Hoàng yến

Chương 44

“Thần Vũ……” cô nhỏ giọng cầu xin anh.   Vừa nghe được âm thanh cầu xin này của cô, Quý Thần Vũ tức khắc cứng đơ cả người, làm sao anh chịu được, vì thế liền ngây ngốc gật đầu nói: “Được em muốn thế nào cũng được.” Anh có biện pháp nào với cô đâu?   Thấy anh đồng ý, Ngôn Khả Hân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Anh trước giúp em điều tra một chút về Lục Mạn vợ của Dịch Khuynh Dương được không?.”   “Lục Mạn?” Quý Thần Vũ cho rằng tuy Lục Mạn là vợ cũ của Dịch Khuynh Dương, nhưng anh cũng không cảm thấy người phụ nữ đấy thì có thể có uy hiếp gì.   Ngôn Khả Hân thì biết được qua lời của dì Cầm, Lục Mạn chính là người vong ân phụ nghĩa chung tay Dịch Khuynh Dương lừa dối cô, hơn nữa sau vài lần tiếp xúc, cô cũng biết được Lục Mạn không thiện lương như vẻ ngoài của cô ta..   Dịch Khuynh Dương bên kia khó đối phó, như vậy sao không xử lý Lục Mạn luôn, vấn đề lớn giải quyết không được, như vậy giải quyết vấn đề nhỏ trước.   **   Quý Thần Vũ về đây nhiều người quen biết có hợp tác với anh đều tranh nhau muốn làm bữa tiệc cho anh đón gió tẩy trần.   Cuối cùng Quý Thần Vũ đem cơ hội cho vị Ngô phú thương, dù gì hai vợ chồng cũng đến ở nhà người ta, không thể không cho mặt mũi. Ngô phú thương rất coi trọng cơ hội lần này, cố ý bao luôn một khách sạn vì anh mà mở tiệc.   Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, những người giàu có quyền thế ở Oánh Thành đều đến tham dự.   Mà ở Oánh Thành gia tộc có tiếng như Dịch gia tự nhiên cũng tham dự.   Tại bữa tiệc này nhìn thấy Dịch Khuynh Dương, Ngôn Khả Hân cũng không thấy kỳ quái, chỉ là cô không nghĩ đến, Lục Mạn cũng tới.   Thì ra là bữa tiệc này vị phú thương họ Ngô kết hợp vừa là tổ chức yến tiệc còn có hoạt động bán đấu gía từ thiện, mà trong cuộc bán đấu giá này có tác phẩm của Lục Mạn, nghe nói cô ta muốn đem tranh đi bán đấu giá để đổi lấy tiền trợ giúp những trẻ em khu thiên tai.   Lục Mạn thật đúng là tùy thời đều không quên kinh doanh hình tượng thiện gia* của cô ta.(* người làm việc thiện)   Ngôn Khả Hân cùng Quý Thần Vũ được Ngô tiên sinh dẫn vào, tức khắc liền có không ít người lại đây cùng anh chào hỏi, mà Dịch Khuynh Dương vừa lúc cũng ở trong số đó.   Tới giờ phút này tâm tình Ngôn Khả Hân đã bình phục không ít, cho nên giờ phút này nhìn thấy Dịch Khuynh Dương cô cũng không phản ứng gì.   Dịch Khuynh Dương chủ động hướng Quý Thần Vũ vươn tay, khách khí nói: “Chào ngài Quý tiên sinh.”   Quý Thần Vũ đơn giản chào lại hắn “Đã lâu không gặp Dịch tổng.”   Nhìn hai người khách khí bắt tay, ai có thể nghĩ đến không lâu trước đây, Quý Thần Vũ còn muốn đem đầu lưỡi của Dịch Khuynh Dương cắt bỏ vào nấu cháo luôn đâu.   Ngôn Khả Hân xem thế mà líu lưỡi, quả nhiên thế giới của mấy tên phúc hắc cô không thể hiểu nổi.   Hai người chào hỏi xong Dịch Khuynh Dương lại đem ánh mắt nhìn về phía cô, ánh mắt ôn nhu lại hiền lành, ngữ khí hòa ái nói: “Tiểu Hân, đã lâu không gặp, em có khỏe không?”   Ngôn Khả Hân nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mà dì Cầm nói, hắn đã biết thân phận của cô, mà còn có thể mặt dày kinh tởm đến bám lấy cô, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.   Cô chịu đựng sự kinh tởm trong lòng, giả lả cười nói, “Cũng không tệ lắm.”   Mọi người thấy Dịch Khuynh Dương cùng Ngô Khả Hân nói chuyện với nhau, liền có người hỏi: “Dịch tiên sinh cùng Quý phu nhân quen biết sao?”   