Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)
Chương 27
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Đó là câu dành cho những con người có duyên với nhau, thì sớm hay muộn sẽ có lúc được gặp nhau. Nhưng trong trường hợp của tôi thì cái duyên này có lẽ xin nhường cho người khác.
Sáng thứ hai đầu tuần sau, như thường lệ là sinh hoạt đầu giờ rồi sau đó mới ra ngoài chào cờ. Bình thường giờ này tôi vốn ồn ào lắm, thế mà bây giờ im bặt. Cái “duyên” thằng Bình Boong mang tới đứng ngay ở cửa sổ với cái băng tay “cờ đỏ” đỏ loét đỏ lè, nhìn tôi thù hằn.
-Anh kia, đeo bảng tên vào, tôi nhắc một lần thôi nhé!
Tôi nhìn xuống, cái bảng tên trường quên chưa đeo vì lúc sáng đi vội vã cho kịp xe bus. Chỉ có cái là có vẻ thù oán quá dai dẳng nên con bé ấy hết sức nghiêm khắc với cá nhân tôi. Cả lớp đang im ắng, trừ xóm nhà lá của thôi, thế mà nó cũng to giọng nhắc nhở được.
Thằng Bình Boong thấy oan gia kiếm nợ thì rụt đầu như rùa, ngồi im thin thít không dám gây sự chú ý. Chỉ cần nó mà nhúc nhích, hình bóng của nó sẽ được lưu vào bộ nhớ, rồi đối chiếu với dữ liệu “ hình bóng thằng đi chọc gái” hôm qua, thể nào nó cũng tan tành xác pháo à coi.
-Anh kia, lần sau may bảng tên vào nha, không có chuyện dùng băng keo hai mặt dán thế kia đâu!
Cô bé nhắc nhở lần cuối trước khi ngoe nguẩy đi về. Phải nói là con bé này mắt quá thể là tinh tường, tôi đã khéo léo đến thế mà nó liếc qua cái cũng biết.
-Mày làm gì con bé đó mà nó thù mày ghê thế!
-Tán gái giờ gái đòi nợ!
-Này thì hái hoa, này thì vùi ngọc này!
Đám bạn cũng nhận thấy ra mối quan hệ bất thường giữa tôi và cô bé cờ đỏ. Còn tôi liếc nhìn thằng Bình tính đánh cho nó trận nữa, thì chẳng hiểu từ lúc nào nó đã tót ra ngoài mất tiêu, tránh mặt.
Đời học sinh, mà đặc biệt là là học sinh hơi nghịch thì giờ sinh hoạt lớp luôn luôn là giờ “sống trong sợ hãi”. Bởi thế mặt thằng nào thằng đấy có vẻ hồi hộp như đón tết. Thằng Hải thì vẻ mặt tỉnh bơ, nhìn đám bọn tôi ra chiều đe doạ lắm.
-Tuần vừa qua có gì không Hải!
-Dạ thưa Thầy, không có gì ạ? Chỉ có Bạn Hoàng là không học bài môn Văn thôi ạ!
-Hoàng học hành sao vậy em?
-Dạ, thưa Thầy, em…quên học bài!
Chúng tôi ngồi dưới ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cái thằng bạn tôi thì mặt cứ đần ra mà tức tối.
-Các em chú ý, năm nay mười hai rồi, học hành cho đàng hoàng tử tế. Các em thi khối nào Thầy không biết, nhưng nên nhớ để thi được đại học thì phải qua kỳ thi tốt nghiệp đã.
Thầy tôi vốn trầm tính, nhưng nói câu nào thì câu nó chí lí đến tận tâm can. Chúng tôi nào dám ngoác miệng ra cười nữa, còn thằng Hoàng thì án phạt của nó là điều không tránh khỏi, hai ngày trực nhật lớp.
-Tao xui quá, xui như chưa bao giờ được xui!-Thằng bạn chống lưng vào ban công, làu bàu.
-Học hành cho đàng hoàng, không phải lúc nào tao cũng dặn dò mày được đâu nhé!-Tôi hắng giọng, giả vờ làm bậc tiền bối của nó.
-Vâng, tôi sợ anh, anh thì yêu đương cho lắm, coi chừng cắm đầu đứng bét lớp thì tan xác với hai Bác ở nhà!
