Nếu như những gì tôi nghĩ hoặc nói đúng hơn là có chút “toan tính” trong con đường tình cảm, tôi vẫn nghiêng về Dung. Tuy rằng điều đó không thể xoá nhoà được vết rạn trong suy nghĩ về hai đứa. Có phải vì chúng tôi quen nhau rồi nảy sinh tình cảm quá nóng vội? Không hề, vì tôi biêt rằng, hai đứa tôi đến với nhau một cách thật lòng nhất. Không hề gượng ép hay nhận nhầm, đó là thứ tình cảm tự nhiên. Cái gì thuộc về tự nhiên hãy để nó tự nhiên phát triển. Sáng hôm sau, tâm trạng vẫn còn lâng lâng vì niềm vui tối hôm qua, mặt tôi hớn hở bước vào lớp thì chạm mặt Dung ngay cửa: -Ờ, ờ….buổi sáng tốt lành nhé!-Tôi chẳng biết nên ứng xử với Dung ra sao nữa. -Ờ…Tín cũng vậy nhé!-Dung cũng đâu có khác gì tôi. -…….!-Tôi lướt qua Nàng, có chút gì đó của hai người dưng ngược lối. -Tín này? -Gì hả Dung? -Hôm qua…….! -………..? -À, không…Dung hỏi Tín có bị ướt hay không ấy mà!-Rõ ràng Dung muốn hỏi tới chuyện khác. -À, không, Tín chờ tạnh mưa rồi mới về mà! Chỉ là những câu hỏi han xã giao như thế, và dù cho câu hỏi cuối cùng chỉ là một thứ thay thế, thì chí ít tôi cũng hiểu rằng, trong tâm trí Dung, Nàng vẫn không hoàn toàn gạt tôi ra vị trí đặc biệt. Tất nhiên, nụ cười nở ngay trên môi của tôi cũng như vậy. Nàng vẫn còn đặc biệt lắm. Qua cơn đại nạn, bạn bè chúng tôi trở mặt lại “ khốn nạn” như thường. Vừa vứt cái balo xuống bàn, tôi bị tụi nó lôi vào trò đỏ đen mạt sát. -Giờ ba que ngắn mua bánh mì! Đơn giản với chúng bạn, đó như là một thú vui tao nhã buổi sáng, nếu thiếu nó e rằng cả buổi học sẽ chẳng vui vẻ gì? -Mày quên hôm nay nhóm mình phải trực nhật à? -Cứ bỏ đi, nếu thằng nào hôm nay trực nhật mà rút trúng thì đổi ca! Cuối cùng Nhân đen, Hoàng và Hưởng phải lết cái thân, móc cái bóp thất thểu đi ra ngoài mua bánh mì. Tôi gọi giật thằng Hoàng lại: -Ê, Hoàng tao nhờ chút! -Gì, nhờ gì nói lẹ lên!-Nó vẫn ấm ức vì xui xẻo buổi sáng. -Mua thêm dùm tao một ổ bánh mì..! -Cái gì, làm gì có…..! -Rồi, bạn bè mà so đo, tí vô tao trả tiền, nhớ không bỏ ớt nhé.-Tôi nháy mắt động viên nó. -Rảnh, bình thường mày toàn xin ớt giờ lại không! -Thôi, giúp đi, bữa nào tao bao mày nước mía. Tôi ngọt giọng đem vật chất ra cám dỗ thằng bạn. Nó lắc đầu không hiểu tại sao thằng bạn của nó lại đổi khẩu vị theo một cách 180* như vậy? Thằng Hoàng nào biết rằng, ổ bánh mì đó nào đâu phải cho tôi. -Đây, của mày, sáu ngàn thêm bốn ngàn nước mía nữa là mười chẵn. -Đây, khổ tao, được thằng bạn mười ngàn cũng tính toán. Tôi chộp luôn ổ phần của