Dịch Khuynh Dương cười nói: “Quý phu nhân xem như em gái bà con xa của tôi.”   Ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng cảm thán đồng loạt đưa tới: “Thì ra hai người là thân thích.”   Dịch Khuynh Dương không để bụng.   Đang nói chuyện, liền thấy có người hướng về phía một bên vẫy tay nói: “Lục Mạn , tới bên này đi.”   Ngôn Khả Hân theo ánh mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Lục Mạn đang chậm rãi mà đến, Lục Mạn giống như rất nổi tiếng, một đường lại đây đều có không ít người cùng cô ta chào hỏi.   Người tiếp đón thấy cô ta tới liền giới thiệu: “Vị này chính là Quý tiên sinh, đây là Quý phu nhân, chắc phu nhân cũng biết ?”   Lục Mạn cười nói: “Vâng tôi biết.” Cô ta nói xong mỉm cười ánh mắt dừng lại trên người Ngôn Khả Hân : “Lại nói, Quý phu nhân cũng coi như là thân thích của tôi.”   Người ở đây ít nhiều đều biết Lục Mạn là vợ trước của Dịch Khuynh Dương, cho nên Lục Mạn nói cô ta và Ngôn Khả Hân là thân thích cũng không quá.   Lục Mạn cùng mọi người hàn huyên vài câu rồi quay ra nói Ngôn Khả Hân: “Tôi đã chuẩn bị lễ vật muốn tặng cho cô, mấy lần trước cũng không tìm được cơ hội, nếu hôm nay đã gặp nhau, vậy cũng nhân lúc này đưa luôn cho cô.”   Ngôn Khả Hân rất sảng khoái, cười nói: “Cô nói quá lời, nếu cô đã có lòng, tôi sao có thể ghét bỏ đâu?”   Lục Mạn liền cười nói: “ Vậy cô đi theo tôi.”   Ngôn Khả Hân quay đầu nhìn thoáng qua Quý Thần Vũ, thấy Quý Thần Vũ cũng không có ý phản đối, cô liền đi theo Lục Mạn, cô ta dẫn cô đi đến hành lang liền dừng lại.   Ngôn Khả Hân trực tiếp nói luôn: “Được rồi, tôi biết cô không có đồ gì muốn tặng cho tôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”   Lục Mạn lúc này mới dừng chân nói: “Tiểu Hân thật thông minh, cái gì cũng không thể gạt được em.”   Ngôn Khả Hân không nói gì, chờ cô ta tiếp tục.   Lục Mạn liền nói: “Nghe nói Quý tiên sinh đã chuẩn bị hôn lễ, cô sẽ lập tức trở thành Quý phu nhân, chúc mừng cô.”   “Cảm ơn lời chúc của cô.” Ngôn Khả Hân thực bình tĩnh.   Lục Mạn không biết lại nghĩ tới điều gì, cô ta cúi đầu cảm khái: “Kỳ thật có đôi khi cẩn thận suy nghĩ một chút, cô thật đúng là may mắn, có Quý tiên sinh, còn có Dịch Khuynh Dương đối với cô nhớ mãi không quên, thậm chí không tiếc ly hôn cùng tôi, tôi rất hâm mộ cô đấy. “ Nói đến chỗ này, giọng điệu của cô ta bắt đầu thay đổi: “Bất quá tôi có ý muốn nhắc nhở cô, may mắn như vậy rất khó có được, nhưng mà nếu quá tham lam, ăn trong chén nghĩ trong nồi, rất có khả năng kết quả là cái gì cũng không chiếm được.”   Ngôn Khả Hân cảm thấy Lục Mạn cô ta chắc bị điên rồi, có mỗi một chuyện cứ quấy lấy cô không buông, cô không biết phải nói như thế nào nữa cô ta mới chịu hiểu.   Ngôn Khả Hân lạnh lùng cười nói: “Lục Mạn, cô muốn tôi nói với cô bao nhiêu lần, tôi đối với Dịch Khuynh Dương không có hứng thú.”   Lục Mạn không để bụng, ra vẻ thâm trầm nói: “Có hay không hứng thú, trong lòng cô rõ nhất.” Cô ta vừa nói, một bên vừa lấy điện thoại mở ra, quơ quơ di động trước mặt cô, “Lần trước đi khu thiên tai làm từ thiện tôi trong lúc vô tình chụp được rất nhiều thứ thú vị. Cô còn nhớ buổi tối hôm ấy Dịch Khuynh Dương chui vào phòng cô, nửa giờ mới ra, nửa giờ này cũng không biết hai người đã làm gì nhỉ.”   Lục Mạn cười vẻ mặt thâm ý, “Cô nói, nếu là tôi đem những bức ảnh này đưa cho Quý tiên sinh, anh ta có tức giận hay không. Mà sắp kết hôn rồi lại nháo ầm ĩ lên thực sốt ruột phải không?”   