-Ơ, cái…..!
Thằng Hoàng cười hềnh hệch vì nó vừa đâm vào tim đen của tôi. Nó thừa biết rằng, mặc dù tình cảm học trò tôi “phong phú” theo nhận xét của Nguyệt, tôi chưa bao giờ bỏ bê việc học. Dù luôn tỏ vẻ ham chơi, thích lông bông, nhưng ít nhất cái gì cần thiết là tôi lại nhào đầu vào mài dùi kinh sử.
-Mà mày tính sao với Dung với Yên đấy?
-Tính sao là tính sao?
-Ơ, cái thằng, lúc mày ngả bên này, lúc mày nghiêng bên kia!
-Cái đó là nghiêng nước nghiêng thành đó!
-Mày cứ tỉnh rụi thế, con trai kiên quyết lên chứ, cứ như thằng luỵ tình ấy!
Tôi trầm ngâm một chút, chẳng nói gì cả. Thằng Hoàng chơi với tôi từ bé, thế nên tích cách và suy nghĩ của tôi nhiều khi nó rõ mồn một. Trước giờ, tôi là kẻ coi trọng tình cảm, ai tốt với mình thì mình tốt lại. Thế nên cái vòng luẩn quẩn Ngữ Yên-Dung, Dung- Ngữ Yên là như thế. Hai cô Nàng đều tốt với tôi, thì tôi cũng chẳng thể dứt khoát được. Sợ rằng một trong hai sẽ bị tổn thương. Hiện giờ Dung và Ngữ Yên tôi đều gặp thường xuyên. Học thêm cả Toán lẫn Hoá, cả tuần có lẽ trừ ngày chủ nhật là được nghĩ, thế nên việc phân xử càng ngày càng khó. Hiển nhiên tôi biết, với tôi Dung vẫn là người quan trọng nhất, nhưng nếu nói là toàn bộ thì có lẽ đó là lời nói dối không hơn không kém.
-Hay nhường tao một cô?-Thằng Hoàng ra giọng bông đùa!
-Mày bản lĩnh thì tao không cản, còn nhường thì không!
Hai thằng đang tán chuyện phiếm vui vẻ, cái duyên của thằng Bình Boong gây hấn đi qua:
-Xem lại tác phong, đóng thùng cho đàng hoàng anh kia!
Cái giọng nghiêm khắc kiêm lẫn mùi “dấm” khiến tôi và thằng Hoàng mất cả nhã hứng. Hai thằng nhìn cô bé cờ đỏ khoá dưới đi ngang qua với tất cả sự thành kính. Bất chợt tôi nảy ra ý định:
-E hèm, bé gì ơi?
-Tôi có tên, không phải tên gì!-Cô bé ấy đáp lại.
-Anh chưa biết tên nên gọi thế, cho anh hỏi tí được không?
Thằng Hoàng ngơ ngác nhìn tôi, tôi đấm lưng nó ra hiệu im lặng. Cô bé cờ đỏ khoá dưới tiến lại nhìn hai bậc đàn anh khoá trên không chút kiêng dè. Phải nói là lần đầu tiên tôi được nhìn cô bé ấy gần đến thế. Hôm trước có lẽ không tính vì lúc đó tôi mải miết dùng tay che mặt, đồng thời cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô bé này. Phảng phất chút gì đó về ngoại hình giống Nguyệt. Chiếc cằm chẻ dễ thương, đôi mắt to được giấu sau lớp kính, tóc đuôi gà cột cao trông có vẻ hợp với sự phá cách ngang tàng. Có hình bóng chị Xuyến phảng phát sau “cái duyên” của thằng Bình Boong.
-Em tên gì?
-Anh nói tên trước đi!-Trả treo đến thế là cùng!
-Anh tên Tín, còn đây là anh Hoàng!-Tôi ra dáng đàn anh, dùng thái độ điềm đạm nói chuyện.
Cô bé khẽ gật đầu thay cho lời chào, rồi ngúng ngẩy cái tóc đuôi gà đằng sau:
-Em tên Thuỳ, anh gọi em có chuyện gì?
-À, chuyện hôm trước….!
-Anh tính xin lỗi thì em không cần nhé!