tôi, thêm một cái nữa nhanh chóng bước ra phía cửa lớp. Dung không có ở lớp thì theo lẽ thường sẽ là chiếc ghế đá quen thuộc. Thế nên tôi nhăm nhắm phía đích mà tiến tới. -Bộp…! Đầu mãi ngoái lại xem có thằng bạn nào để ý hay không, tôi va phải ai đó vừa đi ngang qua cửa lớp. Ngoái đầu lại, Ngữ Yên đang đứng trước mặt từ bao giờ. Không hiểu kiếp trước tôi bị cô nàng này ăn hiếp dữ lắm hay sao mà kiếp này phải va vào để trả thù không biết. -Xin lỗi Yên nhé, tại Tín…! Tôi định đưa hai tay phân trần, mà hai tay tôi cầm hai ổ bánh mì. Giữa đường, tôi khựng lại, chẳng khác nào con vịt đang xoè cánh. -“Một con vịt xoè ra hai cái cánh”. Ngữ Yên nhìn tôi phì cười: -Sáng sớm đã ăn tận hai ổ bánh mì rồi! -À, ừ…mới cướp được của thằng Phong mập đấy! -Thế giờ Yên cướp lại Tín nhé-Ngữ Yên nháy mắt. Thử hỏi trong tình cảnh này, một thằng con trai phải xử lí sao. Bản chất “ga-lăng” trong con trai luôn tiềm tàng, cộng thêm nụ cười như hút hồn, tôi bị thôi miên chìa cho Ngữ Yên một ổ. Ban đầu sực nhớ ra tính đưa ổ của Dung cho cô nàng, tôi nhanh chóng đổi tay. -À, ổ này nhiều ớt nhé Yên! Tôi vừa đưa, vừa khấn trời lạy đất cầu cho Ngữ Yên đừng có lấy, đừng có lấy nhé người dịu dàng. -Cũng được, Yên thích ăn cay mà! Ngữ Yên đón lấy trong sự ngỡ ngàng của tôi, chẳng hiểu Ngữ Yên e thẹn thường ngày đâu mất rồi. Cái bánh mì của tôi chưa kịp hưởng, chẳng khác nào miếng ăn đến miệng còn không được ăn. -“Yên ơi là Yên, có biết Tín may mắn thế nào mới có ổ mì này không?”. -Yên về trước nhé!-Ngữ Yên cứ cười mãi không thôi. Tôi sực nhớ tới lời ông anh tôi có lần buột miệng ra nói câu gì đó không rõ, đại ý là con gái ăn cay thì hay ghen lắm. Tôi rùng mình nhìn Ngữ Yên. Không lẽ? Đến khi Ngữ Yên đi vào lớp, tôi sực nhớ ra mình còn điều quan trọng hơn phải làm. Tôi đi hết hành lang, bước xuống bậc tam cấp. Đưa ánh mắt sang trái, Dung ngồi thẩn thơ một mình. -Ơ, Tín……?-Nàng ngạc nhiên trước sự có mặt của tôi. -Trốn ra đây ăn bánh mì, chứ đói quá!-Tôi giả bộ ngó lơ. Tôi đưa cái bánh mì lên, há miệng thật to gây sự chú ý. Dung ngạc nhiên đưa mắt nhìn theo. Cá cắn câu rồi, tôi ngậm miệng lại tránh nuốt nhầm vật thể lạ bay ngang, hoặc trên trời rớt xuống, đưa cái bánh mì ngang miệng Nàng. -Cho Dung nè! -Ơ, Tín bảo…..! -Tín đùa đó, Tín ăn rồi..! -Thế ổ bánh mì này…? -Là giật của Phong Mập đấy! -Thế Dung không ăn đâu!-Dung phụng phịu. Tôi nhìn cái vẻ giận hờn con nít mà phì cười, hắng giọng, lên tiếng nghiêm trang: -Cô nương có biết tại hạ khổ công cướp cái bánh mì này như thế nào không? -Không thèm, cướp của Phong chứ gì? -Tôi phải bóp cổ, thắt lưng buộc bụng… -Á,á…không thèm.