Ngôn Khả Hân cũng không biết Lục Mạn lấy đâu tự tin nghĩ có thể cầm mấy bức ảnh này uy hiếp được cô, vì thế cô lạnh nhạt nói: “Nếu cô nhàm chán có thể đưa cho Quý Thần Vũ xem thử, bất quá chớ có trách tôi đã không có nhắc nhở cho cô, Quý Thần Vũ rất không thích ai mang đến khó chịu cho anh ấy. Anh ấy cùng tôi kết hôn chuyện này là ván đã đóng thuyền, trước không nói đến ảnh chụp này có ảnh hưởng đến tôi hay không, chỉ tính việc nếu thực sự có ảnh hưởng đi nữa, lấy sự hiểu biết của tôi đối với Quý Thần Vũ, phàm là những người làm cho anh ấy không thoải mái đều không có kết cục tốt. Không biết cô đối Quý Thần Vũ hiểu biết nhiều hay ít, cũng không biết cô đã thấy sự đáng sợ của anh ấy chưa, một khi tâm tình không tốt, có lẽ sẽ làm ra một số việc cô không tưởng tượng nổi đâu.” Cô nói xong, ghé vào bên tai cô ta, thấp giọng nói: “Thậm chí, giết người diệt khẩu cũng không phải làm không được.”   Lục Mạn khóe miệng khẽ run rẩy, ý cười cứ như vậy cứng đờ trên khuôn mặt.   “Tôi tự nhiên biết Quý tiên sinh đáng sợ quyền thế ra sao, tôi cũng bất quá chỉ nói chơi mà thôi, cô không cần phải khẩn trương như vậy. Bất quá cô cũng không cần đắc ý quá sớm, đừng tưởng rằng ai đều sẽ yêu thương cô, liền lấy Dịch Khuynh Dương tới mà nói đi, cô thật cho rằng hắn là thiệt tình thích cô sao? Bất quá là bởi vì trên người của cô nhiều nét giống người hắn thích, hắn chỉ xem cô như là thế thân thôi.”   Những lời này Ngôn Khả Hân thật là cảm thấy nhàm chán vô cùng, cô biết cô ta đại khái bị ly hôn, nên trong long cảm thấy khó chịu nên cũng không muốn người khác vui vẻ, dùng hết thủ đoạn trên người cô rồi, nên mới ấu trĩ nhắc đến chuyện này .   Vừa lúc chuyện kiếp trước cô còn chưa có tính sổ với cô ta, nếu đã chủ động nhắc tới, thì cô sẽ chơi chết cô ta luôn.   Sau đó cô bày vẻ mặt cao thâm khó đoán nói: “Theo như lời cô nói người kia không phải là Nhạc An An chứ?”   Lục Mạn cả người cứng đờ, vẻ mặt không dám tin nhìn cô, híp mắt lại, ngữ khí đột nhiên trầm xuống , “Cô biết cô ta?”   Thật là không nghĩ tới “Nhạc An An” tên này có uy lực lớn như vậy.   Ngôn Khả Hân chắp hai tay sau lưng, dạo quanh cô ta một vòng nói: “Tôi không chỉ biết cô ấy, tôi còn là bạn tốt của cô ấy nữa đấy, cô đại khái không biết cô ấy có nói với tôi Dịch Khuynh Dương thích cô ấy ở điểm nào nhỉ, mà chắc cô không có nên anh ấy mới ly hôn với cô đấy.”   “……”   Ngôn Khả Hân cảm giác được Lục Mạn sau khi nghe đến mấy lời này hít thở có vẻ không thông thuận, cô ta gắt lên hỏi cô: “Cô gặp cô ta ở đâu?”   Ngôn Khả Hân ghé vào trước mặt Lục Mạn cười cười, “Muốn biết sao?”   Lục Mạn không có trả lời, bất quá ánh mắt cô ta ẩn ẩn chờ mong đáp án.   Ngôn Khả Hân cười đến càng sung sướng, “Tôi không nói cho cô biết.”   “……”   “Hơn nữa……” Ngôn Khả Hân tiến đến bên tai, nhỏ giọng nói: “Cô đại khái không biết đúng không, cô ấy thật ra còn sống.”   Lục Mạn giống như là bị sét đánh, cảm giác như cô ta vừa nhìn thấy quỷ, Ngôn Khả Hân cười: “Cô ấy còn nói cho tôi biết, cô và Dịch Khuynh Dương là loại người lòng lang dạ sói, cô ấy nói sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ các người, thành quỷ cũng sẽ không buông tha .”   Lục Mạn sau khi nghe xong mấy lời này sau lưng một trận mồ hôi lạnh tuôn rơi.   Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ tới, Lục Mạn là một nhân vật tàn nhẫn mà sau khi nghe mấy lời đó sắc mặt lại quá khó coi, cô thậm chí cảm giác được đôi tay cô ta run nhè nhẹ.   ***   Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ tới mới nói mấy câu mà Lục Mạn đã bị dọa thành như vậy, cô không khỏi bĩu môi, còn tưởng rằng cô ta có bao nhiêu ghê gớm. Ngôn Khả Hân cảm thấy thực không thú vị, cô cũng không muốn cùng cô ta nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Ngôn Khả Hân đang muốn đến sảnh chính của yến tiệc, đi ngang qua một cái lối rẽ, đột nhiên có người từ chỗ ngoặt chỗ kéo cô lại, Ngôn Khả Hân không chú ý liền trực tiếp bị người nọ kéo qua.   Đợi đến khi đứng vững Ngôn Khả Hân mới thấy rõ người kéo cô là Dịch Khuynh Dương, vừa thấy hắn cô lập tức muốn bùng nổ sự tức giận. Cô đã không còn ký ức của mấy năm đó, không biết người này dùng cách gì mà có thể mặt dày vô sỉ lừa gạt cô, chính là khi nghĩ đến sản nghiệp của gia tộc bị hủy, ông ngoài qua đời, cô thật sự muốn đâm hắn một dao để trả hết những đau khổ cô phải gánh.   Chính là lý trí nói cho cô biết mình không thể làm như vậy, muốn hủy diệt Dịch Khuynh Dương, cần phải đánh cho hắn trở tay không kịp mới được. Ngôn Khả Hân hai tay nắm chặt liền thả lỏng: “Dịch tiên sinh, anh sao đứng ở chỗ này?”   Dịch Khuynh Dương nhíu mày, sắc mặt mang theo vài phần ngưng trọng hỏi: “Có phải Lục Mạn lại tìm em gây phiền toái?”.   Ngôn Khả Hân ra vẻ bất đắc dĩ thở dài nói: “Tuy rằng anh hiện tại cùng Lục Mạn đã ly hôn, nhưng tôi cảm thấy anh cần phải nói rõ quan hệ giữa tôi với anh miễn cho cô ta hiểu lầm, bằng không cô ta không có việc gì liền đến tìm tôi gây phiền toái, cô ta mệt tôi cũng mệt mỏi, anh nói có phải hay không?”   Hắn cúi đầu, “Thực xin lỗi, là anh không xử lý tốt, anh sẽ tìm cơ hội cùng cô ta nói rõ ràng.”   “Có thể nói rõ ràng vậy là tốt nhất.” Ngôn Khả Hân có điểm lo lắng nếu mà nói chuyện với hắn nữa có khi nào cô không kìm chế được mà lụi hắn ở đây không: “Quý Thần Vũ còn chờ tôi, tôi đi trước.”   Cô vừa quay người lại Dịch Khuynh Dương lại đi lên ngăn cản, Ngôn Khả Hân nắm chặt tay, hít sâu một hơi, ra vẻ nghi hoặc hỏi hắn: “Còn có việc sao?”   “Mấy ngày hôm trước anh có nghe anh họ em nhắc tới em tìm hắn có việc hỗ trợ, có phải em nhờ anh ấy tìm cho em người để giúp đỡ, còn giúp em tìm một chiếc thuyền phải không?”   Ngôn Khả Hân híp mắt lại, Dương Hạo Đông như thế nào cái gì đều phải nói cho Dịch Khuynh Dương vậy.   Dịch Khuynh Dương vừa thấy biểu tình này của cô vội nói: “Em đừng hiểu lầm anh họ em, hắn cũng không phải cái loại người lắm miệng. Chỉ là hắn biết anh gần đây có làm các công trình vận chuyển trên biển, cho nên muốn tìm anh mượn thuyền, anh hỏi tới anh ấy mới nói cho .”   Là chuyện lúc cô muốn bỏ trốn nên cùng Lương Hiểu Như hợp tác, cô lo lắng Lương Hiểu Như gian dối, cho nên tự tìm cho mình một đường lui, vì thế cô gọi điện cho Dương Hạo Đông giúp cô chuẩn bị mấy người tin tưởng được còn có một con thuyền để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.   Tìm nhân thủ cùng thuê thuyền đối với Dương gia cũng không phải việc gì khó, nhưng là cô không ngờ được Dương Hạo Đông thế nhưng lại đi nhờ Dịch Khuynh Dương hỗ trợ, bất quá nghĩ lại, hai người này là anh em bà con, cảm tình cũng không tồi, thân thích tự nhiên so với người ngoài thì nhiều hơn một phần tín nhiệm, Dương Hạo Đông tìm hắn cũng không kỳ quái.