Cái tính đối đáp này thì có lẽ ngoài chị Xuyến, không có người thứ hai nữa. Nếu mà bà nữ tặc không vào Sài Gòn học đại học, thì có lẽ phải kết bái chị em với cô bé này mất.
-Không, hôm bữa em dựa vào đâu mà kêu anh chọc em!
-Cái áo khoác xanh đó!-Thuỳ quả quyết.
-Thế cái áo khoác đó không phải của anh thì sao?
-Bữa đó anh mặc còn chối nữa sao?-Có vẻ không chịu thay đổi định kiến về tôi đây mà.
Tôi chỉ tay vào lớp, đúng vào thằng Bình boong đang chăm chỉ học bài trong giờ ra chơi:
-Thế có phải cái áo đó không?
-……..!-Cô bé có vẻ phân vân, bán tín bán nghi.
-Bữa đó nó quẳng cho anh đấy, giờ em tin anh vô tội chưa.
-Thế lỡ anh khoác áo bạn rồi đi làm bậy, rồi giá hoạ cho bạn thì sao!
Thằng Hoàng ngao ngán lắc đầu,” làm bậy”? Tôi kiên nhẫn hơn, bởi vì trước mặt không phải là một học sinh nữ, mà bởi vì đã lâu lắm rồi, tôi chưa gặp lại cách nói chuyện ngang tàng khí phách này.
-Trời lạnh bạn anh có ượn áo không? Không tin em chờ anh xíu, phiền dời gót ngọc ra đứng đây.
Tôi kéo cô bé khuất vào bức tường, để thằng Bình boong không nhìn thấy nạn nhân của nó. Yên chí bày bố xong xuôi, tôi cất giọng gọi hung thủ ra đối chất:
-Bình, ra đây tao với Thằng Hoàng nói cái này!
Thằng bạn nhăn mặt, gấp cuốn sách đứng dậy và đi ra ngoài. Bất chợt nó trông thấy Thuỳ, nạn nhân của nó tuần trước thì mặt cứ tái mét đi. Còn tôi và thằng Hoàng thì cười ngặt nghẽo:
-Đấy, cái gì mày gây ra thì tự tìm cách mà giải quyết nhé!
Tôi và thằng Hoàng đi vào lớp, ngang qua Thuỳ, cô bé nhìn tôi, hình như nhận ra ai đúng ai sai, ánh mắt có vẻ bối rối.
-Thuỳ có gì giải quyết với bạn anh nhé, nó tên Bình, em gọi nó là Bình Boong cũng được.
Hai thằng tôi vào lớp, ngó đầu ra cửa sổ xem kịch hay. Thuỳ với Bình Boong đang đối chất, và tất nhiên thằng Bình đang đuối lí hoàn toàn. Cái mặt nó thảm hại, ra vẻ hối lỗi lắm. Kết thúc cuộc nói chuyện, thằng bạn tôi chán nản trở về chỗ, nằm vật ra cái bàn học.
-Vui không?-Tôi vỗ vai nó.
-Thằng bán…..!
-Ế, thằng nào bán trước đấy!
Nó đuối lí lại nằm vật ra bàn, vẻ thê thảm như vừa trải qua một biến cố lớn vậy.
-Con bé Thuỳ nói gì mà mày thảm hại thế?
-Thì chửi tao té tát, lớn rồi không biết đàng hoàng!
-Gì nữa?
-Rồi một tràng điếu văn, thêm vào một điều kiện.-Nó não nề.
-Thế điều kiện gì?
-Nó bảo phải làm cho nó một chuyện!
-Không thì sao?
-Thì nó sẽ chấm lớp mình thật gắt, với lại tao chọc nó, nó coi như đền bù.
Tôi trố mắt nhìn thằng bạn nói. Quả thật rất giống, nó giống như bà chị nữ tặc vậy. Từ ngôn từ, cách giao kèo, khẩu khí.. thay vào đó thằng Bình là người bị cướp chứ không phải tôi.
Bất chợt tôi nhớ đến chị Xuyến. Có lẽ giờ này cũng như chúng tôi, đang hối hả lên giảng đường, giữa xung quanh bao bạn bè mới. Có lẽ sẽ có nhiều vệ tinh theo đuôi lắm đây.
