khiến mọi người giật thót, ai nấy đều ngoảnh phắt về phía cánh rừng. Nãy giờ, mải lo cứu tỉnh nạn nhân, chẳng ai nhớ đến việc đề phòng, Người đàn ông bị rượt đuổi, bị bắn, như vậy bọn người truy sát vẫn còn lảng vảng, rình rập đâu đây! Ý nghĩ đó khiến Quý ròm rùng mình.
Nhưng trước mắt nó, cánh rừng vẫn yên tĩnh một cách kỳ lạ. Những cánh bướm lượn chập chờn trên cỏ lẫn tiếng chim kêu ríu rít chung quanh đem lại cho khung cảnh một sự thanh bình êm ả. Nếu không có người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trước mặt, hẳn Quý ròm sẽ tưởng loạt súng mà nó vừa nghe thấy chỉ là những tiếng động trong mơ.
- Chẳng thấy ai cả!
Anh Thành lắc đầu nói với người đàn ông.
- Có lẽ thấy các cháu đông người bọn chúng đã rút rồi! – Người đàn ông nói, mọi người nghe rõ tiếng ông ta thở phào.
- Thế chú vào khu rừng này làm gì? – Anh Phong thắc mắc.
- Chú là nhà địa chất! – Người đàn ông chép miệng – Toán khảo sát của tụi chú có tất cả bốn người. Thực tình thì không ai nghĩ lại có thể đụng đầu bọn buôn lậu tại khu rừng này.
Ông ta thở dài:
- Vừa thấy bóng người thấp thoáng là bọn chúng bắn liền, không thèm hỏi han một tiếng nào. Thế là cả toán chạy tứ tán. Chẳng rõ mọi người có thoát được hết không!
Giọng người đàn ông càng về cuối càng bồn chồn.
Mạnh vọt miệng:
- Bọn buôn lậu có đông không hở chú?
- Khoảng sáu, bảy tên! – Người đàn ông nhíu mày – Có thể đây là bọn bun ngà voi, nhung nai hoặc trầm hương.
Rồi nhìn lướt qua các gương mặt căng thẳng của bọn trẻ, ông ta tò mò hỏi:
- Thế còn các cháu? Các cháu từ đâu đến đây?
- Tụi cháu là người của công ty du lịch! – Anh Cường vui vẻ đáp – Tụi cháu định xây dựng vùng này thành một địa điểm du lịch trong tương lai.
Người đàn ông khoát tay, giọng lo lắng:
- Theo chú, các cháu không nên tiến vào rừng trong lúc này. Nguy hiểm lắm! Tuyệt đối không nên! Bọn buôn lậu có lẽ vẫn còn ẩn nấp trong đó.
Người đàn ông nói thêm, giọng càng lúc càng mệt mỏi:
- Một tuần sau các cháu quay lại thì an toàn hơn … một tuần sau …
Người đàn ông bất thần thiếp đi ở giữa câu nói. Đầu ông ngoẹo qua một bên, gục hẳn lên vai Tiểu Long.
Tiểu Long bối rối ngước nhìn anh Phong:
- Giờ làm sao hở anh?
Thủ lĩnh nhóm Mèo Rừng chép miệng:
- Có lẽ người đàn ông này đuối lắm. Lặn lội ngày đêm trong rừng, lại vừa trải qua một cơn kinh hoàng, sức khỏe và tinh thần của ông ta chắc suy sụp lắm rồi.
Anh khoa tay:
- Chúng ta buộc phải mang ông ta về thành phố và đưa vào bệnh viện thôi!
Nhận được mệnh lệnh, anh Thành và anh Cường vội vã quay lưng đi về phía bờ sông để chuẩn bị bè.
- Khoan đã!
Nghe anh Phong gọi giật, anh Thành và anh Cường lập tức dừng bước, quay đầu lại.
- Chỉ Thành và Nhựt về thành phố thôi! – Anh Phong nghiêm giọng – Cường và Lương ở lại đây với tôi.
- Ở lại? – Miệng anh Lương há hốc – Ở lại làm gì?
- Chúng ta phải theo dõi bọn buôn lậu!
Anh Cường như không tin vào tai mình. Anh gãi đầu, nhăn nhó:
- Chúng ta đâu phải là công an!
- Đúng thế! – Anh Phong vẫn nói với cái giọng ta đây không đùa chút nào – Nhưng chuyện này thuộc phạm vi trách nhiệm của nhóm chúng ta. Chúng ta đã xác định đây là khu vực an toàn tuyệt đối, nhưng bây giờ lại phát sinh ra chuyện này. Nếu vùng này quả thực nằm trên lộ trình của bọn buôn lậu thì có lẽ chúng ta phải xem lại đánh giá của mình.
