Hoạt cốt mê hương

Chương 3 : Đoàn viên tại cẩm dạ phường

Thoát khỏi đám binh lính đó lẫn vào đám người dạo phố, Mộ Dung Tuyết Y liền thở phào một tiếng. Nhanh chân bước đi đến Cẩm Dạ Phường, vừa đi qua một gian hàng thơm lại thấy được một chiếc túi thơm rất hợp với Dạ Y tỷ, Tuyết Y vội lấy ít bạc mẫu thân đưa cho nàng mua lấy, rồi vội đi. Đi một lúc nàng cuối cùng cũng thấy được Cẩm Dạ Phường trước mặt, đã náo nhiệt hơn trước nhiều. Nàng không vội đi vào cửa trước mà lại rón rén bước qua cửa sau, lẻn vào bên trong. Nàng đi vào sân viên thì liền ngơ ngẩn, bên trong đã khác trước rất nhiều, dường như có nhiều lối đi hơn kí ức mà nàng nhớ. Đang lúc nghĩ suy nên đi hướng nào thì một đám nữ nhân bước đến, nhanh nhanh nhẹn nhẹn đem nàng kéo đi. Lúc nàng hoàng hồn là đã nhìn thấy mình đang đứng trong một căn phòn hoa lệ, đàn nhân đang bận rộn chuẩn bị nhạc cụ, có vài nô nhân đứng sắp xếp thức ăn. Bỗng có người kéo cánh tay nàng nói : - Ngươi không mau chuẩn bị đàn, còn đứng đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nhị Vương gia Hạ Ly mà không hài lòng thì ngươi biết tay ta! Nàng đành im lặng theo chỉ dẫn của nữ nhân đó mà làm, ngồi vào một chỗ đàn còn trống, cầm lên mảnh giấy viết nhạc khùc đã được đặt trên bàn, nhìn sơ qua rồi kiểm tra đàn. Cây đàn tranh được khắc họa tinh xảo, từng dây đàn sáng loáng, nàng khẽ chạm một cái vào, cảm giác thật hoài niệm khiến nàng có chút vui sướng. Một tiếng người vang lên : - Nhị Vương gia đến. Mọi người đồng loạt nhìn về phía tiếng người phát ra, một thân ảnh nam nhân nho nhã đi vào, tóc được buộc nhẹ phía sau, y phục màu xanh lam, trên thắt lưng treo một mảnh ngọc phù du thật tinh tế. Hắn ngồi xuống ghế, phất tay bảo mọi người diễn khúc. Âm mhac nhanh chóng vang lên, Tuyết Y cũng hòa theo tiếng nhạc, từng ngón tay thanh tú nhẹ nhàng gảy lên dây đàn. Khi tiếng đàn nàng cất lên, làm cho mọi người trong phòng chú ý đến. Tiếng đàn của nàng không nhạt đi vì những đàn nhân xung quanh mà dường như đẩy nhạc khúc thêm đến bậc thượng vị. Mọi người dường như không dám phát ra một tiếng động nào, ngay cả thở cũng thật nhẹ nhàng vì sợ lỡ mất thanh âm của nàng. Hạ Ly vốn chán chường đến đây, nhưng khi nghe tiếng đàn của Tuyết Y cất lên thì thập phần mê đắm, ánh mắt đảo qua một loạt đàn nhân thì liền bị một nữ nhân thân mang hắc y, mặt đeo mạn che thu hút, hắn cũng nhận ra nàng chính là người đang đàn ra những thanh âm tuyệt dịu ấy. Đang ngẩn ngơ thì Hạ Ly bị làm cho thức tỉnh thì tiếng nhạc dừng, đám nhạc công đều lui ra ngoài. Hắn vội thức tỉnh gọi nô nhân tìm nữ nhạc công đeo mạn che lúc nảy. Mộ Dung Tuyết Y được lui ra ngoài thì vội hỏi một người đường đến phòng Dạ Hi. Nàng chạy như bay đến chỗ Dạ Hi tỷ tỷ để tránh gặp phiền phức. Chiếc váy khiến chân nàng cứ rối vào nhau suýt nữa thì té, nàng đứng lại một lúc thì nhìn thấy Dạ Hi bước đến gọi nàng : - Tuyết Y đúng không? Dạ Hi bước nhanh đến, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trái xoan thanh tú khiến cả gương mặt nàng bừng sáng. Nàng ôm lấy Tuyết Y rồi lại kéo nàng đi đến gặp mọi người. Nàng vừa bước vào phòng, không khí ồn ào bỗng yên lặng, mọi người đổ dồn ánh mắt lên người nàng rồi bỗng òa ra ôm chầm lấy nàng ríu rít : - Tuyết Y là muội đúng chứ? - Mới vài năm chưa gặp mà muội vẫn không cao lên được tí nào! - Tuyết Y a... Dạ Dung tỷ nhớ muội lắm đó! - Tuyết Y, mấy năm nay không đến Cẩm Dạ Phường muội có cố gắng luyện tập ca vũ theo lời ta không? Mộ Dung Tuyết Y chỉ biết cười khổ, nhan sắc các tỷ tỷ đùng là không chút thay đổi, cả cái tính cũng vậy. Một lúc sau mọi người mới để Tuyết Y ngồi xuống ghế, lấy một đĩa bánh Tuyết hoa cho nàng dùng, bánh Tuyết hoa này chính là món Tuyết Y thích nhất. Sau khi nghe Tuyết Y kể hết sự tình thì mọi người bừng bừng lửa giận. - Nhà Mộ Dung dám đối xử với muội như vậy tỷ sẽ đến tìm họ đòi lý lẻ! - Dạ Tư vốn tính cách mạnh mẽ, một tay đập bàn đứng dậy hùng hổ nói. - Họ thật là quá đáng, nhà Mộ Dung có nam tử đúng chứ, tỷ sẽ quyến rũ hắn rồi khiến nhà họ đại bại. - Dạ Điệp dùng ánh mắt mê người nói. Bọn họ một lần nữa nhốn nháo. Dạ Yến tỷ là người đứng đầu nên nhanh chóng khiến mọi người yên lặng. - Nếu Tuyết Y không có chỗ nào đi thì hãy ở đây với các tỷ, muội đều tinh thông các loại đàn mà. Vậy cứ ở đây làm nhạc công đi. Lời này của Dạ Yến tỷ làm mọi người đều đồng tình, Tuyết Y cũng không cón lí do gì để từ chối nữa. Nàng liền thuận theo ý của Dạ Yến.