-Dung đưa hai tay bịt tai. -Nhờ thằng Hoàng mãi mới mua cho đó! Nở nụ cười không thể thánh thiện hơn, tôi đưa chiếc bánh mì cho Dung. Nàng lần này không còn “ không thèm nữa”. Đón lấy chiếc bánh mì đưa lên miệng. Rồi bỗng hạ xuống, chia ra làm đôi. -“Ăn kiêng à?”-Tôi tự hỏi mình. -Của Tín nè?-Lần này Nàng đưa ngang miệng tôi. -Tín ăn rồi! -Xạo quá, mặt bí xị kìa! Tôi cười gượng gạo, bái phục tài quan sát của cô nàng. Cả hai đứa chuẩn bị thưởng thức buổi ăn sáng. -Khoan đã! -Gì nữa?-Dung quay sang thắc mắc. -Của Dung nhiều hơn. Tôi cầm chiếc bánh của Nàng, đưa lên so rồi thừa cơ ngoạm một miếng thật to. Công nhận mình mưu mô lẫn tài trí quá. -Á, á, giờ bên Tín to hơn kìa. Dung cũng đâu chịu thua tôi, đáp lễ là nửa ổ bánh mì của tôi cũng mất đi một miếng. Tuy nhiên miếng cắn chắc cũng chỉ bằng một phần ba miếng của tôi cắn từ nửa ổ của Nàng chứ mấy. Cứ thế, hai người, một cái bánh mì, vừa ăn vừa đùa giỡn cho đến khi tiếng trống báo hiệu giờ sinh hoạt đầu giờ vang lên. Có lẽ, đây là sự thể hiện “ tự nhiên” của tình cảm. Vừa chạm mặt tôi ở lớp, đám bạn thằng nào thằng nấy vẻ gian manh in hằn trên từng lớp da mặt. -Ghê ha, hai ổ bánh mì cho hai giai nhân. -Ơ, cái này….! Bình thường tôi là đứa đem lí lẽ bao biện dữ dội nhất. Nhưng hôm nay chúng nó nắm được thóp rồi thì cãi đi đâu được nữa. Tôi đuối lí đưa tay gãi gãi đầu. Chắc có lẽ thằng Hoàng khai ra tôi mua thêm một ổ. Và chúng nó cũng chứng kiến Ngữ Yên cướp ổ bánh mì trên tay tôi. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân. -Đói quá run hả em?-Thằng Hà chưa buông tha. -Ăn rồi, đói gì nữa bạn hiền..!-Tôi giăng mật ngọt cầu xin bạn bè rộng lượng. -Ăn gì, hai ổ cho hai đứa thì ăn gì? -Ơ, Dung chia tao nửa ổ? -Đáng lẽ phần mày là một ổ. Giờ chỉ được ăn nửa ổ, vậy nửa ổ kia đâu? Kiên cận nhấc gọng kính đầy nham hiểm. Tôi bắt đầu sợ những con người mưu trí rồi đấy. Bình thường tôi coi nó là quân sư quạt mo trong mọi vụ toan tính, thế mà hôm nay, tài trí Gia Cát của nó lại dùng để phản lại tôi. Phép tính đơn giản như thế, con nít cũng biết, cơ mà tôi giả ngu ngơ. -Giờ sao, nước mía hay gì đây?-Bọn bạn gạt tôi qua một bên rồi họp bàn. -Ơ, thôi, đừng uống, trời lạnh đau họng lắm! -Một chầu…-Thằng Hoàng tranh thủ trả thù để thoả mãn kèo xui lúc sáng. -Thôi mà Hoàng đẹp trai, Hoàng hot boy… -Hai chầu..