Lý lẽ anh Phong đưa ra xác đáng đến mức anh Lương và anh Cường chỉ biết gật đầu:
- Vậy thì ở lại.
- Thế còn tụi em? – Quý ròm vọt miệng.
- Tất nhiên tụi em sẽ về theo anh Thành và anh Nhựt! – Anh Phong khoát tay – Đây không phải là chuyện của các em!
Nghe anh Phong tuyên bố như vậy, bọn trẻ bất giác đưa mắt nhìn nhau, mặt đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ phân vân. Khi nãy nghe thấy tiếng súng, thực tình đứa nào cũng rét. Nhưng lần đầu tiên được tham gia một cuộc truy lùng thực sự – truy lùng bọn buôn lậu hẳn hoi, ý tưởng đó có sức lôi cuốn ghê gớm.
Trừ trừ một lát, Quý ròm khẽ hỏi nhỏ Hạnh:
- Sao hở Hạnh? Về hay ở?
Công bằng mà nói, lá gan của nhỏ Hạnh chỉ lớn hơn gan thỏ có một chút xíu. Nhưng hai ngày thử thách trong rừng vừa qua đã giúp nó tự tin và mạnh dạn lên rất nhiều.
- Ở lại đi! – Nhỏ Hạnh liếm môi đáp, rõ ràng nó không cưỡng lại được sự hấp dẫn của cuộc phiêu lưu.
Thấy nhỏ bạn mình “hạ quyết tâm” một cách khẳng khái, Quý ròm ngước nhìn anh Phong:
- Tụi em không về đâu! Tụi em muốn ở lại đây cơ!
- Đúng đó! – Tiểu Long hăng hái hùa theo, cảm thấy dòng máu con nhà võ chảy rần rật trong người – Tụi em sẽ ở lại phụ các anh một tay.
- Được! – Anh Phong lắc đầu giọng kiên quyết – Theo dõi bọn buôn lậu không giống chút gì với chuyện lang thang trong rừng hai ngày vừa qua. Đây là một công việc rất nguy hiểm.
Nhỏ Hạnh định cất giọng nài nỉ nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy tay áo bị giật giật. Rồi tiếng thằng Mạnh run run sau lưng:
- Về đi thôi, chị Hạnh ơi!
Nhỏ Hạnh nheo mắt:
- Em sợ hả?
- Ừ, em sợ …
- Tụi em không sợ đâu! – Như để trả lời Mạnh, Quý ròm dõng dạc lên tiếng – Tụi em hứa sẽ nhất nhất nghe theo lời các anh. Tụi em chỉ đi phía sau thôi.
Anh Phong cau mày:
- Thế nhỡ gặp chuyện gì bất trắc …
- Thì tụi em … chạy.
- Hừ, chạy!
Tiểu Long khịt mũi:
- Nếu anh bắt em về lại thành phố thì sáng mai thế nào tụi em cũng tìm cách quay trở lại chỗ này.
- Lúc đó còn nguy hiểm hơn!
Trước sự tấn công quyết liệt của bọn trẻ, anh Phong không biết làm gì hơn là nhún vai một cách bất lực.
Trầm ngâm một thoáng, anh thở hắt ra, mặt nhăn nhó cứ như thể bị ai gí súng vô lưng:
- Thôi được, nhưng các em phải tuyệt dối nghe theo lệnh của bọn anh đấy nhé!
Tiểu Long đấm tay lên trời:
- Tuyệt đối!
Nhỏ Hạnh cười:
- Anh yên tâm đi! Tụi em hứa sẽ nghe lời các anh răm rắp mà!
Lúc này, anh Thành đã xốc người đàn ông lạ trên vai và lẽo đẽo bước theo anh Nhựt về phía chiếc bè.
Thằng Mạnh ngần ngừ một chút rồi co giò chạy theo anh Nhựt.
Nhỏ Hạnh gọi với theo:
- Em về vui vẻ nhé, Mạnh! Một hai ngày nữa bọn chị sẽ về.
Mạnh dừng bước, ngoảnh ra sau:
- Em có về đâu!
- Ủa, chứ em đi đâu đó?
Mạnh toét miệng cười:
- Em đi lấy ba lô!
Đến bây giờ, bọn Quý ròm mới sực nhớ ra ba lô và các túi vật dụng của tụi nó vẫn còn cột dưới bè.
Thế là không ai bảo ai, cả ba hấp tấp co giờ chạy theo Mạnh.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
74 chương
180 chương
26 chương
368 chương
8 chương
69 chương