-Thằng bán bạn, về chỗ đi, vào học rồi!
-À…ờ, tiễn vong thằng bạn!-Tôi vỗ vai nó lần cuối.
Tôi trở về chỗ trong nét mặt trầm ngâm. Tôi lại nhớ thêm một người nữa. Đã lâu lắm rồi, việc học hành, vui chơi, rồi bao nhiêu chuyện xung quanh Dung và Ngữ Yên làm tôi có phần lãng quên đi bà chị này. Người mà tôi có thể chia sẻ, người mà khi tôi đối diện, không bao giờ cho tôi cái cảm giác ngại ngùng. Người mà mỗi khi tôi u uất tâm sự đều có thể giãi bày. Mừng vì giờ đây, chị đạt được ước mơ theo học đại học mình yêu thích. Còn cá nhân tôi, có chút ích kỷ, khi mất đi một người vừa là bạn, vừa là chị, mất đi một người tâm giao.
Thời gian trôi đi nhanh thật. Từ ngày tôi gặp chị,tôi còn là một học sinh khoá dưới, còn lông bông, vô tư nhiều khi đến không có ý tứ. Thấm thoắt đến giờ tôi đã thế vai chị Xuyến trở thành học sinh đàn anh trong trường, và cũng sắp nối bước theo chị đối mặt với những kì thi. Thời gian trôi qua nhanh thật, đôi khi nghĩ lại, nó quá ngắn ngủi.
Có vẻ như việc thằng Bình cam bái hạ phong, cộng thêm chút trách nhầm người có nhân cách là tôi, nên thái độ của bé Thuỳ cũng khác đi rất nhiều. Vẻ dịu dàng trở lại lên khuôn mặt. Và có chút bối rối đối với tôi. Thằng Bình cả tuần đấy, giờ sinh hoạt lớp có lẽ là chẳng bao giờ dám nhìn ra cửa sổ. Giữ đúng lời hứa, bé Thuỳ chấm điểm công tâm. Tuần đó lớp chúng tôi xuất sắc cán đích ở vị trí thứ nhất. Lần đầu tiên cho năm cuối cấp.
Thấm thoát, tháng Chín khai trường cũng ồn ào với bao niềm vui đi qua nhanh chóng. Cái tháng hồn nhiên và đẹp đẽ ấy nhanh chóng sắp kết thúc, chuẩn bị nhường chỗ cho tháng mười. Tháng cao điểm của những đợt thi giữa kì, của những bài kiểm tra. Và tất nhiên, là tháng của Phụ nữ Việt Nam 20-10. Chính bởi điều đó, thằng Hà mới lôi tôi ra một góc bàn chuyện:
-Gì mày, nói nhanh tao còn làm bài Lý nữa?
-Chuyện gấp, giải đề thi thì lúc khác cũng được.
Tôi cầm cái bánh mì nhai ngồm ngoàm, nhìn thằng bạn chờ nó nói cao kiến.
-Mày tính 20-10 làm gì?
-Còn lâu mà, mày lo gì sớm!
-Sớm gì nữa, tính giờ là vừa!
-Thì cứ như năm ngoái đi!
-Chán lắm!
-…..?-Tôi chưa thực sự quan tâm, cố ăn hết ổ mì.
-Thế mày muốn tao với mày là thằng ăn không ngồi rồi mà núp sau Dung à?
Thằng bạn đúng là biết chọc đúng chỗ” ngứa”. Bệnh tự ái, tinh thần tự trọng, chí khí nam nhi tôi đồng thời bùng phát, cao ngất trời.
-Thế mày tính sao?
-Thì tao mới bàn với mày nè!
-Ờ, tao nghĩ không nên cho Dung đụng tay vào-Tôi quả quyết.
-Cái đó tuỳ mày…còn nội dung thì sao?
Hai thằng bàn qua tán lại một hồi, thì thào to nhỏ với nhau, rồi cùng nhoẻn miệng cười nắc nẻ. Kế hoạch đã được thông qua, giờ là lúc bước tới vận động hành lang. Tháng mười là tháng Phụ Nữ thì cũng là tháng cho chúng tôi thể hiện chí khi nam nhi.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
76 chương
16 chương
15 chương
65 chương
26 chương
26 chương