-Nó vẫn cứng rắn. -Thôi mà…! -Ba chầu..! -Tao xin mày đấy! -Dung ơi.! Tôi tá hoả tam tinh, mặt mày xám nghịt lại. Dung quay lại theo tiếng gọi, nhìn xuống dưới lớp chẳng hiểu đám chúng tôi đang giở trò gì? -Giờ nước mía hay để tao lên kể cho Dung?-Thằng Hưởng nhận nhiệm vụ đe doạ thay thằng Hoàng. -Tôi lạy mấy ông thần tái sinh..! -Nước mía hay là Dung? Tất nhiên là Dung quan trọng hơn, thế mà tôi ngậm ngùi thốt ra: -Nước mía, nhưng một chầu thôi đấy. Đám bạn tôi oà lên sung sướng, rồi hí hửng kéo nhau ngồi xuống trật tự trong cái nhìn soi mói chờ chực ghi lỗi của thằng Hải. Còn riêng cá nhân tôi, không thể hoà chung niềm vui của mấy thằng bạn được. Mặt tôi ủ rũ suốt cả buổi học. -Dung ơi!-Thằng Hà gọi tên Nàng trong lúc cả lớp lật đật chuẩn bị bước ra về. -Gì vậy Hà? Tôi nhăn mặt giơ nắm đấm hù doạ thằng bạn. Chẳng lẽ tụi nó không thèm kèo nước mía của tôi mà phá vỡ giao ước. -Hôm nay nhóm mình mở tiệc, có chủ xị hẳn hoi, Dung đi nhé. Thằng Hà mãn nguyện nhìn Dung gật đầu, quay sang tôi giơ ngón tay number one tự hào lắm. Đúng là bạn bè chơi nhau vố nào vố đấy đau điếng. Chúng nó lôi Dung đi trước, còn ngoái đầu nói vọng lại với tôi. -Nhanh xuống trả tiền nha mày! -Biết rồi!-Tôi xị mặt. Tôi tắt cái máy nghe nhạc, cuộn dây phone, nhanh chóng thu hết sách vở tống vội vào trong. Xuống muộn một chút, chúng nó tưởng tôi lật kèo khai ra thì lại ăn nhéo tới già mất. Tôi đeo balo, quay mặt ra hướng cửa. Và bất chợt tôi thấy ai đó đang đứng lấp ló ngoài cửa lớp. -Sao vậy Yên?-Tôi đi ra ngoài, nhẹ giọng. -Á..!-Ngữ Yên làm gì mà hoảng hốt vậy nhỉ, tôi đâu có hù cô Nàng đâu. Ngữ Yên thở phù nhẹ nhõm khi người đứng trước mặt cô nàng là tôi. Hai bàn tay Yên đang giấu gì phía sau lưng. Thấy tôi đưa mắt nhìn ra sau, cô nàng chìa tay ra trước. -Đền Tín cái bánh lúc sáng nè!-Chiếc bánh mì ngọt nằm trên hai bàn tay nhỏ nhắn của cô nàng. -Ơ, Tín…có sao đâu, sáng Tín ăn rồi mà! -Xạo quá, thế sao Phong sáng không đòi Tín? -Ờ..! -Thôi cầm đi, đền bù hồi sáng, Yên chọc Tín thôi? -Ơ, thế cái bánh mì lúc sáng…….? -Yên để làm kỉ niệm…! Nói rồi Yên ngượng ngừng dúi cái bánh mì vào tay tôi nhanh chóng bước đi thật nhanh. Chắc có lẽ là Yên lấy hết can đảm mới đưa sang tận lớp cho tôi. Thật là lạ kỳ, chẳng ai dùng bánh mì thịt làm kỉ niệm đâu? Người dịu dàng ạ. Tôi cất chiếc bánh ngọt vào Balo. Nhẹ nhàng và kĩ càng đến hết mức có thể. Tránh trường hợp bọn bạn vô tình khám phá ra, e rằng chẳng còn cái bao bì cho tôi nữa mất. An tâm, tôi cất bước thẳng xuống căn-tin.