Hoạt cốt mê hương
Chương 2 : Chạm mặt tai ương
Ra khỏi Mộ Dung phủ rồi, Tuyết Y cũng định sẵn hướng đi đến Cẩm Dạ Phường vì nơi đó lúc bé nàng thường trốn gia mà chạy tới chơi cùng các vị mỹ lệ nữ tử. Người đầu tiên nàng quen là Dạ Hi - vũ cơ giỏi nhất Cẩm Dạ Phường. Lúc đó nàng mới 7 tuổi, gặp được tỷ tỷ xinh đẹp thì bám lấy, vậy là Dạ Hi liền đem nàng về Cẩm Dạ Phường.
Các vị tỷ tỷ trong đó đều yêu thương nàng, mỗi người lại có tài nghệ riêng nên nàng được chỉ bảo hết thảy các tài nghệ. Kể từ khi đeo mạn che, dù luôn ở trong phòng một bước cũng không ra nhưng nàng vẫn thường trốn đến Cẩm Dạ Phường. Bây giờ bị đuổi khỏi phủ, như vậy xem ra cũng có chổ nương tựa.
Nhưng xui xẻo thế nào, con hẻm tắt vắng người dẫn đến Cẩm Dạ Phường nay bị chắn ngang không đi được. Tuyết Y đành phải đi trên con phố lớn nhộn nhịp. Đây là lần thứ ba nàng đi trên con phố đông người này. Lần đầu tiên là lúc nàng 7 tuổi, mẫu thân dắt nàng dạo phố, lần thứ hai là lúc nàng mười hai tuổi, được Dạ Hi tỷ đưa đi mua trang sức cùng.
Qua bốn năm rồi con phố này lại càng nhộn nhịp hơn, nàng cố gắng bình tĩnh đi thật nhanh qua. Bỗng mọi người tách ra hai bên, nàng cũng nép mình vào một bên, nhưng lại bị người ta vô tình đẩy ra, làm nàng ngã xuống giữa đường. Trước mặt nàng một đội binh lính cưỡi ngựa chạy đến, nàng bình tĩnh chống tay lộn người người ngược ra phía sau rồi đứng thẳng dậy. Con ngựa đang chạy thấy người ở giữa đường thì nhảy dựng hai chân lên, rồi đáp xuống. Tuyết Y nhanh nhẹn cong thắt lưng, ngã nữa thân trên ra phía sau, di chuyển thành hình cánh cung rồi chống tay, nhào lộn ra phía sau thêm hai vòng nữa. Vì được học múa, nên nàng thông thạo uyển chuyển tránh đi, khiến mạn che tên mặt bị gió thổi lên lộ nửa khuôn mặt. Người ngồi trong xe thấy được một cảnh tượng đẹp mắt phía trước, nhẹ nhếch môi, gọi người bảo nàng tới đây.
Tuyết Y đi đến trước chiếc kiệu lớn, được làm bằng thủy lam mộc trân quý, loại gỗ màu nâu đậm, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, càng lâu năm thì mùi hương đó càng thơm hơn, rất quý hiếm.
Bốn bên chiếc khiệu có màng mỏng che lại, nhưng vẫn thấy được hình dáng nam tử ngồi trên kiệu kia.
Hạ Hào cất tiếng âm trầm có chút hứng thú hướng tới Tuyết Y mà hỏi :
- Nàng là ai? Sao lại chắn trước đường kia!
Nàng cuối đầu im lặng. Thân nam tử trên xe chăm chú quan sát nàng. Nàng vận bộ y phục màu đen, trên nền tỉ mỉ thêu hình vài đóa hoa bỉ ngạn lớn, đỏ thẫm, vừa bí ẩn, vừa kiều mị.
- Sao nàng lại không trả lời bổn vương? Chẳng lẽ nàng bị câm?
- Ngươi thật vô lễ, Thất vương gia hỏi mà không trả lời, nha đầu hỗn láo! Ngươi mau tháo mạn che xuống, rồi trả lời vương gia mau!
Tên nô tài đứng cạnh lớn tiếng quát nàng.
- Sao? Ngươi vẫn cứng đầu? Người đâu bắt cô ta lại.
Nàng nghe thấy liền lướt ra đám binh lính rồi bỏ chạy mất hút, tựa như một cơn gió. Hạ Hào nhìn thấy túi hương nàng đánh rơi trên mặt đất, vội gọi người mang đến. Chiếc túi hương hình dáng nhỏ nhắn, nền đen, hình thêu hoa bỉ ngạn sắc sảo, tỏa ra mùi hương mạn châu xa hoa nhẹ nhàng nhưng tao nhã thanh khiết.
- Thật thú vị! - Hạ Hào mỉm cười quỷ dị, tay cầm chiếc túi hương đưa lên mũi.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
22 chương
60 chương